Rạp đông nghịt, ghế của hai người ở hàng cuối cùng. Phim cuốn, Nhật Huy chăm chú xem, thỉnh thoảng quay sang Phong Đại cảm thán mấy câu khi đến đoạn gay cấn. Phong Đại không xem phim, chỉ nhìn Nhật Huy. Tay hắn để sau gáy cậu, cách chừng vài milimet vuốt ve qua lại, tựa như hắn đang chạm vào da thịt cậu. Hắn rất muốn cắn vào gáy cậu để tạo ra liên kết giữa hai người, ép buộc cậu ở bên cạnh, sau đó...
Suy nghĩ của hắn âm u hơn, tựa như những năm tháng ngày trước trải qua trước mặt, mà nhân vật chính trong đó là hai người. Hắn biết làm như vậy không được phép, hắn bị mọi người uốn nắn rất nhiều cho đúng, sau khi nhận thức khôi phục hắn cũng hiểu có những việc là sai. Hắn thay đổi, hắn chậm rãi, không bồng bột. Có điều nhiều cái đã ăn sâu vào tiềm thức không thể xóa bỏ, với hắn như vậy là đúng, là chân lý. Hắn muốn một người, hắn phải có được người đó. Quá trình không được hấp tấp, phải từ từ, từ từ, mưa dầm thấm lâu, để con mồi sa bẫy, khi nó không còn sức chống cự hắn có thể mặc sức ăn thịt, nhào nặn theo ý mình.
Phong Đại bỏ tay khỏi gáy Nhật Huy, nhìn về phía màn hình, tay nắm lấy tay Nhật Huy. Nhật Huy giật mình, không rụt tay lại, mặt nóng ran, yên lặng xem phim, không bàn luận thêm gì. Cậu xấu hổ, ngượng ngùng xen lẫn vui thích. Tay Phong Đại thật lớn, cũng là con trai mà tay cậu nhỏ hơn tay hắn nhiều. Tay hắn còn rất ấm, mặc dù cầm lâu hơi nóng cậu cũng không muốn buông. Tim đập thình thịch, tâm hồn rạo rực, hóa ra ở cạnh người mình thích vui đến vậy. Cậu hút một ngụm coca lạnh, phẩy phẩy tay vào mặt tạo gió cho đỡ nóng.
Nhật Huy không còn tâm trí xem phim, liếc nhìn hắn, không biết hắn đã nhìn cậu từ bao giờ. Cậu ngượng ngùng quay mặt về phía màn hình. Được mấy chục giây không chịu được, cậu chống tay lên một bên ghế, lấy tay bụm mặt. Cậu cảm giác hai người sắp hôn nhau.
Phong Đại từ lúc cầm tay Nhật Huy cũng rất thích. Từ chỗ hai bàn tay tiếp xúc có cảm giác thoải mái khó diễn tả, nó cứ mơn man mơn man. Nhịp tim hắn tăng nhanh mấy nhịp, sau đó bình ổn lại. Hắn siết tay cậu chặt hơn, chăm chú nhìn cậu, cái nhìn có thể bắn ra lửa. Thấy cậu lấy tay che mặt, hắn hơi kéo tay cậu một chút, gọi nhỏ:
- Huy ơi.
Nhật Huy run lên, biết không trốn được, hít sâu thở chậm mấy nhịp mới quay mặt về phía hắn. Phim đang đoạn cao trào, không ai để ý tới hai người. Trong rạp tối, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, chớp nháy từ màn hình hắt lên sườn mặt làm dấy lên vẻ dụ hoặc, mời gọi. Phong Đại nghiêng người về phía Nhật Huy. Nhật Huy căng thẳng, ngồi im không nhúc nhích, mặt sắp bốc khói. Phong Đại cũng hồi hộp, đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau. Hắn thấy cậu cứng người liền chủ động hơn, hắn chạm tay lên má cậu, bàn tay khẽ mơn trớn, mịn thật, sờ thật sướng. Tay luồn qua tóc, kéo đầu cậu gần sát mình. Hai đôi môi chạm nhau, dòng điện nhỏ chạy từ nơi tiếp xúc xông lên não khiến người hơi rùng mình. Nhật Huy mở to mắt, mất mấy giây mới hơi khép lại.
Môi chạm môi giây lát, Phong Đại chủ động tách ra, Nhật Huy hơi tiếc. Ngay sau đấy Phong Đại tiếp tục, không chỉ chạm môi đơn thuần mà hắn còn mút môi cậu. Nhật Huy thở gấp, không biết đáp lại thế nào. Phong Đại biết đang ở nơi đông người không thể làm ra mấy hành động quá mức nên chỉ mút chừng năm sáu giây. Hắn rời đi, sau đó lại dán lên hôn phớt mấy cái. Nhật Huy thích mấy cái hôn phớt như này.
Phong Đại buông tóc Nhật Huy ra, ngồi ngay ngắn ở ghế. Cậu lấy hết can đảm, chủ động rướn người qua hôn một cái lên môi hắn, mặt đỏ như quả cà chua. Hôn xong cậu rụt người lại xem phim, không nhìn hắn nữa. Hắn mỉm cười, thật đáng yêu. Hắn nắm lấy phần cộm lên ở đũng quần, đè nó xuống, không để nó ngoi đầu lên tiếp. Nếu đây là chỗ vắng hắn sẽ không giữ được vẻ điềm tĩnh bình thường hay bày ra với cậu, chắc chắn sẽ đè cậu ra làm một trận. Hơi thở hắn rất nặng, may mà không gian tối, tiếng phim, tiếng người nói chuyện lao xao phát ra che đậy được tất cả.
Hết phim, Phong Đại không buông tay Nhật Huy, nắm tay cậu ra ngoài. Ai nhìn thấy đều nghĩ họ là một đôi. Nhật Huy như đi trên mây, Phong Đại dắt cậu đi đâu cậu đi theo đấy, tủm tỉm cười suốt. Lúc đợi taxi hắn ghé sát tai cậu, mày hơi nhướn, vẻ mặt dịu dàng, hơi cười, hỏi:
- Cậu vui lắm à?
Cậu tránh ánh mắt hắn, bình tĩnh lại tâm tình mới trả lời, ánh mắt trong trẻo, tươi sáng:
- Vui lắm. Lâu lắm rồi tớ mới thoải mái thế này.
Hắn bỏ tay cậu ra, choàng tay qua eo cậu, kéo sát cậu vào người, người cậu lọt thỏm trong lòng hắn. Hắn cúi xuống, ở ngay bên tai cậu hỏi tiếp:
- Thoải mái vì phim hay vì tớ?
Đầu cậu muốn nổ tung, hơi giãy người. Hắn giữ chặt cậu, dỗ:
- Ngoan nào, để tớ ôm một lát.
Cậu giãy thêm một xíu xong mặc kệ. Hắn cười khẽ, hôn lên tai cậu.
- Sao nào? Trả lời tớ đi chứ, tớ đang đợi cậu trả lời này. Cậu không trả lời tớ sẽ ôm cậu như thế này cho tới khi về.
Cậu vội trả lời:
- Cả hai! Cả hai!
- Hửm?
Hắn cắn tai cậu một cái.
- Nói thật.
Cậu lí nhí trả lời:
- Cậu thoải mái hơn một ít.
- Nói nhỏ quá không nghe thấy. Hay tớ hôn cậu tiếp để cậu cảm nhận lại nhé?
Cậu đầu hàng, nhìn hắn như muốn khóc:
- Đừng hôn, mọi người nhìn đấy. Cậu thoải mái hơn nhiều.
- Muộn rồi không ai để ý đâu.
Nói vậy chứ hắn vẫn thỏa mãn thả cậu ra, cậu như được đại xá đứng cách hắn ba bước chân, sau đó nhích lại cách hắn một bước. Hắn cầm tay cậu, cậu ngoan ngoãn không giãy. Đèn đường hắt lên hai người, chiếu lên nền đường hai cái bóng, một cái dài hơn nhiều, hai cái bóng cầm tay nhau, thỉnh thoảng lắc lắc mấy cái.
Xe taxi đưa hai người về, chưa đến đầu ngõ Phong Đại đã bảo bác tài cho xuống. Nhật Huy xuống theo, hai người đi bộ về. Trời đêm, đường vắng người qua lại, gió mát vờn quanh tóc. Hai người câu được câu không nói chuyện. Nhật Huy thích cảm giác này, nó thật yên bình. Mọi thứ ổn định, có người quan tâm cậu và em trai, dù vẫn khó khăn nhưng không phải mất ngủ như trước.
Đến góc tối không có người Phong Đại đột nhiên lôi Nhật Huy vào. Hắn áp cậu vào bờ tường, một tay giữ đầu, một tay ôm eo, cúi xuống hôn cậu, không phải kiểu nhẹ nhàng, mơn trớn như trong rạp chiếu phim, hắn dùng cả lưỡi vói vào trong miệng cậu. Nhật Huy bị bất ngờ, lúc đầu hơi kháng cự, sau đấy bị cuốn theo hắn, thả lỏng để hắn lộng hành. Tay cậu ôm vai hắn, lúc đầu chỉ đặt hờ lên, sau đấy mới vòng qua ôm cổ chặt chẽ. Hôn nhau thôi mà, cũng không phải việc gì ghê gớm, cậu tự nhủ như vậy.
Đầu lưỡi hắn làm loạn khoang miệng cậu, đảo qua trên dưới, cuốn lấy lưỡi cậu quấn quýt, có lúc thì nút lấy lưỡi cậu hệt như con rắn độc nuốt con mồi. Cậu như đứa trẻ mới tập đi được hắn dẫn dắt, dần dần đáp lại hắn, không thành thạo, cuồng nhiệt như hắn, khá non nớt, vụng về. Cậu đáp lại hắn hôn càng bạo dạn, hai cánh môi bị mút rồi cắn, dày vò tơi tả.
Tay hắn không ở yên, theo không khí bị hun nóng bắt đầu tìm kiểm mục tiêu. Cái tay ôm eo cậu trườn xuống dưới mông, nặng nhẹ mà xoa nắn. Tay đang vuốt ve mặt trượt dài theo từng đường nét khuôn mặt, đến yết hầu hắn dừng lại một chút gãi nhẹ lên đó, người cậu lập tức mềm đi một ít. Không dừng ở đấy, tay hắn trượt sang bên xương quai xanh vuốt ve. Cậu mặc áo phông nên cổ áo hơi rộng, hắn dễ dàng vói tay vào trong, bắt lấy một bên đầu ti xoa nắn.
Mọi điểm bị kích thích, người Nhật Huy rực lên, bạn nhỏ dưới quần ngóc đầu dậy, hơi chồm ra ngoài quần. Đặc biệt là phía sau bắt đầu rỉ nước, cậu cảm nhận được sự ướt át dính nhẹp ra hai cánh mông do tay Phong Đại bóp mông cậu kéo ra. Nguy hiểm nhất là cậu ngửi được mùi phoremone của hắn, nó chỉ hơi phóng ra một ít, nhưng vào mũi cậu lại làm cậu hưng phấn hơn. Mùi hơi quen, rất ngọt. Cậu giãy dụa, mới giãy một cái đã chạm đúng chỗ đũng quần hắn. Hắn cương rồi, chỗ đấy cộm rất to. Có nhiều alpha nhìn thì điềm tĩnh, không có nhu cầu nhưng thực sự rất dễ mất kiểm soát. Cậu sợ hắn chính là người như vậy. Cậu hoảng, lắc mạnh đầu thoát khỏi nụ hôn triền miên, cầu xin hắn:
- Đại! Đại! Buông tớ ra! Đại! Cậu còn tỉnh táo không? Buông tớ ra!
--------------------------------
đang lễ nên tuần này tui sẽ up 1 chương sớm ^^ mn đọc xong vote, cmt cho tui có động lực viết nha
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]