Nhật Huy cảm giác trong phòng đột nhiên tối đi, ở xa nên không biết cửa bị khóa. Cậu bật đèn ở điện thoại, đi ra chỗ Phong Đại, ngồi xổm xuống rọi đèn xem xét. Mấy cái ghế bị gãy chân, bàn mẻ góc, móp chân, có bàn bị mối mọt sẵn nên lúc rơi xuống đất nứt vài chỗ. Toàn đồ cũ hỏng nhưng vẫn nằm trong cơ sở vật chất của trường, cậu chán nản, không biết bị hạ hạnh kiểm hay phạt tiền. Phong Đại xoa đầu cậu, kéo cậu dậy:
- Toàn đồ bỏ đi, không ai để ý đâu, tớ với cậu không nói thì ai biết, kệ nó. Mình về thôi.
Cũng đúng, có điều làm sai nên thấy cắn rứt lương tâm. Hai người dẹp gọn đống bàn ghế bị xô ngã, làm được nửa chừng thì điện thoại cậu sập nguồn, còn mỗi điện thoại Phong Đại bật đèn. Phong Đại liếc mấy cái, dọn gần xong hắn tắt nguồn điện thoại. Nhật Huy vặn lưng, xoay người, tí đồ mà nặng gớm. Cậu nhìn gian phòng tối om, điện thoại hết pin, bên Phong Đại cũng thế. Cậu kéo hắn đi ra cửa, kéo cửa thì cửa đã khóa. Cậu nghệt mặt, hai người bị nhốt trong phòng dụng cụ. Cậu đập cửa, gào to:
- Có ai không? Bác bảo vệ ơi! Bọn cháu trong này! Mở cửa cho bọn cháu với!
Lúc hai người bê xong đống bàn thì học sinh các lớp đã về hết, bảo vệ đi nghỉ trưa, các lớp ôn thi buổi chiều chưa tới. Cậu không lo việc bị nhốt, cùng lắm ở trong đây vài tiếng. Cậu lo Đăng Hiệu về không thấy cậu.
Cả hai ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-doc-chiem-khung-long-xanh/3569611/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.