“Ha ha ha, Tô Cẩn Lương, mẹ kiếp, thế mà cô lại dám coi chúng tôi không phải là người, cô nói thử xem tại sao lại như vậy?”
Vương Huỳnh nhe răng cười toe toét, những người khác của phe Khuất Tử cũng bật cười thật to.
Bọn họ vốn là những cậu chủ, cô chủ sinh ra trong những gia tộc có tiếng, đi đâu cũng ngang ngược hống hách, thế mà khi ở trước mặt Tô Cẩn Lương, bọn họ lại trông giống như một con chó.
Từ lâu đám người này đã không hài lòng với Tô Cẩn Lương, nhưng trước đó bọn họ vẫn luôn kiêng kị quyền thế của Tô Cẩn Lương, không dám nổi giận.
Nhưng bây giờ Tô Cẩn Lương đã mất đi chỗ dựa, đám người phe Khuất Tử ở Tô Hàng này cũng không còn gì phải cố kỵ nữa.
“Tô Cẩn Lương, cô có thể đi chết được rồi.”
“A...”
Mà ở phía bên kia, khi Thích Trùng nhìn thấy cảnh tượng này, toàn thân anh ta giống như phát điên.
Chỉ trong chớp mắt, sức chiến đấu của Thích Trùng bỗng nhiên tăng vọt, anh ta liên tục đánh bay mấy người tinh nhuệ của nhà họ Tô, sau đó thất tha thất thểu chạy về phía Tô Cẩn Lương.
Bịch bịch bịch.
Nắm đấm của Thích Trùng đập mạnh như búa bổ, đánh bay đám người của phe Khuất Tử văng ra ngoài.
Trong lòng Vương Huỳnh co giật dữ dội, anh ta vô thức lùi về phía sau một bước, mà Thích Trùng thì lại nắm lấy cổ áo anh ta với đôi mắt đỏ ửng.
Bịch, Thích Trùng đánh một quyền hất văng Vương Huỳnh ngã xuống đất, sau đó liên tục đánh mấy quyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900808/chuong-1172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.