"Nương nương, người bình tĩnh một chút... Nương nương..." An Cửu nhanh nhẹn tránh đi, ngay sau đó thì nghe tiếng của ai người từ trong Lăng Tiêu Cung truyền tới. An Cửu theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy hai chủ tớ đang lôi kéo nhau, Mộc Đào nỗ lực trấn an Nhàn phi hoang mang hoảng sợ. An Cửu theo bản năng nhìn bụng Nhàn phi, hiện giờ dưới xiêm y rộng thùng thình kia không nhìn ra tình hình bụng, nhưng An Cửu biết Nhàn phi cực kỳ cẩn thận với hài tử này, ngay cả tại Lăng Tiêu Cung không người cũng ngụy trang điên khùng. Thấy An Cửu, Mộc Đào sửng sốt, ngay sau đó hành lễ: "Tham kiến thế tử phi." Ở Lăng Tiêu Các, bọn họ cũng nghe được tin An Cửu quận chúa và thế tử thành thân, người hữu tình cuối cùng cũng về với nhau, chỉ tiếc người làm cô cô như Nhàn phi nương nương lại không có cách nào tham dự hôn lễ. An Cửu nhìn Nhàn phi, Nhàn phi co rúm lại dựa vào Mộc Đào, ánh mắt vẫn như con thỏ nhỏ sợ hãi. An Cửu phân phó: "Trời lạnh như vậy, mau đỡ chủ tử nhà ngươi về phòng đi." Mộc Đào hiểu ý, đỡ Nhàn phi vào phòng, tuy Nhàn phi không còn giãy giụa nhưng bộ dáng co rúm kia vẫn hoảng sợ, mãi đến khi ba người vào phòng, cửa đóng lại, sắc mặt Nhàn phi mới khá hơn một chút. "Cô cô... Ổn không?" An Cửu nhìn bụng Nhàn phi, ám chỉ. Nhàn phi và Mộc Đào đương nhiên cũng hiểu. Nhàn phi gật đầu, Mộc Đào lại thở dài: "Nương nương ở đây điên bệnh, đám cẩu nô tài đó thấy nương nương đã thất thế, lúc nào cũng cắt xén đồ, nương nương... Ngay cả xiêm y mùa đông cũng không có." An Cửu hiểu ý: "Ta sẽ sai người đưa chút vải vào cung, ngươi thay Nhàn phi cô cô chọn vài sấp làm xiêm y đi." An Cửu vừa dứt lời, Nhàn phi theo bản năng đi tới nắm tay nàng, ánh mắt nói không nên lời cảm kích, hài tử đang lớn lên từng ngày trong bụng bà, đây là thời điểm làm chút xiêm y cho nó, nhưng ở Lăng Tiêu Cung này đừng nói là vải dệt, ngay cả xiêm y cũ còn không đủ cho bà mặc. Hoàng hậu và Thục phi cố ý không quan tâm, để bà tự sinh tự diệt. An Cửu làm vậy chẳng khác nào đưa than ngày tuyết, bà làm sao không cảm kích được? "Mộc Đào, chiếu cố chủ tử nhà ngươi cho tốt, dù sao bà vẫn là Nhàn phi, ngươi phải cẩn thận một chút." An Cửu phân phó, lời này vào tai người ngoài là dặn dò Mộc Đào phải hầu hạ Nhàn phi thật tốt, nhưng ba người đều biết ý của An Cửu là bảo nàng ấy cẩn thận người trong cung, che chở bí mật trong bụng Nhàn phi. Mộc Đào gật đầu: "Vâng, nô tỳ hiểu rồi, nô tỳ nhất định sẽ chiếu cố nương nương thật tốt." An Cửu ở trong phòng Nhàn phi thêm một lát, thời điểm rời đi đã là một nén nhang sau. Ra khỏi cửa, An Cửu mới cẩn thận quan sát Lăng Tiêu Cung này, tòa cung điện trước mắt vô cùng tiêu điều, nhà chính đóng chặt cửa cứ như không có ai ở. An Cửu nhíu mày, Tiêu thái tử phi ở Lăng Tiêu Cung này, vậy nhà chính hẳn là chỗ của Tiêu thái tử phi đúng không? Nghĩ đến lời đồn về Tiêu thái tử phi, không biết vì sao An Cửu lại thấy tò mò, Tiêu gia ngày xưa trợ giúp Tề Vương tạo phản toàn bộ bị tru di, Tiêu thái tử phi kia tuy là dòng bên của gia tộc Tiêu thị, nhưng vẫn nằm trong cửu tộc. Gia tộc như vậy bị hủy diệt trong một hồi, nhưng Tiêu thái tử phi lại bình yên vô sự, đúng là lợi hại. "Các ngươi chậm một chút, mang mấy thứ này vào rồi ra ngay, chớ có nhiều lời với nữ nhân kia." An Cửu đang suy tư thì bỗng nghe có một âm thanh từ cửa truyền tới, nàng nhìn qua, thấy một nữ tử chỉ huy hạ nhân đưa đồ vào, trông nàng ta mới hơn hai mươi tuổi nhưng sắc mặt lại lãnh đạm lộ nét oán hận. Đó... Không phải Sùng Ninh công chúa sao? Lúc An Cửu nhìn qua, Sùng Ninh công chúa kia cùng trùng hợp nhìn lại, sắc mặt lộ rõ sự kinh ngạc, dường như trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn tiến lên. "An Cửu quận chúa... Không, thế tử phi, thế tử phi đại hôn ta còn chưa chúc mừng." Sùng Ninh công chúa mở lời trước, sự tích về An Cửu nàng đã nghe không ít, trong lòng hết sức bội phục nữ tử này. An Cửu hành lễ: "An Cửu tham kiến công chúa, công chúa phúc thái an khang." Lần trước nàng từng gặp vị Sùng Ninh công chúa này ở trước Thừa Huy Điện, khi ấy nàng ta vì va chạm Dung phi Hạ Hầu Âm, bị Tĩnh Phong Đế trách phạt. Hôm đó nàng cảm thấy vị Sùng Ninh công chúa này lỗ mãng ngốc nghếch, nhưng bây giờ nhìn kỹ, hình như cũng có chút thông tuệ. Trong đầu xẹt qua một suy nghĩ, An Cửu thử hỏi: "Hoàng hậu nương nương... Vẫn tốt chứ?" Nhắc tới người kia, quả nhiên thấy sắc mặt Sùng Ninh công chúa thay đổi, có oán hận cùng thống khoái, nhưng ngay sau đó cặp mày kia lại nhíu chặt, lộ vẻ bất lực: "Mẫu hậu... A, mẫu lần tới thăm, mẫu hậu đều tránh không gặp, chắc là vì việc phế hậu mà cảm thấy không vui." An Cửu gật đầu. Sùng Ninh công chúa này được gửi nuôi dưới danh nghĩa của hoàng hậu, bị hoàng hậu khinh thường nhiều lần, hiện giờ Ngọc hoàng hậu bị phế, nàng ta có thể không thoải mái sao? "Thế tử phi tới đây làm gì?" Sùng Ninh công chúa nhìn An Cửu, không đợi nàng trả lời, nàng ta đã thở dài, "Nhàn phi nương nương cũng là người đáng thương, nghe nói bệnh điên chưa hết, phụ hoàng cũng sợ không dám đón bà ra khỏi Lăng Tiêu Cung." "Ai mà ngờ Nhàn phi lại bệnh điên, đúng là đáng thương, dù sau vẫn là cô cô của thế tử, trừ tịch ta thuận đường tới thăm coi như tỏ lòng hiếu thảo, giống Sùng Ninh công chúa vậy, dù sao cũng là mẫu thân thân sinh, ngày tháng như vậy sao có thể không tới thăm chứ?" An Cửu ám chỉ những món đồ kia Sùng Ninh công chúa đưa tới cho Tiêu thái tử phi. Sùng Ninh công chúa nhíu mày, lạnh giọng: "Mẫu thân thân sinh? Bà ta đúng là mẫu thân tốt, ta đây lại cảm thấy có mẫu thân như vậy chi bằng không có." Nếu không phải vì có mẫu thân là Tiêu thái tử phi này, Bách Lý Hàm Yên nàng ta sao đến hai mươi hai tuổi rồi vẫn không có nhắc tới hôn sự? Nuôi dưới danh nghĩa của hoàng hậu, tuy dễ nghe là hoàng hậu tự tay nuôi nấng, là dưỡng nữ của hoàng hậu, nhưng có ai biết cuộc sống của nàng ta bên cạnh hoàng hậu như thế nào? Sùng Ninh công chúa nhìn về chính điện đóng chặt cửa, muốn bạo phát tất cả cơn bạo nộ ra. Nhưng cảm nhận ánh mắt An Cửu nhìn mình, nàng ta xấu hổ nói: "Thế tử phi, ta tới để đưa đồ, đồ đưa xong rồi, nơi đen đủi này ta không muốn ở lâu thêm nữa, xin đi trước, thế tử phi cứ tự nhiên." Dứt lời, Bách Lý Hàm Yên xoay người bỏ đi, đám cung nhân đưa đồ tới trước cửa chính điện xong cũng vội ra ngoài. An Cửu nhìn theo tấm lưng của Sùng Ninh công chúa, nhíu mày, Sùng Ninh công chúa hận Tiêu thái tử phi đến vậy? Đúng thế, sao có thể không hận? Vì bà ấy, nàng ta sống trong hoàng cung này chịu bao nhiêu khổ cực. An Cửu thở dài, đang định rời đi, lại nghe tiếng kẽo kẹt từ hướng chính điện truyền đến, hình như là cửa mở, sau đó, một lão phụ nhân đi tới: "Thế tử phi dừng bước." An Cửu dừng lại, quay đầu nhìn. Lão phụ nhân y phục mộc mạc kia đi tới trước mặt nàng, hành lễ: "Thế tử phi, Tiêu thái tử phi mời thế tử phi vào trong nói chuyện." Tiêu thái tử phi mời nàng vào trong nói chuyện? An Cửu kinh ngạc nhướng mày, nàng và Tiêu thái tử phi không hề có giao thoa, giữa họ có gì để nói? Dù nghi hoặc nhưng An Cửu cũng rất tò mò, nàng nhìn lão cung nữ trước mặt, cười gật đầu, theo bà ta đi vào chính điện. Vào trong, chính điện rất tối, hình như toàn bộ cửa sổ đều bị đóng chặt, trong phòng có mùi hương quanh quẩn bốn phía, ngoài ra còn có tiếng gõ mõ nhẹ nhàng truyền vào tai. Hai mắt của An Cửu nhanh chóng thích ứng với bóng tối, nhìn về phía tiếng mõ thì thấy dưới ánh nến mỏng manh, một nữ nhân mặc áo bào quỳ trên đệm hương bồ nhẹ nhàng gõ mõ, điều này càng khiến bầu không khí trở nên quỷ dị. Đó là Tiêu thái tử phi? Trong phòng ngoại trừ tiếng gõ mõ thì chẳng còn gì, An Cửu cũng im lặng, bầu không khí này giằng co một lúc lâu, phụ nhân quỳ trên đệm hương bồ kia mới dừng tay, chậm rãi đứng dậy, đi về phía An Cửu. "An Cửu tham kiến... Tiêu thái tử phi." An Cửu hành lễ xem như chào hỏi, nhưng cách xưng hô này vừa ra khỏi miệng, chính nàng cũng cảm thấy có hơi khó xử. Ngay lúc này, phụ nhân kia lên tiếng: "Tiêu thái tử phi? Đây đã là cách xưng hô của hai mươi hai năm trước, Hoàng Thượng đã đăng cơ, ta bị nhốt ở nơi này, nào còn thái tử phi gì chứ?" Tiêu Văn Tuệ đi tới, mượn ánh sáng mỏng manh quan sát nữ tử trước mặt, ánh mắt nóng bỏng. Nhưng nóng bỏng kia chỉ thoáng qua một cái liền biến mất, bà ta bình tĩnh lại, dừng một chút, tiếp tục nói: "Ta còn nhớ mẫu thân con, năm đó khi ta đại hôn, mẫu thân con vừa cập kê, nhoáng cái đã qua nhiều năm như vậy, không ngờ nữ nhi của nàng đã trưởng thành, còn rất giống nàng ấy, ta nhìn con như nhìn thấy quá khứ, nhưng người năm đó sớm đã cảnh còn người mất. Ta nghe A Vịnh nói lúc nàng sinh con thì qua đời, thật đáng tiếc, đáng tiếc... Ta rơi vào kết cục này, nàng cũng hương tiêu ngọc vẫn." An Cửu giật mình, không ngờ ngay lúc này Tiêu thái tử phi lại nhắc tới An Mạt quận chúa. Nàng nhíu mày: "Người chết đã đi xa rồi." "Đúng vậy, người chết đã đi xa, mẫu thân ngươi ở trên trời có linh thiêng thấy con gả cho Bắc thế tử chắc chắn sẽ mừng cho con. Ngày xưa ta coi mẫu thân con như muội muội, con... Gọi ta một tiếng di nương được không?" Di nương? Đối diện với ánh mắt chân thành này, An Cửu không có cách nào cự tuyệt. "Tiêu di nương..." An Cửu gọi. Cung kính không bằng tuân mệnh, dù sao cách gọi Tiêu thái tử phi cũng khó xử, đổi cái khác cũng tốt hơn. Tiêu Văn Tuệ nở nụ cười, vừa lòng gật đầu: "Tốt, tốt, nghe nói thế tử rất thích con, khi đó ta nghĩ nữ nhi của An Mạt chắc chắn không giống người thường, hôm nay thấy mới đột nhiên phát hiện hận vì gặp nhau quá muộn." "Tiêu di nương quá khen." An Cửu khẽ cười, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhíu mày nói, "Khi nãy Sùng Ninh công chúa..." Nhắc tới mấy chữ này, sắc mặt Tiêu Văn Tuệ cứng đờ: "Ta quả thật có lỗi với hài tử của ta, nhưng... Rất nhiều chuyện ta cũng bất lực, nếu ta giữ hài tử bên cạnh, đời này hài tử của ta càng không có cơ hội xoay người, con hiểu không?" Tiêu Văn Tuệ nhìn An Cửu, ánh mắt bất lực và đau khổ rõ ràng như vậy không có cách nào nhận ra. An Cửu có cảm giác bà ta muốn nàng thấu hiểu nỗi khổ của bà, nhưng tại sao... Tuy An Mạt quận chúa và Tiêu thái tử phi là bằng hữu, nhưng An Cửu nàng dù sao cũng là người ngoài, bà tại sao... Lại muốn nàng hiểu nỗi đau của bà? Chẳng lẽ ở Lăng Tiêu Cung này lâu rồi, bà cần người để tâm sự, cần người để thấu hiểu sao? An Cửu còn đang suy tư, Tiêu Văn Tuệ bỗng cười tự giễu: "Xem ta kìa, lại coi con thành hài tử của mình, thế tử phi con đừng trách móc." Coi nàng thành hài tử của mình? An Cửu mỉm cười: "Tiêu di nương ở Lăng Tiêu Cung nhiều năm, nỗi nhớ hài tử của người làm mẫu thân An Cửu hiểu." "Hiểu thì tốt, hiểu thì tốt." Tiêu Văn Tuệ kéo An Cửu ngồi xuống giường trà bên cạnh, "Thế tử phi tân hôn yến nhĩ, có vui không?" An Cửu đỏ mặt. "Ha ha, xem ta hỏi gì kìa? Thế tử và thế tử phi lưỡng tình tương duyệt, duyên trời tác hợp, tân hôn yến nhĩ đương nhiên là vui, nhớ hai mươi năm trước... Hoàng Thượng còn là thái tử, khi ta mới gả cho ngài ấy, giữa phu thê hai người tràn ngập yêu thích và ngưỡng mộ, nhưng có ai ngờ ngày vui quá ngắn, sau này lại xảy ra quá nhiều chuyện." Nói tới đây, Tiêu Văn Tuệ thở dài, "Ta không biết Tiêu gia có ý định mưu phản. A, ta chẳng qua là nữ nhi dòng bên của Tiêu gia, khi đó được Hoàng Thượng còn là thái tử ưu ái, cưới làm phi, nhưng đại tiểu thư con vợ cả của Tiêu gia là phi tử của Tề vương, cho nên bọn họ mới gấp gáp muốn đưa Tề vương thượng vị, mà ta... Ai dám nói ta và hài tử của mình vô tội trong sự kiện đó chứ?" Đây là lần đầu An Cửu nghe đương sự nhắc tới cung biến hai mươi hai năm trước, sau khi đăng cơ, hoàng đế tru sát Tề vương và toàn tộc Tiêu thị, dường như một người cũng không giữ, ngay cả Bách Lý Vũ... May mà nhờ Dự thân vương thương hại nên mới giữ được mạng. Sau này, cung biến đó trở thành cấm kỵ, dù là triều đình hay dân gian đều không cho phép ai nhắc tới. Lưu truyền tới nay, người đời chỉ biết hai mươi hai năm trước xảy ra việc Tề vương mưu loạn, nhưng cụ thể thế nào thì không ai biết. An Cửu nghĩ tới một vài tin đồn, theo bản năng hỏi: "Khi đó Tiêu di nương hoài long tự, Hoàng Thượng yêu thương Tiêu di nương, chắc cũng biết người không liên quan tới việc đó, nhưng vì sao... Tiêu di nương lại xin dọn tới nơi này?" Tiêu Văn Tuệ cười khổ: "Ta từng là người thân thiết nhất với Hoàng Thượng, tính tình ngài ấy đa nghi, điểm này đừng nói là ta, chắc con cũng biết, có lẽ khi đó ngài sẽ không trách tội, nhưng trên người ta dù sao cũng chảy huyết mạch của Tiêu thị, hậu cung này vốn âm hiểm xảo quyệt, sau lưng ta đã không còn gia tộc chống đỡ, một thái tử phi khi đó không có cách nào bước lên vị trí hoàng hậu, nếu ta không xin dọn vào nơi này, chỉ sợ đấu đá trong cung, không chỉ ta không giữ được mạng, ngay cả hài tử... Chỉ sợ cũng gặp nguy hiểm." An Cửu là người thông minh, đương nhiên hiểu đạo lý Tiêu Văn Tuệ nói, cho nên bà mới vứt bỏ hài tử, bởi vì bà biết Hoàng Thượng sẽ niệm tình đó là cốt nhục của mình mà không lấy mạng hài tử, hoàng hậu cũng vậy, Sùng Ninh công chúa chỉ là công chúa, không thể tạo ra bất kỳ uy hiếp gì. Mọi việc Tiêu thái tử phi làm đều vì bảo vệ tính mạng của bà và hài tử sao? Nhưng hình như Sùng Ninh công chúa lại oán hận bà, e rằng không rõ dụng tâm lương khổ của Tiêu thái tử phi! "Mấy năm nay ta sống trong Lăng Tiêu cung này, điều tưởng niệm nhất là hài tử của ta, nhưng ta biết bọn ta không thể gặp nhau, nếu để người ngoài biết chúng ta gặp nhau, chắc chắn sẽ tạo ảnh hưởng với hài tử, do vậy ta chỉ có thể tâm sự với con, con là nữ tử thấu tình đạt lý, ta rất thích." Tiêu Văn Tuệ nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng. An Cửu không khỏi cảm thấy mơ hồ. Nàng và Tiêu thái tử phi chỉ mới gặp mặt lần đầu, vì sao Tiêu thái tử phi này lại thân mật nhiệt tình với nàng như vậy? Chỉ vì bà và An Mạt quận chúa, mẫu thân của thân thể này là cố nhân sao?. ||||| Truyện đề cử: Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa ||||| Không biết vì lý do gì, An Cửu lại cảm thấy sự việc không đơn giản như thế. Trong căn phòng âm u, hai người tiếp tục hàn huyên, Tiêu Văn Tuệ nói, An Cửu lẳng lặng nghe, mãi đến khi sắc trời bên ngoài tối sầm, ngoài cửa truyền tới tiếng gọi của Bắc Sách, hình như do không tìm được nàng bên ngoài, cho nên mới tới đây. An Cửu đứng bật dậy, tiếng gọi bên ngoài hình như cũng khiến Tiêu Văn Tuệ kinh ngạc, bật cười: "Ha ha, xem lão thái bà ta đi, chỉ biết tâm sự với con mà quên mất sắc trời bên ngoài, còn làm phiền thế tử tới tìm con, đúng là không nên, không nên. Ta tiễn con ra ngoài vậy." Tiêu Văn Tuệ cũng đứng dậy, An Cửu không từ chối, hai người tới cửa, quả nhiên thấy Bắc Sách trong một bộ bạch y đứng trên nền tuyết. Vừa thấy An Cửu, nam nhân kia lập tức đi tới nắm tay nàng, ánh mắt tràn ngập sự quan tâm và sủng nịch: "Một mình chạy xa như vậy, nếu không phải ta gặp Sùng Ninh công chúa, nghe nói nàng ở đây thì sao mà tìm được? Hoàng cung không như Bắc vương phủ, sau này không có ta bên cạnh, nàng đừng chạy loạn." Nhìn Bắc Sách cau mày, An Cửu có thể tưởng tượng ra vừa rồi y lo lắng thế nào, không khỏi nhướng mày. Trước đây khi nàng ở trong cung cũng không thấy Bắc Sách không yên tâm như vậy, sao hôm nay lại... An Cửu cẩn thận nghĩ, hình như từ khi thành thân nam nhân này hình như càng quản lý người ta. Tiêu Văn Tuệ nhìn hai người, tươi cười rạng rỡ. An Cửu không giới thiệu Tiêu Văn Tuệ với Bắc Sách, vừa hành lễ với bà xong liền bị Bắc Sách kéo rời khỏi Lăng tiêu cung. Mãi đến khi hai người đi xa, chủ tớ hai người của Lăng Tiêu Cung vẫn đứng trước cửa. "Thái tử phi thích An Cửu quận chúa kia đúng không?" Lão cung nữ nhìn Tiêu Văn Tuệ, lòng hiểu rõ. Trước đây Lăng Tiêu Cung không có khách đến thăm, tính tình của Tiêu thái tử phi cũng dần trở nên lãnh đạm, hôm nay tiếp xúc với An Cửu quận chúa, bà ấy nhiệt tình ngoài tưởng tượng. Hình như rất ít khi thấy bà như hôm nay. "Thích, thứ nhất nó là nữ nhi của cố nhân, thứ hai nha đầu kia thông minh khiến người ta phải yêu thích, mệnh của nó tốt hơn ta!" Lão cung nữ sủng sốt, mệnh tốt hơn bà! Thái tử phi sống trong Lăng Tiêu Cung hơn hai mươi hai năm, mệnh của rất nhiều người tốt hơn bà mà! Tiêu Văn Tuệ không nói gì nữa, xoay người vào phòng, đóng cửa, căn phòng lần nữa chìm vào bóng tối, không bao lâu, bên trong lại vang lên tiếng gõ mõ, cứ như chuyện An Cửu vừa tới chỉ là ảo giác. ... An Cửu và Bắc Sách rời khỏi Lăng Tiêu Cung, trong đầu An Cửu vẫn quanh quẩn lời Tiêu thái tử phi nói. Đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, nàng nghĩ nghĩ, nhíu mày hỏi: "Tiêu thái tử phi kia quen chàng à?" Tiêu thái tử phi? Thái tử phi bị nhốt ở Lăng Tiêu Cung? "Ta chưa từng gặp bà ấy." "Vậy sao?" Chưa bao giờ gặp? Nhưng tại sao vừa nghe có người gọi nàng, bà ta liền biết là Bắc Sách? An Cửu cẩn thận nghĩ, lại nghĩ không ra, bất tri bất giác hai người đã tới Cẩm Hoa Điện tổ chức tiệc trừ tịch. Trong Cẩm Hoa Điện, khách khứa hôm nay không nhiều, ngoại trừ mấy hoàng tử và phi tần vị phân tương đối cao thì chỉ có Hạ Hầu lão gia Hạ Hầu Nghi, công tử Hạ Hầu Ngự Thiển cùng Bắc vương gia, Khanh vương phi và Bắc Mục mới tiếp nhận sản nghiệp Bắc vương phủ. An Cửu và Bắc Sách nắm tay nhau bước vào Cẩm Hoa Điện, mọi người lập tức đổ đòn ánh mắt về phía họ. Chúc mừng, kinh diễm, rất nhiều tâm tư, cùng với... An Cửu đón nhận ánh mắt của Hạ Hầu Âm ngồi cạnh Tĩnh Phong Đế, ánh mắt đó trông vẫn rất bình tĩnh, nhưng sâu bên trong là không cam lòng và ghen ghét! Đúng rồi, Hạ Hầu Âm này thích Bắc Sách! A, đệ nhất mỹ nhân này đúng là cực phẩm, gả cho phụ thân của Bắc Sách, bây giờ lại hầu hạ một nam nhân khác, còn nhớ người của An Cửu nàng sao? An Cửu rời mắt đi, hành động này càng khiến Hạ Hầu Âm kích động. Nàng ta nắm chặt ly rượu, nói: "Hoàng Thượng, thế tử và An Cửu quận chúa đến muộn, theo thần thiếp thấy nên tự phạt ba ly mới được." Giọng nói mị hoặc quyến rũ, ngay cả Tĩnh Phong Đế vốn bực tức vì chuyện bị Bách Lý Vũ ám sát mấy ngày trước cũng phải mềm lòng. "Phạt, đương nhiên phải phạt, cung yến trừ tịch hôm nay phải uống nhiều một chút." Tĩnh Phong Đế cười ha ha. Hạ Hầu Âm đắc ý nhìn An Cửu, gằn từng chữ: "An Cửu quận chúa, mời!" An Cửu làm sao không nhìn ra nàng ta đang cố ý nhắm vào nàng? Uống rượu? Tửu lượng của An Cửu nàng cũng không tệ. Nàng đi đến trước bàn, thuận tay cầm ly rượu lên, nhưng ly rượu kia vừa đến miệng, bên cạnh có một bàn tay duỗi tay nhận lấy ly rượu, An Cửu còn chưa hoàn hồn, đã thấy Bắc Sách ngửa đầu uống cạn. Mọi người đều sửng sốt. Uống xong ly rượu đó, Bắc Sách liền cầm bình rượu, tự rót ra năm ly rồi uống cạn: "Sáu ly, Hoàng Thượng vừa lòng chưa?" "Hả... Ha ha, vừa lòng, đương nhiên vừa lòng." Tĩnh Phong Đế bật cười, nhưng sắc mặt Hạ Hầu Âm lại lộ vẻ không vui. Bắc Sách này... Đang đánh trả nàng ta à? "An Cửu quận chúa đúng là hạnh phúc, thế tử che chở nàng ấy như vậy, sợ là sẽ chiều hư nàng ấy." Hạ Hầu Âm cười như không cười, lòng lại ghen ghét. An Cửu rốt cuộc có tài đức gì mà có thể khiến Bắc Sách che chở đến thế? A, y càng muốn che chở, nàng ta càng muốn làm khó An Cửu! "Dung phi muội muội nói vậy sai rồi, hai người họ hiện giờ tân hôn yến nhĩ, đang là thời điểm ngọt ngào, nói không chừng trong bụng thế tử phi đã có cốt nhục của thế tử, thế tử vì mẫu tử bọn họ đương nhiên phải che chở cho tốt." Thục phi lên tiếng. Có cốt nhục của thế tử? Hạ Hầu Âm theo bản năng nhìn bụng An Cửu, ánh mắt trở nên sắc bén. Phản ứng này bị Bắc vương gia phát hiện, trong lòng càng muốn giận chó đánh mèo lên người Bắc Sách. Hạ Hầu Âm nhếch mép cười: "Vậy sao? Nếu thật sự có thai, vậy Bắc vương phủ lại có thêm hỉ sự, trước đây ta còn tưởng Ngự Thiển có thể kết đôi với An Cửu quận chúa, xem ra phúc phận của Ngự Thiển không bằng Bắc thế tử rồi." An Cửu nhíu mày, Hạ Hầu Âm chỉ đang phát tiết tâm trạng của mình thôi, nhưng như thế thì sao? Nàng đã là thê tử của Bắc Sách, cho dù Hạ Hầu Âm có bản lĩnh mê hoặc hai lão nam nhân Bắc vương gia và Tĩnh Phong Đế, nàng cũng không sợ. An Cửu nhìn Bắc Sách, hai người nhìn nhau cười, điều này chẳng khác nào là đòn đánh trả Hạ Hầu Âm hữu dụng nhất. Quả nhiên, nhìn ánh mắt của hai người, trái tim Hạ Hầu Âm nhói đau, toàn thân thoáng lảo đảo. Mọi người đều nhận ra Hạ Hầu Âm khác thường, Bắc vương gia đứng bật dậy, nhưng vừa khoảng cách quá xa, còn chưa kịp tới bên cạnh Hạ Hầu Âm, Tĩnh Phong Đế đã đỡ nàng ta, quan tâm hỏi: "Ái phi, nàng sao vậy?" Hạ Hầu Âm nhíu mày: "Thần thiếp... Thần thiếp không biết, có lẽ do mấy hôm nay trời lạnh, cơ thể cứ mềm như bông, có đôi khi ngay cả đánh đàn cũng không có sức." Sắc mặt Tĩnh Phong Đế trầm xuống, nghĩ đến khoảng thời gian gần đây vì lùng bắt Bách Lý Vũ mà xem nhẹ Hạ Hầu Âm, ông ta không khỏi áy náy, vội nói: "Người đâu, mời thái y tới đây, sức khỏe của ái phi là thứ quý giá nhất, trẫm sẽ không để xảy ra bất cứ sai sót gì." Hành động này khiến phi tần các cung không vui, đặc biệt là Thục phi. Hừ, hồ ly tinh mê hoặc nam nhân! Cơ thể không có sức? Sao không chết cho rồi! An Cửu cũng nhìn Hạ Hầu Âm, ngay sau đó cùng Bắc Sách ngồi vào chỗ, không quản nhiều. Thái y nhanh chóng tới đại điện, hành lễ, sau đó tới quỳ trước mặt Hạ Hầu Âm, bắt mạch cho nàng ta. Trên đại điện có người lo lắng, có người bất an, mà sắc mặt thái y kia liên tục thay đổi, cuối cùng khom người dập đầu. "Sao hả? Sức khỏe Dung phi sao rồi?" Tĩnh Phong Đế lớn tiếng. "Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, Dung phi nương nương... Có thai rồi!" Thái y vội nói, thầm nghĩ đây là kết quả chẩn trị của mình, bằng sự sủng ái Hoàng Thượng dành cho Dung phi nương nương, thái y chẩn trị như ông ta chắc chắn sẽ được thăng chức. Có thai? Mọi người trong đại điện đều sửng sốt. Có thai? Hạ Hầu Âm sao? Điều này... Điều này có ý nghĩa gì? Thục phi theo bản năng nhìn Dung phi, ngay cả rượu trong ly cũng tràn ra ngoài. Bắc vương gia đứng bên dưới theo bản năng lùi một bước, ngay sau đó đột nhiên điên cuồng chạy lên, kích động kéo thái y quỳ dưới đất dậy, ép hỏi: "Ngươi nói cái gì? Có thai? Sao lại có thai? Ngươi nói rõ cho bổn vương, không thể... Nàng không có thai!" Hạ Hầu Âm ở Bắc vương phủ của ông ta nhiều năm, nhưng bụng hoàn toàn không có động tĩnh, sao mới vào cung vài tháng đã có thai được? Việc này... Không thể, tuyệt đối không thể! "Sai rồi, ngươi chắc chắn bắt mạch sai rồi, Âm Âm phải hoài..." Muốn hoài thai cũng phải là hài tử của ông ta! Có lẽ chấp niệm quá mất, Bắc vương gia quên mất trường hợp lúc này, cũng quên người cướp nữ nhân của mình là vua một nước, cứ thế mắng chửi thái y kia. Hành động này khiến Tĩnh Phong Đế đang vui vì tin tức này lập tức thay đổi thái độ, lạnh giọng quát: "Bắc vương gia, cái gì là bắt mạch sai hả? Hành động này của ngươi còn ra thể thống gì? Âm Âm là sủng phi của trẫm, hoài hài tử của trẫm là chuyện hết sức bình thường!" Bắc vương gia buông thái y ra, chậm rãi xoay người nhìn Tĩnh Phong Đế, phá lên cười: "Sủng phi của ngài? Ngài đừng quên sủng phi của ngài là do ngài không từ thủ đoạn nên mới có được!" "Ngươi..." Bị thần tử lên án, Tĩnh Phong Đế càng phẫn nộ, "Người đâu, kéo kẻ không biết tốt xấu này ra ngoài cho trẫm." "Hoàng Thượng..." Hạ Hầu Âm đột nhiên lên tiếng, ra hiệu bảo Văn cô cô đỡ mình đi đến giữa đại điện, quỳ xuống, "Hoàng Thượng, việc này do thần thiếp mà ra, Bắc vương gia từng đối xử với thần thiếp rất tốt, thần thiếp biết mình hiện giờ đã là phi tử của Hoàng Thượng, vốn không nên cầu tình cho người khác, nhưng... Nhưng thần thiếp thật sự không muốn nhìn thấy cục diện này. Hoàng Thượng, ngài muốn trách thì cứ trách thần thiếp đi, thần thiếp là họa thủy..." "Ái phi, nàng đừng nói mình như thế!" Tĩnh Phong Đế ngắt lời Hạ Hầu Âm, vội đi tới đỡ nàng ta đứng dậy, "Ái phi, nàng đang có thai, không cần quỳ. Còn về người này... Bắc vương gia cảm thấy không khỏe, không cần ở lại cung yến trừ tịch, về Bắc vương phủ nghỉ ngơi đi." Đoạt nữ nhân của ông ta à? Dưới bầu trời này đất nào không phải đất của thiên tử, chỉ cần là nữ nhân Tĩnh Phong Đế ông ta muốn, sao có thể dùng tới từ đoạt? Nếu không nể mặt Hạ Hầu Âm và hài tử trong bụng, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Bắc vương gia đáng giận này! Bắc vương gia nhíu mày nhìn Hạ Hầu Âm dựa vào lòng Tĩnh Phong Đế, hai tay nắm chặt thành đấm, ánh mắt không hề che giấu oán hận cùng không cam lòng. Nên là ông ta, Hạ Hầu Âm vốn dĩ là nữ nhân của ông ta! Đúng lúc này, Khanh vương phi đứng dậy đi tới giữ cổ tay Bắc vương gia, hành lễ với Tĩnh Phong Đế: "Hoàng Thượng bớt giận, thân mình Dung phi nương nương quan trọng, thiếp thân đưa vương gia hồi phủ." Tĩnh Phong Đế không nói nữa. Bắc vương gia dù không cam lòng nhưng vẫn theo Đỗ Nhược Khanh rời khỏi Cẩm Hoa Điện. Hạ Hầu Âm mang thai, Bắc vương gia nổi cơn thịnh nộ, một loạt sự kiện đều đến bất ngờ nhưng lại nằm trong tình lý, An Cửu ngồi cạnh Bắc Sách nhìn Tĩnh Phong Đế đỡ Hạ Hầu Âm về chỗ, không khỏi cảm thấy quái dị. Nữ nhân này quá giảo hoạt khiến nàng có trực giác tất cả những gì vừa diễn ra đều nằm trong sự khống chế của nàng ta. Nếu nàng ta cố ý, vậy mục đích của nàng ta là gì? An Cửu theo bản năng liên tưởng tới dã tâm của Hạ Hầu gia, càng cảm thấy hành động của Hạ Hầu Âm quá bất thường. Mang thai à? Cái thai này của Hạ Hầu Âm đến quá trùng hợp, thời điểm công bố tin vui cũng quá trùng hợp! "Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, nếu Dung phi nương nương có thể thêm long tử cho Hoàng Thượng, tương lai nhất định sẽ giúp Hoàng Thượng phân ưu." Hạ Hầu Nghi đứng dậy, chắp tay hành lễ với Tĩnh Phong Đế. Tĩnh Phong Đế nghe vậy, tâm trạng dần tốt trở lại: "Tốt, tốt lắm, hôm nay là ngày lành, ái phi lại cho trẫm hỉ sự như vậy. Ái phi, hài tử trong bụng nàng phải chăm sóc thật tốt, nếu sinh cho trẫm long tử, trẫm sẽ cho mẫu tử nàng những thứ tốt nhất trong thiên hạ này." "Vậy sao? Thế có phải thần thiếp và hài tử muốn gì, ngài cũng sẽ cho không?" Hạ Hầu Âm hỏi. "Đương nhiên, đương nhiên!" Tĩnh Phong Đế mặc kệ ở đây có nhiều người, một tay ôm Hạ Hầu Âm vào lòng. "Đây là do chính miệng Hoàng Thượng nói, còn có nhiều người làm chứng, không cho ngài đổi ý!" Thục phi nắm chặt ly rượu, thậm chí cơ thể cũng không nhịn được mà run rẩy. Hoàng Thượng có ý gì? Muốn gì thì cho đó? Nếu thứ Hạ Hầu Âm muốn là ngôi vị hoàng đế thì sao? Vậy Hoàng Thượng sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho nhi tử của Hạ Hầu Âm à? Không! Thục phi bưng ly rượu lên, một hơi uống cạn. Không được, tuyệt đối không được, thái tử vừa bị phế, đây là chuyện tốt với bà và Ngạn Nhi, hiện giờ trong số con nối dõi của Hoàng Thượng chỉ có Ngạn Nhi xuất sắc, nhưng nếu Hạ Hầu Âm sinh cho Hoàng Thượng một nhi tử... Chuyện bà lo lắng chung quy vẫn xảy ra sao? Tay nắm chặt thành quyền, bà và Ngạn Nhi vất vả lắm mới đi đến bước này, bà tuyệt đối không thể để Hạ Hậu Âm phá hỏng chuyện tốt của bà, phá hỏng tiền đồ của Ngạn Nhi! Giờ phút này, Thục phi không phát hiện Hạ Hầu Âm đang lặng lẽ nhìn bà, theo đó là ý cười thâm ý. ... Ngoài Cẩm Hoa Điện, Đỗ Nhược Khanh vất vả lắm mới kéo Bắc vương gia ra ngoài, Bắc vương gia vẫn còn chửi bậy: "Hay, hay cho tên hoàng đế kia... Làm ra chuyện đoạt thê tử của người ta. Đáng giận... Đúng là đáng giận..." Đỗ Nhược Khanh không nói gì, đầu lại thầm tính kế. Mãi đến khi ra khỏi Chu Tước Môn, hai người lên xe ngựa, cơn giận của Bắc vương gia không hề giảm bớt, Đỗ Nhược Khanh lúc này mới lạnh giọng: "Vương gia, ngài thịnh nộ như thế thì có tác dụng gì? Dù sao Hạ Hầu Âm cũng là nữ nhân của Hoàng Thượng, hiện giờ lại hoài cốt nhục của Hoàng Thượng, chẳng lẽ ngài muốn đoạt lại ả à?" Bắc vương gia giật mình, híp mắt: "Đoạt lại, ta muốn đoạt lại đấy, nàng là nữ nhân của ta, dựa vào đâu..." "Dựa vào việc ngài ấy là Hoàng Thượng, dựa vào việc ngài ấy là đấng chí tôn đứng trên vạn người, không ai dám trêu chọc, vừa vào một câu của ngài ấy là có thể quyết định mọi việc!" "Hoàng Thượng thì có gì đặc biệt hơn người? Ta đây... Ta đây chỉ cần đoạt ngôi vị hoàng đế của ông ta là có thể cướp lại Hạ Hầu Âm, đoạt ngôi vị hoàng đế..." Như vậy, Tĩnh Phong Đế còn bản lĩnh gì đoạt nữ nhân của ông? Lời này đương nhiên hợp ý Đỗ Nhược Khanh, nhưng Đỗ Nhược Khanh lại nhíu mày: "Suỵt, vương gia, có những lời ngài không thể nói bậy. Đoạt ngôi vị hoàng đế? Ngôi vị hoàng đế kia dễ đoạt như vậy à? Hơn nữa, ngài ấy gì để đoạt?" "Lấy gì để đoạt? Hừ, ông ta là hoàng đế thì sao? Bắc vương phủ ta không sợ ông ta!" Bắc vương gia đột nhiên nhìn Đỗ Nhược Khanh, trầm mặc giây lát mới nói, "Nàng là người khôn khéo, nàng giúp bổn vươn nghĩ xem việc này nên lên kế hoạch thế nào?" "Việc này... Không được đâu." "Sao lại không được? Nàng cứ nghĩ đi, nếu nàng có thể hoàn thành việc này, ta... Nàng muốn gì ta sẽ cho nàng cái đó!" Nghĩ tới hình ảnh trên đại điện lúc nãy, Bắc vương gia híp mắt nhíu mày, cho dù dùng toàn bộ Bắc vương phủ để đặt cược, ông cũng không tiếc!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]