Mà bên cạnh nàng ấy... An Cửu nhìn người nọ, ả ta mặc bộ xiêm y màu tím, trang điểm phụ nhân lộ rõ nét đẹp đẽ quý giá, từ thần sắc hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ dịu dàng như nước trước kia, ả hiện giờ như cây kim sắc nhọn khiến người nhìn phải run rẩy.
Bắc Nhu? Nếu không biết rõ người này, có lẽ An Cửu cũng sẽ không tin phụ nhân trước mắt từng là nữ tử hay cười ngày xưa.
"Đại tẩu, thật trùng hợp!"
An Cửu còn đang suy tư, Bắc Nhu đã lên tiếng chào hỏi trước, ả chắn trước mặt nàng, nở nụ cười như hàn băng dưới chân.
An Cửu cũng cười: "Đúng vậy, thật trùng hợp, ta và Nhu Nhi muội muội quả thật rất có duyên, bằng không đã không như thế!"
"Đúng vậy, quả thật có duyên, đại tẩu giúp Nhu Nhi trưởng thành hơn nhiều, cũng cho Nhu Nhi thụ giáo nhiều kiến thức. Khi nãy đại tẩu kính trà ở đại sảnh, một thê tử bị bỏ rơi về nhà như muội không tiện tới, đỡ lây đen đủi. Đây là đường đại tẩu nhất định phải đi qua khi về Huy Âm Điện, cho nên Nhu Nhi nghĩ ở đây chờ liệu có được gặp An Cửu tỷ tỷ không, nghĩ tới nghĩ lui, Nhu Nhi vẫn tới, không ngờ gặp được thật." Bắc Nhu tiến lên một bước, vươn tay kéo cổ tay An Cử, "Đại tẩu, có một số việc, muội phải cẩm tạ đại tẩu."
"Vậy sao?" An Cửu cười lạnh, "Nhu Nhi muội muội trước giờ thông tuệ, chuyện muội muốn cảm tạ ta khiến An Cửu ta thật sự hổ thẹn, dù sao có rất nhiều chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-phi-sach/400797/chuong-107-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.