"Ailà cậu cú?"
Cậu cú con mắt trợn lên vừa to lại vừa tròn, năm ngón hai tay cong cong lạithành trảo, đốt ngón tay còn vang lên tiếng lách cách.
"Cô rắn là ai?"
Cô rắn ngửa đầu lên phả một ngụm khói rồi lè lưỡi, lộ ra hàm răng ám khói vàngkhè.
Tôi cảm giác như một dòng nước lạnh đang từ từ chảy qua lưng.
"Giờ đang trong lúc nước nhà tai ương, chúng ta không nên nói chuyện nhinữ thường tình này." Tôi nói.
Ba người chúng tôi nhanh chóng gọi taxi, cậu cú và cô rắn một trái một phải éptôi vào chính giữa ghế sau.
Dọc đường đi, chúng tôi trò chuyện xem nên giúp Đại Đông ra sao, đồng thời tôicũng ăn đủ ưng trảo và xà quyền.
Xuống xe, về đến nhà, bọn tôi cùng rút ra kết luận cuối cùng:
Cô rắn phụ trách đối thoại, cậu cú chế tạo tình tiết, tôi cung cấp khung cảnh—— phòng khách nhà tôi.
Tôi bấm số di động của Đại Đông, sau đó cùng cậu cú và cô rắn dặn dò cậu ta mộtsố việc.
Đại Đông sau khi hiểu hết những chuyện bọn tôi muốn cậu ta làm, bèn cúp máy.
Chúng tôi đợi trong phòng khách khoảng nửa tiếng, Đại Đông đem Tiểu Tây về.
Tiểu Tây vừa vào cửa, thấy ba người chúng tôi đều ở đó, có vẻ khá ngạc nhiên.
"Anh bảo họ ở lại làm chứng." Đại Đông nói.
"Định chứng minh cái gì?" Tiểu Tây hỏi.
"Chứng minh trong lòng anh, em quan trọng hơn tất cả mọi thứ." ĐạiĐông nói.
Dáng dấp Tiểu Tây có vẻ xấu hổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diec-thu-va-kha-tuyet/2195272/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.