Giấu đằng sau hộp đựng trang sức là một chiếc hộp nhung vuông vắn, anh cầm món đồ lên, cảm thấy có chút quen mắt. Đó là sợi dây chuyền có khắc tên hai người anh tặng cô vào sinh nhật 18 tuổi, cũng là món trang sức duy nhất Tri Vãn chưa từng tháo ra.
Cô xách theo vali nhưng lại vô tình cố ý bỏ thứ này lại ngụ ý muốn cắt đứt với anh. Trước kia anh không nhận ra, Tri Vãn lại có thể tuyệt tình như vậy.
Lâm Duệ đóng lại chiếc hộp nhét vào trong túi áo, thẫn thờ bước ra khỏi cửa.
Dì Viên ở bên ngoài lo lắng không yên, Lâm Duệ đã vào trong đó hơn một tiếng. Dì không biết giữa hai người họ có chuyện gì lại cãi thành ra như vậy, nhưng bà biết, lần này Tri Vãn muốn đi thật rồi.
"Trước khi cô ấy đi… có nói gì không?" Lâm Duệ đã khôi phục sắc mặt bình thản, nhưng không a bit bàn tay nắm lấy chiếc hộp của anh đã sưng đỏ từ bao giờ.
Dì Viên suy nghĩ một chút: "Vãn tiểu thư nhờ tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho thiếu gia, cô ấy còn nói…"
Lâm Duệ nín thở không dám nghe tiếp, cảm giác như bất cứ lời nói gì bây giờ đều có thể đánh gục ạnh: "Cô ấy nói gì?"
Dì Viên hơi ngẩn người, không đành lòng nhìn thẳng vào Lâm Duệ. Bà nhớ khi đó Tri Vãn vừa ôm lấy bà vừa nói trong tiếng khóc nức nở: "Vãn tiểu thư nói…"
Con thật sự rất yêu anh ấy.
Thật sự, thật sự rất yêu anh ấy.
Lâm Duệ nghe xong ngã khuỵu xuống, Tri Vãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-chiem-huu/708419/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.