Em bé đầu được bác sĩ cắt dây rốn. Y tá quấn khăn quanh người bé, bế bé lên chỗ Nhật Huy để thực hiện tiếp xúc da kề da. Phong Đại run run vén áo bệnh nhân của Nhật Huy lên tận cổ, rơm rớm nước mắt nhìn con trai lớn của hai người khóc oe oe. Nhật Huy cũng xúc động. Trong thai kỳ không ưa chúng nó tới mấy thì tới khi sinh bản năng của người làm cha làm mẹ cũng nổi lên.
Y tá đặt em bé lên lồng ngực của Nhật Huy. Nhật Huy run run, cậu khóc luôn. Nhỏ quá, em bé nhỏ xíu, khóc oe oe ngọ nguậy trên ngực cậu. Phong Đại lau nước mắt, nhắc Nhật Huy:
- Em ôm con đi, con nó đang đợi em ôm kìa.
- Ừm.
Nhật Huy sụt sịt chạm vào lưng bé, đầu ngón tay run run. Nhỏ quá, ấm quá, sinh linh bé nhỏ run rẩy khóc lóc dưới lòng bàn tay cậu, cậu cũng khóc theo nó. Em bé cảm nhận được ba mình, tiếng khóc nhỏ dần, nhỏ dần rồi nín hẳn, nằm kêu ọ ẹ mấy tiếng nho nhỏ. Chất gây trên người bé hơi nhiều, chạm vào dinh dính, trắng lốm đốm, có chỗ cộm thành mảng nhỏ. Nhật Huy vuốt ve lưng nó, hơi ngóc đầu dậy xem nó giống ai. Mới sinh da em bé chưa căng, đỏ hỏn nhăm nhúm, trông như con khỉ con. Cậu rơm rớm nước mắt, nói nhỏ:
- Trông xấu thế, chẳng giống ai cả.
Phong Đại hít hít mũi sụt sịt, ngón tay chạm nhẹ vuốt ve lưng em bé.
- Qua mấy ngày nữa mới trông rõ được. Chắc giống em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-doc-chiem-khung-long-xanh/3569678/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.