Nam Phong đã trở về, mặc một bộ đồ mới, màu xanh ngắt như trúc saumưa, viền tay áo trắng muốt còn có trang trí một vòng hoa văn tinh xảocùng màu, đường may tinh mịn như giấu diếm thiên ngôn vạn ngữ, cũng làhoa văn mây cuốn, khinh phong phiêu dật quấn lấy nhau. Y đứng ở cạnh cửa cười với Tang Mạch, trên mặt hơi hồng hồng, ngại ngùng mà thiếu tựnhiên: “Biểu ca.”
Mới gọi một câu đã cúi đầu, giơ tay lên gãi tai một cách vô mục đích, giống như một hài tử đang vui vẻ lại không biết nên biểu đạt thế nào“Ta… cái kia… ông chủ đối với ta rất tốt.”
Tang Mạch tiến lên vài bước nắm tay y kéo vào nhà, đầu ngón tay lướtqua tay áo phập phồng một chút. Trong phòng, Tiểu Miêu đang ngồi cạnhbàn bóc hạch đào, vỏ rải khắp bàn, trong đĩa thì lại có rất ít mảnh vụn, còn không nhiều bằng cái đống dính bên mép nó. Tiểu oa nhi thấy ngườilạ, nhảy xuống ghế chạy tới ôm đằng sau chân Tang Mạch ẩn nấp, Nam Phong nhất thời ngẩn ra, lại không biết phải nói từ đâu “Hài…hài tử này là…”
“Nhặt được.”
Không biết vì sao, Không Hoa nghe xong, thấy có chút mất mát, đậychén trà lại quay sang nhìn hắn. Tang Mạch đang lau mặt cho Tiểu Miêu,cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy khóe mắt hơi cong lên của hắn, lúc đắc ýthì diễm lệ tới hồn xiêu phách lạc, lúc yên lặng thì nhìn hắn lại thấyxa cách. Diễm quỷ này độc mồm độc miệng, còn tưởng hắn sẽ nói gì đó đạiloại như ‘Là Không Hoa huynh của ngươi cùng người khác sinh ra đó” hoặclà “Nghiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-quy/18444/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.