Type: LynKyu
Tuyết lớn phủ kín kinh thành, chim chóc khó tìm được nhau, những nhà phú quý đều đắp bùn tiêu(*) khắp bốn vách.
*Bùn tiêu: chỉ bùn và bột ớt. Thời xưa, những gia đình giàu có thường trộn bột ớt với bùn rồi đắp lên tường nhà để giữ ấm và tỏa ra mùi hương
Ngoài cửa sổ trời đông tuyết dày, trong hoàng cung đã dùng bột ớt trộn bùn đắp vách tường. Trong phòng ấm áp, má Hoa Diễm Cốt và Miêu nữ đối diện đỏ ửng như thoa phấn hồng của mười dặm hoa đào tháng Ba.
“Ngươi sợ cái gì chứ! Tuy phụ mẫu ta đều là thầy tế, nhưng ta đâu phải!”, Miêu nữ như thế nhìn thấu tâm tư trong lòng Hoa Diễm Cốt, vỗ ngực nói: “Ngay cả lá bùa này cũng là của ta mượn sư phụ”.
“Đồ ăn trộm?”, Hoa Diễm Cốt thẳng thừng nói.
“Đừng nói khó nghe như vậy, từ lúc lên bảy ta đã bị đưa vào điện thầy tế, gia nhập môn phái của sư phụt ta, làm trâu làm ngựa cho người những tám năm ròng. Kết quả là chẳng học được gì, uổng phí bao năm thanh xuân của ta, bây giờ ta lấy của người một lá bùa thì có đáng gì!”, Miêu nữ nhảy từ trên ghế dậy, hừng hực khí thế nói.
“Ta nghe nói mỗi thầy tế cả đời chỉ làm một lá bùa, có thật như vậy không?”, Hoa Diễm Cốt lần đầu tiên thấy một kẻ ăn trộm đồ lại còn nói năng hùng hồn như vậy, nàng không khỏi há mồm trợn mắt.
“A ha… có lẽ là vậy”, đôi mắt của Miêu nữ đảo liên tục.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-cot/2712477/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.