Bên này Tri Vãn tạm thời tá túc ở nhà Nguyên Dĩnh chờ đợi 5 ngày nữa lên máy bay. Cô đã gọi cho giáo sư Hàn, bà rất vui vẻ còn nói cô quyết định như vậy là sáng suốt.
Tri Vãn cười cười, nếu là sáng suốt sao cô lại đau lòng như vậy?
Nếu là sáng suốt tại sao cô lại dây dưa không dứt suốt 6 năm?
Điều này chính cô cũng không biết nữa.
Ban đầu chỉ ôm ấp chút hy vọng Lâm Duệ sẽ bị tình yêu của cô làm cho cảm động, hai người lâu ngày sinh tình. Nhưng anh chỉ là quen với sự có mặt của cô chứ không hề yêu cô.
Một vật nhỏ vừa biết nghe lời, vừa biết làm ấm giường, gọi là đến đuổi là đi. Tri Vãn không biết mình ở trước mặt anh lại có dáng vẻ thảm hại như vậy.
Nói ra cũng thật tình cờ, sau khi tài xế thả cô xuống ở ven đường, Tri Vãn xách theo hành lý đứng bơ vơ không biết phải đi đâu. Cô biết Lâm Duệ đang gọi cho cô, anh chắc đã phát hiện ra sự mất tích của cô. Nhưng cô vẫn dứt khoát kéo số của anh vào danh bạ đen, tháo sim bỏ vào trong túi.
Ngay lúc này cô gặp được Nguyên Dĩnh, cô ấy tốt bụng ngỏ lời muốn cô đến nhà mình ở vài hôm. Dù sao cũng không còn chõ nào để đi, Tri Vãn liền gật đầu đồng ý.
"Cãi nhau với người nhà à?" Nguyên Dĩnh đem đến cho cô một ly nước, thuận tiện kéo vali của cô vào bên trong phòng ngủ.
"Không có!"
"Còn nói không có, tôi cũng vì cãi nhau với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-chiem-huu/708417/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.