Đỗ Nhược Khanh khó xử cắn môi nhưng trong lòng sớm đã nở hoa: "Vương gia, đây không phải chuyện nhỏ, nếu vương gia có thể đứng trên vạn người, ngài đương nhiên có thể đoạt lại Hạ Hầu Âm từ tay Hoàng Thượng, nhưng vương gia dù sao vẫn họ Bắc, nếu ngài thay thế hoàng thất Bách Lý gia chỉ sợ vẫn không ổn."
"Vậy phải làm thế nào? Không được, nàng phải nghĩ ra cách, thường ngày không phải nàng rất thông minh sao? Chắc nàng sẽ biết nên làm thế nào đúng không?"
"Vương gia..." Đỗ Nhược Khanh thở dài, "Nếu ngài thật sự muốn làm, cũng không phải không có cách, chỉ là phải đổi hướng."
"Hướng gì?" Bắc vương gia nhìn Đỗ Nhược Khanh, ánh mắt nóng rực.
"Vương gia mưu phản, danh bất chính ngôn bất thuận, một khi đã vậy, chi bằng tìm một người danh chính ngôn thuận đi, Bắc vương phủ chúng ta vốn có thực lực phò tá một hoàng tử lên ngôi vị hoàng đế, mà thứ vương gia muốn chỉ là đoạt lại Hạ Hầu Âm, không phải vị trí kia, không phải ư?"
"Ý nàng là phế thái tử..."
Lần này bọn họ có thể dễ dàng khống chế gã!
Một phế thái tử từ vị trí cao cao tại thượng ngã xuống sao có thể cam tâm?
Nếu thật sự phải làm cuộc giao dịch này, vậy phế thái tử Bách Lý Khiên chắc chắn là người được chọn thích hợp nhất.
Đỗ Nhược Khanh nhìn Bắc vương gia: "Không sai, chính là thái tử, nếu phải lựa chọn giữa thái tử và Tuyên vương, chúng ta đương nhiên sẽ chọn thái tử hiện không có gì, sau khi có được ngôi vị hoàng đế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-phi-sach/400800/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.