Mấy lần bà muốn lấy thứ đó ra, nhưng tay run tới mức nâng lên rồi lại rơi xuống “Liệt Nhi… con của ta…” Trên mặt đã ướt át, bà thì thào gọitên nhi tử rồi không thể nói thêm gì nữa.
“Kỳ thực hắn vẫn một mực chờ bà.” Không Hoa đem đầu thương đặt vàotrong tay Cận lão phu nhân. Theo nước mắt rơi xuống, chỉ thấy đầu thương tầng tầng rỉ sét theo lệ tích mà xuất hiện thật nhiều vết nứt. Ngón tay lướt qua, từng mảng rỉ sắt bong ra, mũi thương bạc bên trong vẫn sángnhư tuyết, như thể ba trăm năm qua vẫn có người ngày ngày lau chùi, mũinhọn sắc bén không thể chống lại.
“Nó… ở bên trong?” Lão phụ trợn tròn hai mắt nhìn Không Hoa, cấp thiết lại không thể tin được.
Không Hoa dẫn tay bà vuốt ve trên cây thương “Mẫu tử liền tâm, Cận tướng quân có ở bên trong không, ngài biết rõ nhất.”
Chỉ cảm thấy cả người bà chấn động, bàn tay bỗng nhiên dừng lại. Lệnhư nước vỡ bờ không ngừng tuôn ra, thân thể bà càng run kịch liệt, đầuđầy châu ngọc ‘đinh đinh’ rung động. Ngoại trừ gọi đi gọi lại tên củanhi tử, còn lại không đủ sức để mở miệng nữa, chỉ không ngừng hướng khóe miệng về phía trước tác động “Liệt Nhi…”
Lúc thương tâm, ngón tay không kềm được mà dùng sức, mũi thương sắcbén lập tức vẽ ra một vết rách trên ngón tay. Từng giọt huyết châu lănxuống, nhưng không thấy chóng mặt, máu vẫn rướm vào cây thương. Giây lát sau, vài làn khói xanh từ mũi thương tỏa ra, trước tiên là cuộn thànhmột vòng tròn lớn rồi lại giãy dụa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-quy/18443/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.