Tiếng nói của Tuấn làm tôi đang gục mặt xuống đầu gối phải giật mình ngẩng mặt nhìn lên. Nhưng cậu không ở trước mặt tôi mà đứng sau hàng rào dâm bụt:
- Anh nghe đây! Anh đã nói em đừng gọi điện cho anh mà. Anh bận lắm.
Chuyện gì đến nữa đây. Nghe giọng điệu này của cậu ấy chắc hẳn là đang nói với một cô gái. Tôi không dám động đậy, muốn nghe lén cuộc nói chuyện của cậu thêm một chút.
- Ừ! Anh biết, anh cũng nhớ em. Anh xin lỗi! Mấy hôm nay anh bận lắm. Vì khách hàng cần mình mà. Em phải thương anh chứ! Cục cưng của anh ngoan, đợi anh thêm một chút. Anh lo lắng kiếm tiền để cưới em mà. Không thương anh sao?
Nghe xong, cả cơ thể tôi hoàn toàn tê dại. Vậy mà Tuấn nói thích tôi, vậy mà Tuấn nói sẽ theo đuổi đến khi nào tôi thích cậu ấy mới thôi. Còn cô gái kia thì sao? Người cậu muốn cưới là cô ấy, tại sao còn tán tỉnh tôi?
Tôi tự cười bản thân mình, khóe miệng đẩy lên cao đầy chua chát. Vậy là Dũng nhìn người không sai. Cậu ta chỉ đang muốn lợi dụng sự nhẹ dạ và ngây thơ của tôi mà thôi. Khi tôi hoàn hồn lại, thì đã thấy mình đứng đối diện Tuấn, khoảng cách của tôi và cậu là hàng rào dâm bụt xanh ngắt. Tôi đã khóc, khóc vì hận cậu, nhưng cũng vì ghét bản thân mình quá hèn kém và ngu ngốc để hết người này đến người khác dẫm đạp, coi thường.
Mặt Tuấn xám xịt, vội vàng tắt điện thoại. Cái miệng hót leo lẻo toàn lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-vu-thue-trai/456075/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.