Bầu trời vẫn còn mưa dầm rả rích như cũ, chiếc thuyền ca nô kia lại trôi một mình lẻ loi trên Thái Hồ, động cơ của thuyền máy đã tắt, trôi theo dòng chảy như những cánh bèo trôi.
Ở trên thuyền, Thích Trùng vẫn luôn ôm lấy thi thể của Tô Cẩn Lương, cứ thế phiêu bạt theo chiếc thuyền ca nô này, không ai biết anh ta sẽ đi đến đâu.
Tô Cẩn Lương có thể được coi là người tàn nhẫn nhất trong đám người thuộc thế hệ trẻ ở Tô Hàng, người phụ nữ này có thể điên cuồng làm tất cả mọi việc, không từ bất kỳ thủ đoạn nào chỉ để tranh giành danh lợi.
Mà Thích Trùng thì lại có một trái tim đơn thuần, một lòng hướng về Phật Tổ, thật sự rất khó để tưởng tượng tại sao hai con người này lại có thể chung sống ở bên cạnh nhau nhiều năm như vậy.
Vẫn câu nói đó, dù là Phật hay là ma, thực ra chỉ cách nhau bởi ranh giới ở giữa, Thích Trùng là Phật, còn Tô Cẩn Lương là ma, thay một góc độ khác để nhìn thì bọn họ tiếp giáp với nhau.
Bây giờ Tô Cẩn Lương đã chết rồi, cuối cùng Thích Trùng có thể trở thành Phật hay không, ngay cả Trần Hùng cũng không biết rõ nữa.
Cuộc đời con người chỉ có một lần, một khi đã nằm xuống rồi, mọi chuyện trong thế giới phàm trần sẽ trở thành mây khói của quá khứ.
Cuộc đời con người có sống có chết, hoặc là nhẹ tựa lông hồng, hoặc là nặng như Thái Sơn, có người sau khi chết được lưu danh muôn đời, dù ngàn năm trôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900810/chuong-1174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.