Chương trước
Chương sau
An Cửu nhíu mày. Đám người này chỉ biết chỉ trích, đúng là nực cười! Nàng nhân lúc hỗn loạn đẩy An Khang công chúa xuống nước sao?
Cảm nhận ánh mắt sắc bén cất giấu tức giận của Tĩnh Phong Đế hướng về phía mình, nàng liếc nhìn Ngọc Hoàng Hậu vui sướng khi người khác gặp họa cùng nét mặt của Nguyên Phi hận không thể dồn nàng vào chỗ chết, khóe miệng lại cong lên.
"An Cửu, ngươi còn gì để nói nữa không?" Tĩnh Phong Đế híp mắt, cao giọng.
"Lần này An Cửu quận chúa đúng là không biết nặng nhẹ, mưu hại công chúa là tội gì, ngươi không biết sao?" Ngọc Hoàng Hậu vốn im lặng xem trò hay bỗng xen vào. Bà ta cũng hơi vội vàng, tốt nhất là mau nhìn thấy An Cửu bị trị tội, như thế mới giải được nỗi hận, tiêu trừ nỗi băn khoăn trong lòng.
"An Cửu ngu dốt, mong Hoàng Hậu nương nương chỉ bảo. Tội mưu hại công chúa rốt cuộc sẽ bị xử lý thế nào?"
Ngọc Hoàng Hậu giật mình, kinh ngạc nhìn An Cửu.
An Cửu này, đã là lúc nào rồi, nàng còn không biết sợ?
Thật sự là vì lá gan của nàng quá lớn, hay...
Không biết vì sao, giờ phút này Ngọc Hoàng Hậu lại cảm thấy bất an. An Cửu xưa nay giảo hoạt, chẳng lẽ nàng đã có tính toán gì rồi sao?
Ngọc Hoàng Hậu không dám rời mắt khỏi An Cửu, gằn từng chữ: "Mưu hại công chúa, tội đáng xử tử!"
Hai chữ xử tử vừa nói ra, An Cửu không hề giật mình, nhưng Bắc Nhu đứng cạnh lại run rẩy, tay nắm chặt khăn thêu.
"Đáng chết sao? Vậy đúng là tội lớn!" An Cửu nhướng mày cười, ám chỉ, "May mà con người ta có một thói quen, chỉ cần cảm nhận nguy hiểm đến gần, để phòng bị bất trắc, ta sẽ để lại di thư từ sớm, miễn cho lần đó không được may mắn để tiểu quỷ dở trò thành công."
Nghe An Cửu nói, mọi người đều nghi hoặc, nhưng trên đại điện vẫn có người nghe hiểu ý nàng.
Lời này, An Cửu cố ý nói cho Bắc Nhu nghe!
Nàng muốn nói với nàng ta, nếu hôm nay nàng vì tội mưu hại công chúa mà mất mạng, rất nhanh thôi, bí mật của nàng ta sẽ bị chiếu cáo thiên hạ, truyền tới tai Thái Tử.
Nghĩ đến đây, móng tay Bắc Nhu đã véo vào da thịt.
Nhưng... Xử tử? Mưu hại công chúa là tội chết, nếu thừa nhận, nàng ta cũng phải chết!
Mất mạng rồi, nàng ta chẳng còn gì cả!
Giờ phút này, trái tim Bắc Nhu như bị một bàn tay to nắm chặt, không thể nói nên lời hận. An Cửu này đúng là có thủ đoạn, cứ thế mà bày ra hai con đường chết cho nàng ta lựa chọn.
An Cửu ơi An Cửu, vừa rồi đáng lẽ phải đẩy nàng xuống nước mới đúng. Nếu người chết không chỉ An Khang công chúa mà có cả An Cửu nàng, bây giờ, nàng ta đã không rơi vào kết cục này.
"Sao hả? Ngươi nhận tội rồi?" Nguyên Phi nhìn An Cửu, "Nếu ả đã nhận tội, vậy còn chờ gì nữa, lập tức xử tử ả. Nữ nhi của chúng ta bị đông lạnh trong hồ, không thể để nó cũng lạnh lẽo trên đường xuống hoàng tuyền. Có kẻ hại nó đi cùng làm bạn, tới địa phủ, An Khang công chúa có thể tự báo thù!"
Tĩnh Phong Đế nhíu mày, đang muốn lên tiếng, giọng của An Cửu lần nữa vang lên.
"Nguyên Phi nương nương, xin hỏi lỗ tai nào của người nghe An Cửu nhận tội vậy?" An Cửu lạnh lùng hỏi lại, không hề cho bà ta chút mặt mũi. Hừ, nàng tốt xấu gì cũng từng cứu nhi tử của bà ta một mạng, hiện tại, bà ta lại gấp gáp hi vọng nàng chết sao?
Nguyên Phi giật mình: "Ngươi..."
An Cửu liếc nhìn bà ta, ánh mắt chậm rãi chuyển hướng người đang hoảng loạn, khẽ cười: "Thái Tử Phi, ngươi nói xem, ta nên nhận tội sao?"
Giọng của An Cửu như sứ giả câu hồn Bắc Nhu.
Bắc Nhu run rẩy. Mọi người theo ánh mắt của An Cửu nhìn nàng ta, không khỏi nhíu mày.
An Cửu nói như vậy... Là có ý gì?
Đang lúc mọi người nghi hoặc, Bắc Nhu ngước mắt nhìn An Cửu, ánh mắt oán hận kia như đang nói: An Cửu, coi như ngươi lợi hại!
An Cửu hiểu ý nàng ta, nhướng mày cười, không hề che giấu sự đắc ý. Tàn nhẫn sao? Nàng đương nhiên phải ác hơn kẻ tính kế nàng, bằng không, còn không phải sớm đã bị người ta ăn tươi nuốt sống à?
An cửu nàng không phải loại người mặc người ta xâu xé, nếu đối tốt với nàng, nàng đương nhiên sẽ lấy lễ đối đáp, nếu chọc nàng, vậy hoàn lại gấp mười gấp trăm lần cũng không đáng là gì!
Bắc Nhu, nàng ta đương nhiên phải trả giá cho hành động hôm nay của mình!
An Cửu nhìn Bắc Nhu kia mang theo ánh mắt không cam lòng đến giữa đại điện, quỳ thật mạnh xuống.
Hành động của Bắc Nhu khiến người ở đây đều sửng sốt.
"Nhu Nhi, con làm gì vậy?" Ngọc Hoàng Hậu nhíu mày, "Người An Cửu mưu hại là công chúa, mẫu hậu biết con thiện lương, nhưng đây không phải chuyện cầu tình là có thể giải quyết được. Con đứng lên đi, chớ chọc phụ hoàng con không vui."
Nói rồi, Ngọc Hoàng Hậu đi tới, muốn kéo Bắc Nhu dậy.
Bắc Nhu này rốt cuộc có dây thần kinh nào bị hỏng thế hả, nàng ta không biết An Cửu là kẻ địch không thể không diệt trừ sao?
Nữ nhân ngốc này nên cùng bà ta nhân cơ hội này chơi chết An Cửu mới đúng!
"Mẫu hậu..." Bắc Nhu hít sâu một hơi, "Mẫu hậu, Nhu Nhi không phải cầu tình cho An Cửu, Nhu Nhi..."
Bắc Nhu nói tới đây, đột nhiên dừng lại, lời vừa nói ra càng tác động tới tâm trạng của rất nhiều người.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Không phải cầu tình cho An Cửu? Vậy nàng ta làm gì?
Không biết vì sao, trong lòng Ngọc Hoàng Hậu dâng lên cảm xúc bất an, cánh tay muốn kéo Bắc Nhu đứng lên cũng hơi dừng lại.
"Phụ hoàng, mẫu hậu, Nhu Nhi biết tội, đẩy An Khang xuống nước không phải An Cửu quận chúa, là... Là thần thiếp!" Bắc Nhu cắn răng, nói ra tất cả.
Cho dù có chết nàng ta cũng không thể để Thái Tử biết chân tướng đêm đó, nàng ta không muốn Thái Tử càng hận mình!
Lời Bắc Nhu nói như sấm sét oanh tạc đại điện, khoảnh khắc đó đầu óc mọi người đều trống rỗng, ngay sau đó, bên tai không ngừng quanh quẩn lời thừa nhận của Bắc Nhu.
Đẩy An Khang công chúa xuống nước không phải An Cửu, là nàng ta... Là Bắc Nhu... Là Bắc Nhu sao?
Sao lại như vậy?
Nguyên Phi lảo đảo. Bà ta nhìn An Cửu, lại nhìn thi thể của An Khang công chúa trên cáng, cuối cùng nhìn Bắc Nhu.
Là Bắc Nhu? Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Rõ ràng đám cung nhân nói...
Trong đầu hiện lên cảnh vừa xảy ra ngoài Trường Nhạc Cung, không, trước khi cung nhân nhận định An Cửu là hung thủ, là Ngọc Hoàng Hậu... Nguyên Phi nhìn Ngọc Hoàng Hậu.
Bà ta nói An Khang va chạm An Cửu mới khiến An Khang rơi xuống nước, việc này An Cửu chắc chắn không thoát khỏi liên quan, thay vì nói trượt chân, không bằng... Bắt hung thủ chôn cùng An Khang.
Khi đó, bà ta thương tâm quá độ, khí hỏa công tâm, cứ thế mà nghe lời Ngọc Hoàng Hậu.
Nhưng chân tướng thật sự không phải là An Khang trượt chân rơi xuống nước, cũng không phải An Cửu đẩy An Khang, mà là Bắc Nhu sao?
Tức phụ của Ngọc Hoàng Hậu, đương kim Thái Tử Phi, Bắc Nhu!
"Không, sao có thể?" Ngọc Hoàng Hậu cũng khiếp sợ. Vừa hoàn hồn, bà ta liền nói, "Nhu Nhi, con đừng nói lung tung, đây là việc không thể đùa giỡn!"
"Ha ha, Hoàng Hậu nương nương, Thái Tử Phi nhận tội là đùa giỡn, mà ta không nhận tội thì bảo ta giảo biện, đúng là nực cười. Nương nương đừng quên, mưu hại công chúa là tội chết!" An Cửu cười như không cười, trong lòng lại rất sảng khoái. Nàng thật muốn nhìn xem bọn họ sẽ xử trí Bắc Nhu thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.