Đã hơn ba ngày Tri Vãn không về nhà, Lâm Duệ bắt đầu sốt ruột. Cô chưa từng giận dỗi anh lâu như vậy, nhưng anh cũng không biết mình đã làm gì khiến cô tức giận như thế.
Anh lờ mờ nhớ đến buổi tối hôm nọ, biểu tình của cô rất bất thường, ngay cả khi bọn họ làm tình cô cũng chủ động đến lạ.
Lâm Duệ lại gọi vào điện thoại cô, sốt ruột đi đi lại lại trong phòng. Điện thoại trên tay vang lên từng hồi vô định nhưng chủ nhân của nó không hề nhấc máy.
Tiếng chuông điện thoại một lần nữa cất lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Duệ, anh vội vàng bắt máy, trên mặt thấp thoáng ý cười.
"Vãn Vãn?"
"Là tôi, Lâm tổng." Trợ lý Tiểu Tùng ái ngại lên tiếng.
Lâm Duệ có chút hụt hẫng, anh ngồi phịch xuống sàn đưa hai tay lên day nhẹ ấn đường: "Nói đi, có chuyện gì?"
"Tôi vừa nghe ngóng được, hình như mấy hôm trước Vãn tiểu thư có về biệt thự cũ ở Lâm gia."
"Biệt thự cũ?" Anh hơi khó tin nhướn mày hỏi lại.
Tri Vãn về đó làm gì?
Đột nhiên anh nhớ ra đó là căn nhà cô đã cùng anh chung sống sáu năm, cũng coi như chứng kiến những kỷ niệm giữa hai người.
Hơn nữa từ khi cô vào Đại học, anh cũng vì bận chuyện công ty mà rất ít khi trở về.
Lâm Duệ mở lại những cuộc trò chuyện gần đây với Tri Vãn, ít đến lạ thường. Trước kia cô là người rất hoạt ngôn, có chuyện gì cũng muốn nói với anh, thậm chí đi trên đường gặp một cảnh đẹp liền chụp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-chiem-huu/708418/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.