Hắn nắm cằm cậu, ép cậu hôn tiếp. Cái tay đang bóp mông bỗng nhiên động vào cạp quần cậu muốn vói vào trong. Cậu trừng mắt, vừa sợ vừa giận, cắn mạnh vào môi hắn. Hắn bị cậu cắn bật máu, cả hai nếm được vị rỉ sắt tràn ra. Hắn trợn mắt nhìn cậu, cậu thấy hắn tỉnh táo một chút vội giãy mạnh hơn, vừa giãy vừa nói:
- Bỏ tớ ra! Tớ không muốn hôn nữa! Làm nữa tớ ghét cậu đấy! Mau bỏ ra!
Hắn nhìn cậu mất mất giây, sau đấy ôm chặt cậu, vùi mặt vào cổ cậu. Cậu sợ hắn chưa tỉnh táo, đang muốn nói tiếp thì nghe thấy giọng hắn, giọng hắn không như bình thường, vừa trầm vừa khàn:
- Đừng giãy nữa, để tớ ôm cậu một lúc.
Nhật Huy nghĩ Phong Đại mất kiểm soát, bây giờ đang bình tĩnh lại nên đứng im, có điều vẫn đề phòng. Tiếng thở nặng nề dần chậm lại, nhẹ nhàng hơn. Hắn rì rầm:
- Mùi của cậu thơm quá.
Cậu nghi ngờ, không lẽ trong lúc hôn cậu vô tình phóng thích phoremone làm hắn mất khống chế? Trước giờ cậu kiểm soát phoremone rất tốt, không bao giờ để nó phóng thích bên ngoài, mỗi khi đến kỳ phát tình đều dùng thuốc ức chế. Cậu sực nhớ mấy tháng rồi bản thân không hề có kỳ phát tình. Nhiều người bị stress, căng thẳng quá mức hoặc có bệnh lý thì kỳ phát tình sẽ bị rối loạn, không cố định. Thời gian qua gặp biến cố nên không để ý chuyện đấy, giờ cuộc sống ổn định kỳ phát tình sẽ lại diễn ra bình thường. Cậu thở dài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-doc-chiem-khung-long-xanh/3569610/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.