Anh cũng không biết vì sao lần này anh lại không ra tay đuổi cùng giết tận, có lẽ là bởi vì giữa Thích Trùng và anh không hề có thù hận gì với nhau.
Lúc này, chiếc thuyền ca nô chở Tô Cẩn Lương và Thích Trùng cũng không hề lái về phía bờ hồ bên kia, mà là chạy về phía mặt hồ ở phía xa.
Ban đầu tốc độ của thuyền rất nhanh, nhưng sau đó khi nhìn thấy phía sau không có ai đuổi theo, thế là tốc độ của chiếc ca nô này cũng từ từ chậm lại.
Trong miệng Tô Cẩn Lương toàn là máu, mà con dao kia vẫn còn cắm ở trên bụng cô ta.
“Thích Trùng, anh đã phá giới rồi.”
“Tôi thực sự không ngờ thế mà anh lại giết người vì tôi.”
Nói đến đây Tô Cẩn Lương bỗng nở một nụ cười, mà nụ cười này ngay cả Thích Trùng cũng chưa từng nhìn thấy.
Bây giờ Tô Cẩn Lương đã bị bạn bè xa lánh, tất cả mọi người xung quanh cô ta đều muốn mạng sống của cô ta, vậy mà cuối cùng lại chỉ có một mình Thích Trùng canh giữ ở bên cạnh cô ta.
Thích Trùng ôm Tô Cẩn Lương vào lòng, nước mắt chảy dài trên gò má, từng giọt từng giọt rơi xuống khuôn mặt của Tô Cẩn Lương.
“Cô chủ, cô đừng nói chuyện nữa, tôi sẽ bảo vệ cô, nhất định sẽ bảo vệ cô.”
“Tôi... Tôi sắp chết rồi. Thích Trùng à, tôi lạnh quá, ôm chặt lấy tôi.”
“Thích Trùng, tôi đã từng hỏi anh, anh có thích tôi không? Đã bao giờ anh rung động trái tim vì tôi chưa? Bây giờ, anh có thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900809/chuong-1173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.