“Ngài đã tới.” Tang Mạch bất chấp mảnh nhỏ trên mặt đất, vội vàng đứng lên nghênh đón bà, khẩu khí rất thân quen.
Lão phụ nắm lấy tay Tang Mạch chậm rãi đi vào. Tuy lưng bà đã còng,nhưng trong hành động lại biểu lộ sự quắc thước, ngoại sam thâm sắc thêu mây tía làm tôn lên mái đầu ngân tơ như sương như tuyết, gương mặt đầynếp nhăn lại càng thêm thần thanh khí sảng, hai mắt lấp lánh có thần“Con ta năm nay chắc sẽ tới chứ?”
“Năm ngoái tuyết ngưng hơi sớm, đợi lúc hắn tới, ngài đã đi. Năm nayxem ra tuyết lớn, Cận tướng quân nhất định có thể tới đúng hẹn. Chờ lúcngài hồi phủ, tử ngọc lan ở quý phủ vừa vặn nở hoa.” Tang Mạch một bêndẫn bà vào đông sương, một bên kính cẩn đáp “Gian phòng ngài từng ở đãchuẩn bị lò sưởi ổn thỏa, khí cụ bài biện vẫn là theo kiểu cũ…”
Không Hoa trầm mặc không lên tiếng nhìn một màn trước mặt, trong mắtcó điều suy nghĩ. Đợi Tang Mạch đưa lão phụ đi xong quay trở về, sau khi ngồi xuống, mới thản nhiên hỏi “Cận tướng quân?”
“Kiêu kỵ (dũng mãnh)tướng quân Cận Liệt.” Tang Mạch tự ý cầm lấy chén rượu trước mặt KhôngHoa, rót đầy uống “Cận thị lấy võ truyền gia, con cháu quá nửa trấn thủbiên cương, trong nhà anh liệt vô số, công huân lớn lao, nếu luận tới đệ nhất đại hộ giá thần trước mặt thiên tử, Cận gia không nói lời nào, aicũng không dám mở miệng.”
Không Hoa nhìn khoảng trống trước mặt một chút, ngón trỏ xẹt qua hưkhông, mảnh sứ trên mặt đất liền tiêu thất, trên bàn lại có thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-quy/18442/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.