“Ta thực không có tiến bộ.” Chuyện lúc trước hóa ra đã xa xôi nhưvậy, một khi không lưu ý, liền lướt qua kẽ ngón tay mà biến mất. TangMạch đưa tay lên chạm vào mặt nam nhân lần cuối cùng, nam nhân một mạchyên lặng, trong con ngươi hắc sắc là khuôn mặt mang theo chút tự giễucủa Diễm quỷ “Quên đi, không hiểu thì là không hiểu thôi. Kỳ thực đếnchính ta cũng không rõ ta quấn quýt lấy cái gì… Nói rằng hận ngươi,không bằng nói rằng ta hận chính bản thân mình…”
Bỗng nhiên, lời của Diễm quỷ bị ngắt quãng, đôi mắt màu xám trợn lớnmột cách kỳ lạ. Hắn run run thu hồi tay, lại dường như sợ sẽ phá hủy cái gì đó, dè dặt xoa khóe mắt của nam nhân. Đầu ngón tay đã ươn ướt, lànước mắt của nam nhân, y đang khóc, Minh chủ điện hạ vô ái vô dục ngồingay ngắn sâu trong Minh phủ của ta, rơi nước mắt. Biểu tình không hề uám, không hề thương hại, gương mặt trống rỗng, nước mắt theo ngón tayDiễm quỷ chậm rãi chảy xuống, nam nhân dùng bàn tay dính máu của mìnhnâng mặt Tang Mạch lên “Vì sao luôn là ngươi vứt bỏ ta trước?”
Ngực rất đau, chỗ bị móng tay Diễm quỷ cắt qua chảy máu, chảy xuống y sam mặc sắc lại tới hoa văn tối màu, chậm rãi thấm vào, đan vào hoa văn mây cuốn trên vạt áo. Kim trâm cắm trên ngực Diễm quỷ sáng loáng chóimắt, thượng cổ thần binh Hình thiên đang không kiêng nể gì mà phô trương quang mang của nó, khí tức sát phạt bốc lên tận trời.
“Ta nhớ ra rồi.” Cúi đầu đặt một nụ hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-quy/18445/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.