Tôingừng bước chân.
Cô đi tiếp về phía trước vài bước, thấy tôi không theo sau, cũng ngừng chânlại.
“Vì sao từ đầu đến cuối nhân vật nữ chính đều không nhỏ lệ?”
“Vì tôi không muốn rơi nước mắt.”
“Vậy lúc cô đau lòng thì sao?”
“Thì vẽ tranh thôi, như vậy thường có thể bình yên trải qua cơn đau đó.”
“Nếu nỗi đau quá lớn thì sao? Hay là đau lòng tới mức trời long đất lở thìsao?”
“Đau thương thật sự là nước mắt chẳng thể tuôn rơi.”
Tôi vẫn đứng ngây ra ở đó, nhấp nháp từng lời giảng giải của cô ấy.
Cô ấy thấy tôi mãi không bước tới bèn quay lại, đi tới cạnh tôi.
Tôi khôi phục tinh thần, mỉm cười, chúng tôi lại bắt đầu bước tiếp về phíatrước.
Đi chưa được bao lâu đã thấy Lễ Yên và cô Lý ở phía xa đang bước xuống.
“Hi!” Cô Lý vẫy vẫy tay, cao giọng gọi: “Kha Tuyết!”
Tôi và Kha Tuyết cùng dừng chân, Kha Tuyết cũng vẫy vẫy tay với hai người.
“Tôi và Lễ Yên đang định đi uống cà phê.” Khi tới gần, cô Lý nói: “Đi cùngnhé.”
“Hay lắm.” Kha Tuyết trả lời xong bèn nhìn tôi, tôi gật đầu.
Tôi lại trở lại quán cà phê đó lần thứ ba.
Nữ chủ quán trông khoảng bốn mươi tuổi, cuối cùng không nhịn nổi, nói với tôi:
“Cậu đúng là khách hàng thần kỳ. Lần đầu đến một mình; lần thứ hai đến haimình, lần thứ ba lại biến thành bốn mình rồi. Lần sau thì sao? Sẽ thành baonhiêu người?”
Tôi chỉ mỉm cười, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diec-thu-va-kha-tuyet/2195273/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.