Cả người Ngọc Uyển mềm nhũn, lần nữa quỳ xuống: "Không, người không thể, nó... Nó là hài tử của nhị ca người!"
"Hài tử của nhị ca?" Bắc Nhu hừ lạnh, "Nhị ca cũng đối xử tệ với ngươi, ngươi sinh con cho huynh ấy làm gì?"
Chuyện xảy ra ở Ngọc Phù Uyển, tuy ả chưa từng hỏi, nhưng không có nghĩa ả không hề hay biết!
Đáy mắt Ngọc Uyển có gì đó xẹt qua, ngay cả trong lòng cũng hoảng loạn, nàng tin Bắc Nhu lúc này nói được làm được.
Ả thay đổi rồi, đã không còn Bắc đại tiểu thư dịu dàng thiện lương kia nữa.
"Nhị tẩu, tẩu và ta cùng một loại người, rõ ràng chịu đủ tra tấn, nhưng trái tim lại không lấy về được. Tẩu cũng thích nhị ca đúng không?"
"Không..." Ngọc Uyển theo bản năng phủ nhận, trong đầu lại hiện lên thân ảnh của người đó. Thích? Sao nàng có thể thích?
"Ha ha..." Bắc Nhu định tiếp tục truy cứu việc này, nghĩ đến mục đích của mình, ánh mắt ả càng thêm kiên định, "Sao hả? Đến giờ vẫn chưa biết nên trả lời ta sao ư?"
Nên trả lời ả thế nào?
Hiện giờ trước mặt nàng chỉ có một con đường có thể đi thôi. Ngọc Uyển nắm chặt hai tay, trầm mặc một hồi, dường như đang giãy giụa trong nhưng phút cuối cùng, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định: "Được, ta đồng ý với người, giúp người nghĩ cách."
Nàng còn con đường khác để chọn sao?
Nàng sao có thể để Bắc Nhu hại hài nhi trong bụng nàng?
"Ha ha... Tốt, đây mới là nhị tẩu tốt của muội." Bắc Nhu đỡ Ngọc Uyển đứng dậy, "Tẩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-phi-sach/400798/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.