Type: Phương Phương
Hàn Quang không thể giãi bày tâm trạng mình vào lúc này…
Đội vệ binh đã kéo tới trước cung điện, hàng chục vòi nước đang phun nước vào những nơi bị thiêu cháy nghiêm trọng nhất. Cung nhân cũng tất bật không kém, tất cả những đồ vật có thể chứa nước như thau rửa mặt, thau rửa chân, bình hoa, thùng gỗ… đều được bọn họ sử dụng.
Sau đó, vài thi thể cháy đen được khiêng tới trước mặt Hàn Quang.
“Chỉ huy sứ đại nhân, xin người hãy xác nhận”, cung nhân xu nịnh nói.
Hàn Quang từ từ cúi đầu xuống, mặt không biểu cảm nhìn thi thể cháy đen trước mắt, lạnh lùng nói: “Không phải hắn”.
“Ồ!” Cung nhân kia sững sờ, vội nói: “Nhưng bộ y phục này đích xác là hôm nay hoàng thượng đã mặc…”.
“Chỉ là một bộ y phục thì nói lên được điều gì?”, Hàn Quang lạnh lùng nhìn cung nhân kia: “Bây giờ nếu ngươi mặc bộ y phục này vào, có phải ta cũng phải quỳ xuống trước mặt ngươi rồi hô vạn tuế?”.
“Nô tài không dám, nô tài không dám”, cung nhân kia vội vã quỳ xuống.
Hàn Quang chẳng buồn bận tâm tới cung nhân kia nữa, cặp mắt vô hồn chăm chú nhìn hai thi thể cháy đen ôm nhau chết nằm dưới đất. Một thi thể mặc trên người đế phục còn chưa cháy hết, hạt châu trên mũ miện lăn tới bên chân cậu ta.
Còn nhớ hồi nhỏ, Hàn Quang từng nói với Sở Tử Phục: “Cho dù ngươi cháy thành tro, bổn đại gia cũng nhận ra ngươi”.
Không ngờ lời nói đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-cot/2712503/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.