Phong Đại đắp chăn che ngang bụng Nhật Huy, nhìn Nhật Huy một lúc rồi nhìn ra ngoài, xong lại nhìn Nhật Huy. Nhật Huy thấy Phong Đại im lặng, trông như đang suy tính gì đấy, có vẻ do dự. Nhật Huy hy vọng Phong Đại mềm lòng cho cậu đi viện. Nhật Huy nắm chặt tay Phong Đại, giọng run run, một phần do đau, một phần do tủi thân, sợ chết:
- Anh ơi, em xin anh đấy. Anh bảo muốn sống với em cả đời mà. Giờ em chết làm sao sống cả đời được? Anh ơi, anh, em muốn nhìn mặt con chúng mình. Anh ơi...
Phong Đại tính toán kĩ, gật đầu đồng ý:
- Được rồi, anh đưa em đi viện.
Nhật Huy mở to mắt, cảm giác xúc động muốn khóc, cả người nhẹ nhõm hẳn. Phong Đại vẫn chưa tới mức điên không có thuốc chữa. Hắn vẫn thương cậu, hắn vẫn tốt lắm. Cậu mếu mếu:
- Vâng, vâng, hu hu...
Phong Đại mỉm cười, nhanh nhanh chóng chóng thu dọn đồ đạc. Nhật Huy nhúc nhích người muốn xuống giường thay quần áo. Phong Đại không cho cậu làm gì, bảo:
- Em nằm nghỉ đi, anh chuẩn bị đồ cho.
Hiện đang đầu tháng hai, bên ngoài rét lạnh, ở trên núi nhiệt độ thấp hơn dưới đồng bằng. Trong nhà luôn bật điều hòa nên ấm áp, khác hẳn vẻ tiêu điều ảm đạm ngoài cửa sổ. Nhật Huy chỉ cảm nhận được ít không khí se lạnh bên ngoài tràn vào nhà mỗi khi Phong Đại ra ngoài lấy đồ. Phong Đại tìm quần áo ấm cho Nhật Huy, lúc mặc quần hắn cho cậu mặc thêm bỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-doc-chiem-khung-long-xanh/3569677/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.