Lời nói của Trần Hùng dường như đã đâm cho Nguyễn Kiền Bá một nhát đau đớn, cảm xúc của ông ta đột nhiên có chút kích động.
Hai tay ông ta hung hăng bám lấy hàng rào sắt trước mặt, ông ta học nhìn anh nói.
“Trần Hùng, anh mới là kẻ đầu sỏ gây ra những chuyện này.”
“Nguyên nhân vì sao nhà họ Nguyễn của tôi lại thành ra như vậy, không phải đều do anh gây ra sao?”
“Hahaha, chính anh là người đã khiến cho nhà họ Nguyễn chúng tôi nhà cửa tan nát, hiện tại lại còn muốn tôi ra mặt giúp anh, anh không nghĩ chuyện này quá nực cười hay sao?”
“Đúng vậy, nó thực sự rất nực cười.”
Trần Hùng duỗi người, trong giây tiếp theo, bộ dạng anh liền trở nên u ám.
“Nhưng Nguyễn Kiền Bá, ông đã quên rồi chăng? Nguồn gốc của tất cả những chuyện này là do ông tự gieo gió gặt bão.”
“Hôm nay ông thấy gia đình của mình bị hủy hoại, cửa nát nhà tan, tâm trạng của ông đã rất khó chịu, nhưng ông có bao giờ nghĩ tới khi ông hủy hoại nhà họ Nghiêm, tâm trạng của Nghiêm Hưng Đằng lúc đó là như thế nào không?”
“Gia đình hơn ba mươi người người của họ lần lượt bị các người giết hại, trong đó có bố mẹ, anh chị và em gái của anh ấy, đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng thương tâm ấy, ông nghĩ lúc đó cảm giác của anh ấy như thế nào?”
Nguyễn Kiền Bá cười ha hả nói.
“Được rồi, thắng làm vua, thua làm giặc, ngày hôm nay Nguyễn Kiền Bá tôi đã rơi vào tay của anh, xem như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901363/chuong-1726.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.