Hoàng lăng tế thiên, đám đông ồ ạt, rất nhiều người đều có kế hoạch của riêng mình, nhưng không ai chú ý có mấy thân ảnh biến mất ở hướng sau núi. Bắc Nhu vào sau núi, không bao lâu, cỏ cây hỗn loạn che đậy toàn bộ hai người đi trước, An Cửu và Ngọc Uyển biến mất khỏi tầm mắt.
Nhưng ả vẫn bình tĩnh, bảo Lục Nhiêu dẫn đường cho mình, trong đầu còn đang tưởng tượng dáng vẻ An Cửu rơi vào tay mình.
Trong rừng núi cỏ cây um tùm, An Cửu và Ngọc Uyển đã lẳng lặng đứng một chỗ như chờ gì đó, nghĩ đến thứ Nam Minh vừa phát hiện, An Cửu không khỏi nhướng mày, Bắc Nhu thật sự muốn nàng tan xương nát thịt à!
An Cửu nhìn về hướng đó, Bắc Nhu kia chắc là sắp tới rồi!
Quả nhiên vừa có ý niệm đó, An Cửu đã nhìn thấy Bắc Nhu, dù ở khoảng cách rất xa, nàng vẫn có thể nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt ả, cứ như nàng đã trở thành con thú trong lồng của ả.
An Cửu nhếch mép cười nhìn Bắc Nhu tới gần.
"Đại tẩu, thật trùng hợp!" Bắc Nhu gọi.
"Đúng vậy, thật trùng hợp, khi nãy Ngọc Uyển nói phong cảnh nơi này rất đẹp, thay vì ở chờ đợi dưới chân núi, ta liền theo muội ấy lên đây, không ngờ muội cũng tới." An Cửu cười như không cười.
"Nếu phong cảnh nơi này đã đẹp, muội đương nhiên cũng muốn đến xem." Ả không chỉ tới ngắm phong cảnh, ả còn muốn xem thứ khác! "Đại tẩu, tẩu còn nhớ hôm ấy ở hoa viên Bắc vương phủ chúng ta đã nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-phi-sach/400801/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.