Giấu đằng sau hộp đựng trang sức là một chiếc hộp nhung vuông vắn, anh cầm món đồ lên, cảm thấy có chút quen mắt. Đó là sợi dây chuyền có khắc tên hai người anh tặng cô vào sinh nhật 18 tuổi, cũng là món trang sức duy nhất Tri Vãn chưa từng tháo ra. Cô xách theo vali nhưng lại vô tình cố ý bỏ thứ này lại ngụ ý muốn cắt đứt với anh. Trước kia anh không nhận ra, Tri Vãn lại có thể tuyệt tình như vậy. Lâm Duệ đóng lại chiếc hộp nhét vào trong túi áo, thẫn thờ bước ra khỏi cửa. Dì Viên ở bên ngoài lo lắng không yên, Lâm Duệ đã vào trong đó hơn một tiếng. Dì không biết giữa hai người họ có chuyện gì lại cãi thành ra như vậy, nhưng bà biết, lần này Tri Vãn muốn đi thật rồi. "Trước khi cô ấy đi… có nói gì không?" Lâm Duệ đã khôi phục sắc mặt bình thản, nhưng không a bit bàn tay nắm lấy chiếc hộp của anh đã sưng đỏ từ bao giờ. Dì Viên suy nghĩ một chút: "Vãn tiểu thư nhờ tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho thiếu gia, cô ấy còn nói…" Lâm Duệ nín thở không dám nghe tiếp, cảm giác như bất cứ lời nói gì bây giờ đều có thể đánh gục ạnh: "Cô ấy nói gì?" Dì Viên hơi ngẩn người, không đành lòng nhìn thẳng vào Lâm Duệ. Bà nhớ khi đó Tri Vãn vừa ôm lấy bà vừa nói trong tiếng khóc nức nở: "Vãn tiểu thư nói…" Con thật sự rất yêu anh ấy. Thật sự, thật sự rất yêu anh ấy. Lâm Duệ nghe xong ngã khuỵu xuống, Tri Vãn nói yêu anh, cô ấy nói yêu anh. Anh thật sự không hiểu, nếu yêu anh vì sao lại bỏ đi không nói một câu. Chẳng lẽ cô ấy xem sự tuyệt tình này là tình yêu sao? "Thiếu gia…" Lâm Duệ khẽ phẩy tay ý bảo dì Viên ngưng lại, anh cúi đầu, cảm thấy nơi nào đó trong tim bị người khác hung hăng khoét một lỗ: "Đừng nói gì hết, tôi muốn ở một mình." Còn lại một mình Lâm Duệ mở chiếc hộp nhung ra xem, bên trên không lưu lại chút mùi hương của cô, xem ra cô đã không đeo thứ này từ lâu rồi. Anh xoay mặt dây chuyền, chậm rãi hôn lên tên viết tắt của hai người Lâm Duệ đột nhiên nhớ ra, anh có thể tìm bạn bè của cô dò hỏi chút tin tức. Cô không còn nơi nào khác để đi, chắc chắn sẽ tá túc tại nhà bạn bè. Nghĩ như vậy anh lập tức lên xe phóng đến trường cô, bây giờ đã là buổi chiều, ở trường còn khá nhiều sinh viên. Anh đỗ xe vào một góc, chậm rãi bước xuống. Lâm Duệ nhìn thấy một đám nữ sinh đang nói chuyện với nhau, anh đang định tiến đến hỏi thăm tin tức về Tri Vãn thì bất ngờ nghe thấy một người trong bọn họ nói chuyện. "Thế là giờ cô ta chột dạ nghỉ học luôn rồi à? "Ai biết, nhưng thấy bảo đã bốn hôm không đi học, cũng không thấy cô ta xuất hiện ở trường." "Đáng đời! Tôi biết thừa Tri Vãn đó không phải hạng người tốt đẹp gì rồi, cũng chỉ có chút nhan sắc liền biết tận dụng đi quyến rũ đàn ông." "Thế mà đám con trai khoa tôi mê cô ta như điếu đổ, haizz, đàn ông đều là bọn yêu bằng mắt." Họ còn nói gì đó nữa nhưng Lâm Duệ nghe không rõ, chỉ biết trong câu chuyện vừa rồi họ có nhắc tới cô với một dáng vẻ chán ghét ra mặt. Đột nhiên anh nhìn ra chỗ đám nữ sinh kia, chỉ thấy một cô gái đứng chống nạnh chỉ thẳng tay vào mặt những người vừa nói xấu Tri Vãn. "Mấy người ăn không được liền đạp đổ à? Có thời gian đi sân si người khác thì về soi lại mình đi, mấy người nằm gầm giường nhà cậu ấy à mà rõ thế. Tôi nói lại một lần nữa, còn để tôi nghe thấy mấy người nói xấu Tri Vãn lần nào nữa, tôi không tha cho mấy người đâu!" Đám nữ sinh kia bị nói liền xấu hổ tản đi, cô gái kia thu tay, một bụng tức tối chuẩn bị rời đi. Bấy giờ anh mới nhớ ra, cô gái đó là bạn cùng ký túc xá với Tri Vãn, hình như tên là Tề Vận. Lâm Duệ vui mừng nghĩ thầm có thể hỏi thăm tin tức Tri Vãn từ cô, dù sao bây giờ cô gái này là mạnh mối duy nhất có liên hệ đến Tri Vãn. Lâm Duệ thảo kính râm bước đến: "Tề Vận phải không vậy?" Cô gái kia thấy có người gọi tên mình liền dừng lại, trông thấy Lâm Duệ đứng ở đó hơi ngẩn người ra. Anh thấy có lẽ cô không nhớ ra mình liền chủ động gợi chuyện: "Tôi là anh của Tri Vãn, lần trước từng giúp em ấy chuyển đồ, tình cờ hôm đấy gặp em." Tề Vận có vẻ đã nhớ ra người đàn ông trước mặt, cô đi đến hào phóng cười chào hỏi: "Em nhớ ra anh rồi, anh biết mấy hôm nay Tri Vãn ở đâu không, cậu ấy đã bốn ngày không tới trường rồi." Mặc dù đã sớm nghe từ miệng đám nữ sinh kia, nhưng khi trực tiếp nghe Tề Vận nói anh vẫn thấy khó chịu trong lòng. Hai người chung sống bên cạnh nhau sáu năm, đáng lẽ ra anh phải là người rõ cô ở đâu nhất. Nhưng bây giờ anh bất lực đến mức phải đi thăm dò tin tức về cô. Lâm Duệ cúi đầu gượng cười, từ bao giờ giữa hai người bọn họ lại tồn tại nhiều khoảng cách như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]