Chương trước
Chương sau
Lời An Cửu nói khiến sắc mặt Ngọc Hoàng Hậu càng âm trầm. Bà ta liếc nhìn An Cửu, lạnh giọng quát: "Nói bậy! Ngọn nguồn việc này còn chưa điều tra rõ, không thể võ đoán đưa ra quyết định!"
Tội chết? Ở trên người An Cửu, đó chắc chắn là tội chết, nhưng tội chết này dù thế nào cũng không thể rơi xuống người Bắc Nhu.
Nàng ta là nữ nhi của Bắc Vương phủ, huống hồ, nàng ta là Thái Tử Phi, là ràng buộc liên hệ Bắc Vương phủ và Thái Tử. Nếu nàng ta bị định tội, kế hoạch của họ chắc chắn sẽ sụp đổ. Khanh vương phi sao có thể tiếp tục giúp Thái Tử của bà ta?
Không, không được!
Ngọc Hoàng Hậu cắn răng nhìn Bắc Nhu quỳ dưới đất: "Nhu Nhi, con nói rõ ràng đi, việc này không liên quan tới con, vừa rồi... Vừa rồi con nói thế chẳng qua vì gánh tội thay An Cửu. Nha đầu ngốc này, con hà tất phải để bản thân chịu thiệt chứ?"
Nhất thời, mọi người đều tập trung vào Bắc Nhu.
An Cửu khẽ cười: "Đúng vậy, Thái Tử Phi phải nói ngọn nguồn sự việc cho rõ ràng, nếu không, để oan uổng tới ai thì không tốt lắm!"
Bắc Nhu nghiến răng, cảm nhận ánh mắt của An Cửu, trong lòng càng hận. Nàng ta biết An Cửu đang chê cười mình. A, chế giễu sao?
Bắc Nhu nàng ta là Thái Tử Phi, tuy Thái Tử không yêu thích nàng ta, nhưng ý nghĩa của nàng ta đối với Thái Tử, đối với Hoàng Hậu lại quan trọng nhất. Cái mạng này sợ rằng An Cửu không lấy đi được!
Bắc Nhu hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn Ngọc Hoàng Hậu, đột nhiên bắt lấy cổ tay bà ta: "Mẫu hậu, thần thiếp biết tội, nhưng... Thần thiếp không cố ý. An Khang công chúa hùng hổ, muội ấy cản đường thần thiếp và An Cửu quận chúa, còn muốn xông lên gây chuyện. Thần thiếp sợ muội ấy làm An Cửu quận chúa bị thương, cho nên mới che chở, không ngờ... Trong lúc hỗn loạn, An Khang công chúa lại rơi xuống nước."
"Rơi xuống nước? Thái Tử Phi... Ngươi... Là ngươi... Là ngươi đẩy nó xuống nước. Nữ nhân mặt người dạ thú nhà ngươi, ngươi trả mạng Vũ San cho ta!"
Như bị lời tự thuật của Bắc Nhu kích thích, Nguyên Phi thình lình xông tới, đá Bắc Nhu một cái.
Ngọc Hoàng Hậu thấy thế, lập tức lệnh cung nhân giữ Nguyên Phi lại.
Hai tay bị kìm hãm, Nguyên Phi thoáng nhìn An Khang công chúa sớm đã chết nằm dưới đất, khóc thê lương: "Nữ nhi của ta rơi xuống nước, tại sao các ngươi không cứu! Tại sao không cứu nó!"
"Đúng vậy, tại sao không cứu?" Tĩnh Phong Đế nhíu mày, sắc mặt càng âm trầm. Bắc Nhu? Thái Tử Phi dịu dàng này thế mà khác với suy nghĩ của họ!
An Cửu chen vào một câu: "Việc này chỉ sợ cũng cần phải hỏi Thái Tử Phi!"
Bắc Nhu giật mình: "Là thần thiếp... Thần biết biết An Khang công chúa biết bơi, nhưng lại xem nhẹ việc nước hồ ngày đông giá rét rất lạnh... Thần thiếp không cố ý, thần thiếp biết lỗi rồi, mẫu hậu... Xin phụ hoàng mẫu hậu trách phạt!"
Bắc Nhu nhận tội khiến Ngọc Hoàng Hậu lảo đảo một cái, trong nháy mắt đó, toàn thân như mất hết sức lực.
Bắc Nhu... Đúng là hồ đồ!
Cho dù nàng nàng ta đẩy An Khang công chúa, nhưng trước mắt mọi tội lỗi đều đang bị đẩy cho An Cửu, nàng ta nên ngậm miệng, thậm chí một mực khẳng định hung thủ là An Cửu mới đúng, nhưng nàng ta lại... Ngọc Hoàng Hậu nhìn Bắc Nhu, sắc mặt thay đổi.
Việc này nên giải quyết sao đây?
Nguyên Phi mất nữ nhi, chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng, hơn nữa vừa rồi bản thân vì trị tội An Cửu mà nói "tội đáng xử tử", hiện tại con dao kia lại thành treo trên cổ Bắc Nhu.
Đáng chết, đúng chết, khi ấy làm sao bà ta ngờ được hung thủ lại là Bắc Nhu!
Hít sâu một hơi, Ngọc Hoàng Hậu quỳ xuống: "Hoàng Thượng, Nhu Nhi xưa nay tâm tư đơn thuần, hôm nay việc của An Khang chỉ là sự cố..."
"Sự cố? Chỉ vì một sự cố mà nữ nhi của ta phải chết sao?" Nguyên Phi nghiến răng thoát khỏi đám cung nhân giữ chặt mình, cũng quỳ xuống, "Hoàng Thượng, An Khang chết thảm như vậy, ngài nhất định phải làm chủ cho nó. Vừa rồi không phải Hoàng Hậu nương nương đã nói rồi sao? Mưu hại công chúa, tội đáng xử tử."
Tĩnh Phong Đế cau mày.
Sắc mặt Ngọc Hoàng Hậu trầm xuống: "Nguyên Phi, là nữ nhi của ngươi chủ động khiêu khích, kết cục tự mình chuốc lấy, trách ai được?"
"Ngươi... Hoàng Hậu nương nương thiên vị đúng là không kiêng kị chút nào!"
Nguyên Phi làm sao không rõ tâm tư của Ngọc Hoàng Hậu? Bà ta coi An Cửu là cái gai trong mắt, cho nên dù không thể chứng minh An Cửu là đầu sỏ, bà ta vẫn dẫn đường trị tội An Cửu, hận không thể khiến An Cửu bồi táng cùng An Khang. Nhưng khi chân tướng bị vạch trần, hung thủ là Bắc Nhu, bà ta lại che chở sao?
Ai mà không biết Ngọc Hoàng Hậu đang tính toán điều gì? Bà ta đang lo Bắc Nhu chét đi, Thái Tử sẽ mất sự ủng hộ của Khanh vương phi khó khăn lắm bà ta mới thay Thái Tử tranh thủ được!
Thục Phi vốn lặng lẽ quan sát bỗng cao giọng: "Hoàng Thượng, giết người đền mạng, thiên tử phạm pháp cũng cùng tội như thứ dân, tuy thân phận Thái Tử Phi cao quý, nhưng người ả hại chết cũng là công chúa!"
"Thục Phi..." Ngọc Hoàng Hậu lạnh lùng quát. Thục Phi xen vào e là cũng ước gì Bắc Nhu bị định tội!
Nhưng Ngọc Hoàng Hậu còn chưa kịp trách cứ, Tĩnh Phong Đế đã lên tiếng ngắt lời bà ta: "Thục Phi nói đúng. Bắc Nhu mưu hại công chúa, tội này cho dù là Thái Tử Phi cũng không thể miễn. Người đâu!"
Sắc mặt Ngọc Hoàng Hậu trắng bệch, toàn thân Bắc Nhu cũng không còn sức lực. Nàng ta chỉ biết Ngọc Hoàng Hậu sẽ không để nàng ta chết, nhưng Hoàng Thượng... Nàng ta lại bỏ qua thái độ của Hoàng Thượng!
Hoàng Thượng không thích Thái Tử, chỉ sợ sẽ không dung túng thiên vị nàng ta. Cho dù nàng ta là nữ nhi của Bắc Vương phủ, ông ta cũng sẽ không nương tay.
Nên làm sao đây?
Chẳng lẽ phải chịu chết sao?
Nhưng nàng ta không cam lòng!
An Cửu... Bắc Nhu nhìn An Cửu, là An Cửu, nàng đúng là quá ác độc, là nàng dồn nàng ta vào hoàn cảnh này!
An Cửu đón nhận ánh mắt oán hận của nàng ta, lại không để ý.
Hận sao?
Hận thì thế nào?
An Cửu nàng không sợ bị người ta hận!
Hận nàng thì sao chứ, kẻ chịu khổ là đối phương, nàng cũng chẳng chịu tổn thất gì, không phải sao?
Đối diện với ánh mắt oán hận và không cam lòng kia, An Cửu khẽ cười, nàng muốn xem xem Bắc Nhu này thoát vây thế nào!
"Đưa Thái Tử Phi xuống, nhốt vào Thận Hình Tư, chờ xử lý!" Tĩnh Phong Đế cao giọng.
Dứt lời, thị vệ ngoài cửa tiến vào. Không chỉ Bắc Nhu, ngay cả Ngọc Hoàng Hậu nhất thời cũng không có cách nào giúp nàng ta thoát tội.
"Không..." Đám thị vệ đã tới trước mặt, ba chữ Thận Hình Tư khiến sắc mặt Bắc Nhung càng trắng bệch. Nàng ta không muốn vào Thận Hình Tư, không muốn! Nhưng... Nhưng ai có thể giúp nàng ta đây?
Bắc Nhu nhìn Ngọc Hoàng Hậu, thấy ánh mắt bà ta lập lòe, lại nhìn ra cửa, nơi đó cũng rỗng tuếch. Sao còn chưa tới? Đã qua lâu như vậy!
Thị vệ kéo Bắc Nhu đứng dậy, Bắc Nhu hét lên, theo bản năng phản kháng: "Buông ra! Buông bổn cung ra! Bổn cung là Thái Tử Phi..."
"Buông nàng ấy ra!"
Đột nhiên, một giọng nói vang lên khiến mọi người trong đại điện đều sửng sốt.
Bắc Nhu nghe thấy giọng nói kia, vui vẻ nhìn ra cửa: "Mẫu phi, mẫu phi, người cứu con..."
Mọi người cũng nhìn qua, người hừng hực vào đại điện không phải Khanh vương phi thì còn là ai?
Khanh vương phi? Sao bà ta lại tới?
An Cửu nhướng mày. Khanh Vương phi này tới đúng là kịp lúc, chỉ sợ... Nàng nhìn Bắc Nhu, mơ hồ đoán được.
Xem ra Bắc Nhu vẫn khá thông minh, biết thời điểm này sẽ không có ai không tiếc mọi giá giúp nàng ta, cho nên từ sớm đã phái người mời cứu binh tới.
Mọi người ngây ra.
Khanh vương phi đã vào đại điện, sắc mặt hùng hổ lạnh lẽo. Bà ta quỳ xuống hành lễ với Tĩnh Phong Đế. Không cho Tĩnh Phong Đế thời gian nói gì, Đỗ Nhược Khanh đã lạnh lùng hỏi: "Hoàng Thượng, Nhu Nhi phạm tội gì mà khiến Hoàng Thượng đại động can qua như thế?"
"Phạm tội gì? Hừ, Khanh vương phi tới rất đúng lúc, ngươi không thấy ai đang nằm dưới đất sao? Chính là do nữ nhi ngươi ban tặng! Giết hại công chúa, không hổ là nữ nhi Khanh vương phi dạy ra!" Nguyên Phi nâng cao phòng bị.
Khanh vương phi này là nhân vật lợi hại, bà ta đột nhiên tới, bà quyết không để xảy ra biến số.
Tóm lại, dù thế nào, bà cũng phải bắt Bắc Nhu đền mạng cho nữ nhi của mình!
Đỗ Nhược Khanh liếc nhìn Nguyên Phi, hoàn toàn không coi bà vào trong mắt.
Tĩnh Phong Đế trầm giọng: "Khanh vương phi, Bắc Nhu cũng đã thừa nhận mình đẩy An Khang xuống nước, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, theo lý Bắc Nhu cũng nên chịu trừng phạt!"
"Vậy xin hỏi Hoàng Thượng, Hoàng Thượng định Nhu Nhi tội gì?" Đỗ Nhược Khanh vẫn bình tĩnh hỏi lại.
Tĩnh Phong Đế nhíu mày, thử thăm dò: "Giết người... Đền mạng!"
"Mẫu phi..." Bắc Nhu gọi.
Đỗ Nhược Khanh lạnh giọng: "Đền mạng? Đúng là nên đền mạng! Bắc Nhu giết hại công chúa, ngay cả thần phụ cũng không thể bảo vệ nó."
Không bảo vệ nàng ta?
Vậy lần này bà ta tiến cung để làm gì?
Tĩnh Phong Đế, Nguyên Phi và Thục Phi đều cho rằng Khanh vương phi đã đến, nhất định sẽ khiến chuyện này gặp nhiều cản trở, không ngờ...
An Cửu cũng nhíu mày, càng cảm thấy thú vị. Nàng liếc nhìn Bắc Nhu, gương mặt tái nhợt kia lộ rõ sự sợ hãi, giống như toàn bộ hi vọng đều không còn.
"Hoàng Thượng, Nguyên Phi, có phải chỉ cần Nhu Nhi bồi thường tính mạng thì chuyện này xem như xong đúng không?" Đỗ Nhược Khanh cao giọng hỏi.
Nguyên Phi hừ lạnh: "Bắc Nhu hại tính mạng của An Khang, đương nhiên phải đền mạng, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa!"
"Được!" Đỗ Nhược Khanh dập đầu với Tĩnh Phong Đế một cái, sau đó đứng dậy, đi đến trước mặt Bắc Nhu, nhìn nàng ta, hai mắt vẫn lạnh như băng.
Lần đầu tiên bị mẫu phi dùng ánh mắt như vậy nhìn, Bắc Nhu cũng không khỏi rét run: "Mẫu phi... Người cứu con, con..."
"Cứu ngươi? Ngươi làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, còn bảo ta cứu ngươi, ngươi có biết ngươi khiến Bắc Vương phủ chúng ta xấu hổ thế nào không? Ta sao có thể cứu ngươi!" Đỗ Nhược Khanh lạnh giọng quát, ánh mắt sắc bén liếc nhìn thị vệ kiềm chế Bắc Nhu, "Các ngươi buông nó ra!"
Thị vệ sửng sốt, theo bản năng nhìn Tĩnh Phong Đế.
Tĩnh Phong Đế gật đầu, dù sao cũng là đương gia chủ mẫu Bắc Vương phủ, tóm lại vẫn phải cho chút mặt mũi.
Thị vệ buông Bắc Nhu ra.
Đỗ Nhược Khanh đi tới bắt lấy cổ tay Bắc Nhu, kéo nàng ta đến bên thi thể của An Khang công chúa nằm trên cáng. Bắc Nhu nhìn gương mặt tái nhợt kia, sợ hãi hét lên.
"Sợ sao? Đây là chuyện tốt ngươi làm đấy!" Đỗ Nhược Khanh đẩy mạnh Bắc Nhu một cái, cứ thế, thi thể của An Khang công chúa ở cạnh nàng ta gần trong gang tấc.
"A!" Bắc Nhu run rẩy.
Tại sao mẫu phi lại đối xử với mình như vậy?
Nghi vấn xoay quanh trong đầu, đột nhiên nàng ta cảm nhận mẫu phi cũng cúi người, lạnh lùng nói: "Một mạng đổi một mạng, rất công bằng!"
Mọi người đều nghe rõ. Nguyên Phi hất cằm, thống khoái tới cực điểm. Nhưng An Cửu lại nhíu mày.
Một mạng đổi một mạng?
Đỗ Nhược Khanh thương Bắc Nhu như vậy, sao có thể bắt nàng ta đền mạng?
A, nàng phải xem xem nàng ta một mạng đổi một mạng thế nào!
Đỗ Nhược Khanh dựa vào gần Bắc Nhu, thì thầm: "Nhu Nhi, còn nhớ trò chơi khi nhỏ con rất thích chơi với mẫu phi không?"
Bắc Nhu giật mình, trò chơi khi nhỏ?
Hình ảnh hiện lên trong đầu, hai mắt Bắc Nhu sáng rực. Ý mẫu phi là...
A, mẫu phi tới để cứu nàng ta!
Đỗ Nhược Khanh thấy Bắc Nhu đã hiểu ý, liền kéo nàng ta đứng lên: "Nữ nhi của ta cho dù lấy mạng đền mạng cũng do ta động thủ, không cần kẻ khác nhọc lòng! An Khang công chúa, từ nay không ai nợ ai!"
Dứt lời, dưới sự nghi hoặc của mọi người, Đỗ Nhược Khanh dùng sức, thân thể mảnh mai của Bắc Nhu liền như con búp bê vải hướng về phía cây cột. Khi mọi người còn chưa hoàn hồn, đã nghe một tiếng "Bịch", Bắc Nhu đập vào thân cột.
Toàn thân cứng đờ từ cây cột ngã xuống, trên gương mặt trắng bệch có máu tươi chảy ra, trông rất ghê người!
Cảnh tượng này nằm ngoài dự kiến của những người ở đây, không ai ngờ Bắc Nhu sẽ lấy mạng đền mạng, càng không ngờ người ra tay lại là Khanh vương phi.
Trong sự khiếp sợ, mọi người chậm rãi nhìn về phía Khanh vương phi, đối với nữ nhi của mình bà ta còn có thể ra tay được, đúng là nhẫn tâm!
"Mau, mau đi xem xem ả chết chưa!" Nguyên Phi là người đầu tiên hoàn hồn, nắm chặt khăn thêu. Bắc Nhu này tốt nhất là chết rồi, nếu lần này không chết, chỉ sợ... Sự việc lại có thay đổi.
Khanh vương phi trước giờ giảo hoạt!
Thị vệ lập tức tiến lên kiểm tra hơi thở của Bắc Nhu, ngẩn ra: "Thái Tử Phi... Tắt thở rồi!"
Tắt thở?
Nghĩa là chết rồi?
Ngọc Hoàng Hậu lảo đảo một cái. Bắc Nhu chết rồi, mọi việc bà ta làm đều đổ sông đổ biển!
Ngôi vị hoàng đế của Thái Tử...
Nghĩ đến đây, Ngọc Hoàng Hậu liếc nhìn Khanh vương phi, nữ nhân này quả thật tàn nhẫn độc ác, ngay cả nữ nhi của mình cũng... Nhưng Đỗ Nhược Khanh vốn rất yêu thương nữ nhi của bà ta, sao có thể...
Ngọc Hoàng Hậu không nghĩ ra, nhưng Nguyên Phi lại hưng phấn. Chết rồi? Chết rồi sao? Hay lắm, Bắc Nhu hại chết nữ nhi của bà, theo lý phải đền mạng!
Nguyên Phi kích động đến bên thi thể của An Khang công chúa, nghiến răng: "An Khang, con thấy chưa? Kẻ hại chết con đã tới với con rồi, trên đường xuống hoàng tuyền con sẽ không phải tịch mịch, ha ha ha ha..."
Nguyên Phi cười điên cuồng nhưng nước mắt lại rơi, tiếng cười quanh quẩn trong đại điện càng khiến người ta cảm thấy dữ tợn khủng bố.
Có điều, Nguyên Phi lại không phát hiện Đỗ Nhược Khanh đang híp mắt. Đột nhiên bà ta quỳ gối trước mặt Tĩnh Phong Đế, hỏi: "Hoàng Thượng, Nhu Nhi đã đền mạng cho An Khang công chúa, việc này có phải đã được giải quyết rồi không?"
Tĩnh Phong Đế nhìn Nguyên Phi, lại nhìn Bắc Nhu mặt đầy máu tươi nằm bên cây cột, nhíu mày: "Việc này coi như đã giải quyết, không cần truy cứu nữa!"
A, đúng là làm khó Khanh vương phi phải ra tay tàn nhẫn với nữ nhi thân sinh của mình!
"Tạ Hoàng Thượng long ân." Đỗ Nhược Khanh dập đầu, "Cái chết của Nhu Nhi e rằng sẽ quấy nhiễu tới lão vương gia, tang sự của nó chỉ sợ phải trì hoãn thời gian, việc nhập tiền bạc vào quốc khố năm nay cũng phải trì hoãn."
Tĩnh Phong Đế ngẩn ra, không nhắc tới việc quấy nhiễu lão vương gia, chỉ riêng việc nhập tiền bạc vào quốc khố...
Mỗi năm trước Tết Âm Lịch, Bắc Vương phủ đều sẽ giao nộp rất nhiều tiền bạc vào quốc khố, mà gần đây ông ta cũng đang tính toán việc này, lại không ngờ... Vừa rồi ông ta đã quên mất chuyện này.
Hỏng rồi!
"Hoàng Thượng, thần phụ xin được đưa tội nữ về trước." Đỗ Nhược Khanh thỉnh chỉ.
"Không vội. Khanh vương phi, việc nhập tiền bạc vào quốc khố..."
Tĩnh Phong Đế sao có thể để Đỗ Nhược Khanh đi? Tuy mấy năm nay việc này đều do Bắc Sách xử lý, nhưng Bắc Nhu dù sao cũng là muội muội của Bắc Sách, nếu để Bắc Sách biết muội muội của mình chết trong hoàng cung... Huống hồ...
Càng nghĩ, sắc mặt Tĩnh Phong Đế càng trầm xuống.
Ông ta sẽ không quên năm đó mẫu thân của Bắc Sách cũng chết trong hoàng cung, cho dù Bắc Sách không để ý tới việc Bắc Nhu chết, nhưng vì chuyện này mà nghĩ tới mẫu thân của mình năm đó, chỉ sợ...
"Khụ khụ..."
Đúng lúc này, trên đại điện bỗng vang lên một âm thanh. Mọi người sửng sốt, theo tiếng nhìn qua, lại thấy Bắc Nhu bên cây cột thoáng cử động. Đây... Rốt cuộc là có chuyện gì?
An Cửu khẽ cười, trong này quả nhiên có ẩn khuất.
Nguyên Phi vốn đang thống khoái vì đại thù đã báo cũng cứng đờ, bà ta xông đến bên cạnh Bắc Nhu, nhìn nữ nhân mặt đầy máu tươi nằm dưới đất: "Ngươi... Chưa chết..."
Nàng ta thế mà chưa chết? Vậy vừa rồi... Chẳng lẽ là công cốc sao?
"Nhu Nhi..." Đỗ Nhược Khanh cũng chạy tới đỡ Bắc Nhu dựa vào lòng mình, "Nhu Nhi, con sao rồi..."
"Mẫu phi... Con... Con vừa gặp An Khang công chúa, nàng ấy nói... Nàng ấy không cho con đền mạng..." Bắc Nhu cố chịu đau đớn, nói.
Vừa gặp An Khang công chúa? Nghĩa là nàng ta đã chết một lần?
Sống lại thế này là ý của An Khang công chúa sao?
A, An Cửu tràn ngập hứng thú, mẫu tử hai người này đúng là biết diễn kịch, vì để Bắc Nhu thoát tội, Khanh vương phi thậm chí không tiếc uy hiếp Tĩnh Phong Đế sao?
Uy hiếp! Không sai, là uy hiếp!
Hai phần ba quốc khố của Bách Lý hoàng thất đến từ Bắc Vương phủ, Bắc Vương phủ tương đương điểm yếu của Bách Lý hoàng thất, cho nên Bách Lý hoàng thất rất kiêng kị bọn họ.
Bây giờ xem ra, cho dù Bắc Nhu muốn chết, Tĩnh Phong Đế cũng không để nàng ta chết.
Quả nhiên, Tĩnh Phong Đế lập tức bật dậy, đi đến bên cạnh Bắc Nhu, thấy Bắc Nhu còn sống liền lộ dáng vẻ thở phào.
Tốt quá, thật sự tốt quá!
"Một khi đã vậy, việc này không cần truy cứu nữa." Tĩnh Phong Đế cao giọng.
"Không, Hoàng Thượng..." Nguyên Phi không cam lòng, "Hoàng Thượng, bọn họ đang lừa gạt ngài. Chết gì chứ? Gặp được An Khang gì chứ? Đều là vở kịch bọn họ diễn để lừa gạt Hoàng Thượng, đây là âm mưu của mẫu nữ hai người họ. Hoàng Thượng, không thể không truy cứu, bọn họ mắc tội khi quân, tội thêm một bậc!"
Tĩnh Phong Đế nhíu mày, ông ta sao có thể không nhìn ra chứ?
Chỉ là Khanh vương phi đúng là có thủ đoạn, không tiếc nhẫn tâm làm nữ nhi mình bị thương, mượn cơ hội này làm giả hậu quả thảm thiết, để ông ta cảm nhận rõ sự thật Bắc Nhu không thể chết được. Nhưng dù ông ta nhìn thấu tất cả thì có thể thế nào?
Ông ta chỉ có thể thỏa mãn ý của bọn họ, dù sao, nếu chỉ vì một nữ nhi mà làm hỏng đại cục thì thật sự không có lời.
Chẳng qua, Bắc Vương phủ này... Tĩnh Phong Đế nắm chặt hai tay thành đấm, cái gai trong mắt này càng ngày càng khiến ông ta khó chịu!
"Hoàng Thượng... Người ả hại chết là nữ nhi của chúng ta!" Nguyên Phi bật khóc.
Tĩnh Phong Đế mất kiên nhẫn: "Người đâu, đưa An Khang công chúa về Vị Ương Cung, dùng lễ nghi của đích công chúa an táng thật tốt, đồng thời cũng dẫn Nguyên Phi đi!"
"Không!" Nguyên Phi kêu gào, dù thế nào bà ta cũng không ngờ kết quả sẽ như thế này. Hoàng Thượng vì Bắc Vương phủ, cho dù nữ nhi chết cũng nhịn được sao?
Thị vệ đi tới giữ chặt Nguyên Phi, muốn kéo bà ta rời khỏi Trường Nhạc Cung. Nhưng Nguyên Phi điên cuồng giãy giụa, bà ta phẫn hận nhìn Bắc Nhu và Đỗ Nhược Khanh: "Các ngươi... Ta sẽ không tha cho các ngươi, nữ nhi của ta ở trên trời có linh thiêng nhất định sẽ về tìm các ngươi đòi mạng. Ha ha... Hoàng Thượng, ngài sợ Bắc Vương phủ đến vậy sao? Ngài là quân, Bắc Vương phủ là thần, đế vương sợ quần thần, nực cười, đúng là nực cười! Ngài nào còn khí khái của hoàng thất chứ! Một ngày nào đó... Một ngày nào đó Bách Lý hoàng thất sẽ thua trong tay Bắc Vương phủ thôi. Ha ha ha..."
Nguyên Phi bị kéo xuống, nhưng lời bà ta nói vẫn quanh quẩn trong đại điện, từng câu từng chữ đều như con kiến gặm cắn Tĩnh Phong Đế.
Trên đại điện, bầu không khí trở nên quỷ dị. Đỗ Nhược Khanh nhíu mày suy tư.
Ngọc Hoàng Hậu lên tiếng: "Hoàng Thượng, Nguyên Phi kia chắc chắn điên rồi, thế mà dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy. Bắc Vương phủ và Bách Lý gia chúng ta là thế gia nhiều năm, một lòng trung thành với hoàng thất..."
"Được rồi, Thái Tử Phi bị thương, nàng chăm sóc nàng ấy đi!" Dứt lời, Tĩnh Phong Đế vung ống tay áo, bỏ ra ngoài.
Mọi người nhìn theo Tĩnh Phong Đế, trong đại điện rơi vào an tĩnh.
"Cửu Nhi tỷ tỷ, tỷ đỡ muội đứng lên đi." Bắc Nhu yếu ớt gọi.
Bắc Nhu lúc này mặt đầy máu tươi, nàng ta nhìn An Cửu, đối diện với ánh mắt của nàng, khẽ cười, lộ rõ sự đắc ý.
An Cửu không cự tuyệt, nàng đi tới đỡ Bắc Nhu lên, hai người đi được vài bước, cách xa Đỗ Nhược Khanh, bên tai, giọng nói yếu ớt kia lần nữa vang lên chỉ có nàng có thể nghe rõ.
"Cửu Nhi tỷ tỷ, hôm nay làm tỷ thất vọng rồi!"
An Cửu ơi An Cửu, bảo nàng ta thừa nhận mình là kẻ hại An Khang công chúa thì thế nào?
Tóm lại nàng ta vẫn thoát được, không phải sao?
Thất vọng à? An Cửu nhìn Bắc Nhu, khẽ cười, nàng vừa được xem một trò hay xuất sắc như vậy, sao có thể thất vọng? Ngược lại nàng càng cảm thấy thú vị! An Cửu nhìn mặt Bắc Nhu đầy máu tươi, hôm nay nàng ta dùng cái chết lật ngược ván cờ, cho dù thoát tội nhưng vết thương trên trán cũng khiến nàng ta chịu đủ.
"Thái Tử Phi lo lắng nhiều rồi, trong tay An Cửu có bí mật động trời kia, sao có thể thất vọng?" An Cửu nhàn nhạt đáp trả.
Lập tức, gương mặt đắc ý kia lại ngẩn ra, ngay sau đó hung ác trừng mắt nhìn.
An Cửu vẫn nhướng mày cười: "Thái Tử Phi, hôm nay người bị thương không nhẹ, tốt nhất đừng để lại sẹo, dung nhan hủy rồi, bí mật trong tay ta còn chưa kịp chiếu cáo thiên hạ, người đã hoàn toàn mất đi Thái Tử, điều này mới làm ta thất vọng đấy!"
Bắc Nhu này có chút đầu óc, nhưng muốn múa mép khua môi trước mặt nàng, kẻ thất vọng sợ rằng chỉ là bản thân nàng ta.
Nàng không ngại khiến tinh thần Thái Tử Phi này thêm sụp đổ trong lúc bị thương.
"Ngươi..." Bắc Nhu nghiến răng. Nàng ta biết An Cửu nhanh mồm dẻo miệng, hôm nay coi như đã được lĩnh giáo. Bí mật kia... Bắc Nhu nắm chặt hai tay, sát ý ẩn hiện trong đáy mắt.
"Lúc này Thái Tử Phi đã muốn tính kế lấy mạng ta rồi à? Có điều, người nên biết An Cửu ta xưa nay mạng lớn, muốn hại ta, người cũng phải nên xem lại chính mình. Thái Tử Phi thân phận tôn quý, không chịu nổi nhiều lần lăn lộn đâu."
Bắc Nhu cười lạnh: "Thế sao? Vậy chúng ta cứ chờ xem."
"Đúng vậy, cứ chờ xem. À đúng rồi, chuyện khi nãy ta nói chắc ngươi còn nhớ đúng không? Nếu ta xảy ra chuyện gì, bí mật của ngươi cũng sẽ... Ha ha, nếu Thái Tử Phi không ngại cá chết lưới rách, An Cửu ta đương nhiên tiếp chiêu tới cùng!"
Sắc mặt Bắc Nhu càng trở nên dữ tợn.
"Cháy... Cháy rồi..."
Ngoài điện bỗng dưng trở nên hỗn loạn, đám người Ngọc Hoàng Hậu, Thục Phi và Đỗ Nhược Khanh ở đây đều giật mình. Cháy? Chỗ nào cháy?
Nghi vấn này vừa lóe lên trong đầu, bên cạnh đã có ánh lửa.
"Hộ giá! Mau bảo vệ Hoàng Hậu nương nương!" Phương Dung cô cô là người đầu tiên hoàn hồn. Nội sảnh sao có thể cháy?
Nhất thời, các cung nhân đều che chở chủ tử bị kinh hách ra ngoài, mà lúc này, khóe miệng An Cửu lại khẽ nhếch lên. Nhàn Phi nương nương... Ra tay rồi sao?
"Nhàn Phi nương nương... Nhàn Phi nương nương còn ở bên trong..." Có người bỗng kêu lên.
Mọi người sửng sốt, nhưng không ai dừng chân. Đoàn người nhanh chóng ra ngoài điện, mới thấy một nơi khác của Trường Nhạc Cung đã bốc cháy, thế lửa như muốn cắn nuốt toàn bộ nơi này.
"Nhàn Phi... Nhàn Phi nương nương còn ở bên trong..."
Giờ phút này, nhìn cảnh tượng trước mắt, ngay cả Ngọc Hoàng Hậu cũng luống cuống: "Mau, người đâu, mau đi bẩm báo Hoàng Thượng. Các ngươi, mau dập lửa, mau dập lửa!"
Nhưng khói lửa nghi ngút, trong Trường Nhạc Cung lại không có giếng nước, hồ gần nhất cũng cách nơi này khá xa, mọi người đều biết rất khó để dập lửa.
Ngọc Hoàng Hậu vừa hạ lệnh, liền nhìn thấy Tĩnh Phong Đế quay lại.
"Sao lại thế này?" Nhìn lửa lớn hừng hực trước mặt, Tĩnh Phong Đế lạnh lùng hỏi. Ông ta vừa mới rời đi đã nghe động tĩnh bên này, nên liền quay lại. Khi ông ta đi, mọi thứ rõ ràng vẫn tốt đẹp, chỉ mới chốc lát, Trường Nhạc Cung... Thế mà bị cháy thành dáng vẻ này!
"Hoàng... Hoàng Thượng, thần thiếp... Thần thiếp cũng không biết, nhưng hiện giờ... Hiện giờ Nhàn Phi muội muội còn ở bên trong." Ngọc Hoàng Hậu vội nói. Thế lửa như vậy, chỉ sợ Nhàn Phi không ra được.
Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu bà ta, nếu Nhàn Phi chết... Trong cung này cũng ít đi một kẻ chướng mắt.
"Mau... Mau... Mau đi cứu Nhàn Phi." Tĩnh Phong Đế vừa nghe vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt, không ai rõ hơn ông ta tầm quan trọng của Nhàn Phi với Bách Lý hoàng thất, bà không thể chết được, nếu chết e rằng sẽ xảy ra rất nhiều biến số.
Nhưng lửa lớn như vậy... Cứu thế nào đây?
Trước mắt, ánh lửa đã chiếu sáng cả chân trời, Thục Phi nhẹ giọng: "Hoàng Thượng, chỉ sợ Nhàn Phi tỷ tỷ..."
Lúc này còn chưa ra, chỉ sợ lành ít dữ nhiều!
A, hôm nay đúng là chuyện tốt liên tục, tuy không thể ép chết Bắc Nhu, nhưng những gì Nguyên Phi vừa nói càng khiến Hoàng Thượng coi Bắc Vương phu là cái gai trong mắt, mà Thái Tử được Bắc Vương phủ ủng hộ cũng không chiếm được chỗ tốt nào.
Trước mắt... Nếu Nhàn Phi chết trong lửa lớn này, e rằng sẽ càng tăng thêm hiềm khích giữa hai nhà, không chỉ vậy, trong hậu cung, bớt đi Nhàn Phi, vị trí đứng đầu tứ phi chẳng phải sẽ có chủ mới sao?
Trong triều đình hiện giờ Ngạn Nhi của bà chạm tay là bỏng, người làm mẫu thân này, địa vị đương nhiên cũng là nước lên thì thuyền lên!
Đứng đầu tứ phi ngoại trừ Thục Phi bà... Ha ha, một ngày nào đó, vị trí Hoàng Hậu cũng không phải không thể, không phải sao?
Thục Phi đang tính toán, nhưng đột nhiên có một người kêu lên.
"Nhàn Phi... Nhàn Phi nương nương..."
Mọi người theo hướng người nọ chỉ nhìn qua, liền thấy trong lửa lớn, một người kéo một người khác ra ngoài, từ phục sức có thể nhìn ra đó đúng là Nhàn Phi, mà người kéo bà ấy chính là thị nữ Mộc Đào!
Nhưng nhìn hình ảnh này, cung mày mọi người không khỏi nhíu lại.
Mộc Đào gian nan kéo Nhàn Phi đi, nhưng Nhàn Phi lại quơ tay múa chân với lửa lớn phía sau, nụ cười được lửa lớn chiếu rọi phá lệ quái dị.
Đây... Đây là chuyện gì?
Sự không bình thường trong hình ảnh này mọi người đều cảm nhận được.
"Mau, mau kéo Nhàn Phi ra!" Tĩnh Phong Đế hoàn hồn, lạnh lùng ra lệnh.
Thị vệ lập tức chạy tới, rất nhanh đã đưa chủ tớ hai người qua đây, nhưng Nhàn Phi vẫn cười ha ha, ánh mắt như vì lửa lớn này mà hưng phấn khiến người nhìn không khỏi tê dại da đầu.
"Nhàn Phi..." Tĩnh Phong Đế bước lên nắm lấy cổ tay Nhàn Phi.
Nhàn Phi nhìn Tĩnh Phong Đế, hai mắt sáng ngời: "Hoàng Thượng, thần thiếp đốt... Thần thiếp đốt chết con quỷ bên trong rồi, ả sẽ không xuất hiện nữa!"
Mọi người sửng sốt. Đốt?
Lửa này... Tất cả đều nhìn Nhàn Phi, lừa này... Là Nhàn Phi đốt sao?
Đốt chết con quỷ bên trong? Đây là ý gì?
"Quỷ nào?" Sắc mặt Tĩnh Phong Đế âm trầm, hất tay Nhàn Phi ra, khó nén tức giận.
"Có, là An Khang công chúa, rất đáng sợ, ả ta dọa thần thiếp, thần thiếp... Thần thiếp liền đốt chết ả, đốt chết ả!"
"Ngươi..." Tĩnh Phong Đế cắn răng. An Khang công chúa? Sao lại thế này?
"Hoàng Thượng, có lẽ vừa rồi nương nương ở trong điện nhìn thấy thi thể của An Khang công chúa nên bị dọa sợ, sau khi Hoàng Thượng bảo nương nương vào phòng, nương nương... Nương nương cứ nói trong phòng có quỷ, có quỷ hồn của An Khang công chúa. Nô tỳ... Nô tỳ không khuyên được. Sau đó... Sau đó nương nương chạy ra ngoài từ cửa hông, nô tỳ đuổi theo, lúc tìm được... Trường Nhạc Cung này đã chìm trong lửa lớn, nương nương luôn miệng nói phải đốt chết quỷ hồn của An Khang công chúa. Nô tỳ thấy lửa càng lúc càng lớn, chỉ có thể cưỡng chế kéo nương nương ra ngoài..." Mộc Đào quỳ dưới đất, có lẽ vì vừa rồi lăn lộn trong lửa lớn, nàng ấy cũng chật vật như Nhàn Phi.
Tĩnh Phong Đế vừa nghe vậy, sắc mặt càng khó coi: "Nhàn Phi, ngươi thật to gan!"
Nhàn Phi nhìn Tĩnh Phong Đế, vẫn cười ha ha: "Hoàng Thượng, thần thiếp đốt... Đốt rồi..."
"A, Nhàn Phi tỷ tỷ đúng là to gan, Trường Nhạc Cung này tuy là chỗ ở của Nhàn Phi tỷ tỷ nhưng lại là do Hoàng Thượng ban tặng, hơn nữa Trường Nhạc Cung đại biểu cho thân phận đứng đầu tứ phi tôn quý, thế mà bị Nhàn Phi tỷ tỷ đốt, đây quả thật không phải việc nhỏ!" Thục Phi nhàn nhạt xen vào.
Khi nãy thấy Nhàn Phi từ trong lửa lớn đi ra, bà ta còn tưởng nguyện vọng của mình đã thất bại, không ngờ ông trời cũng giúp bà ta. Trường Nhạc Cung này do Nhàn Phi đốt sao? A, đúng là chán sống! Cung nhân dám đốt hoàng cung, đó là tội chết, mà Nhàn Phi này... Tuy có Bắc Vương phủ chống lưng, nhưng chuyện này chắc chắn sẽ không thể bỏ qua dễ dàng.
Bà ta phải lợi dụng cho tốt mới được!
Quả nhiên, Tĩnh Phong Đế nhíu mày càng chặt. Ngọc Hoàng Hậu liếc nhìn Nhàn Phi, cũng nhíu mày: "Việc làm của Nhàn Phi muội muội hôm nay đúng là không ổn."
"Nhàn Phi, ngươi quỳ xuống cho trẫm!" Tĩnh Phong Đế lạnh lùng quát. Thục Phi nói không sai, Nhàn Phi dám đốt Trường Nhạc Cung, tội không thể tha thứ!
Nhàn Phi ngẩn ra, lại không quỳ, mà cười ha ha, bỗng dưng bắt lấy cổ tay của Tĩnh Phong Đế: "Hoàng Thượng, thần thiếp dẫn ngài vào trong xem An Khang bị thiêu chết, quỷ hồn của ả thật sự đã chết rồi..."
Dẫn ông ta vào?
"Nhàn Phi, ngươi muốn thiêu chết của Hoàng Thượng sao?" Ngọc Hoàng Hậu quát lớn, đi tới kéo tay Bắc Tự Nhàn đang nắm lấy cổ tay Tĩnh Phong Đế ra.
Nhàn Phi lảo đảo một cái, ngã xuống đất, nhưng bà giống như không đau, quay đầu nhìn lửa lớn, cười điên cuồng.
Hành động này khiến người nhìn càng kinh ngạc, Nhàn Phi... Rốt cuộc bị sao vậy?
Bà ngày thường vô cùng khéo léo, nhưng hôm nay không chỉ không còn giữ được nét đoan trang, thậm chí còn chẳng phân biệt nặng nhẹ, rõ ràng Hoàng Thượng đang nổi giận, bà thế mà...
Nhìn nụ cười trên mặt bà cứ cảm thấy quái dị.
"hoàng Thượng... Nhàn Phi nương nương có hơi không bình thường..." Mọi người còn đang nghi hoặc, giọng của An Cửu chậm rãi vang lên khiến người ở đây không khỏi đánh giá Nhàn Phi.
"Ha ha... Đốt chết ngươi, đốt chết..." Nhàn Phi lẩm bẩm, "Sau này ngươi đừng hòng tới dọa bổn cung... A... Ngươi tránh ra... An Khang, ngươi làm quỷ thì có liên quan gì tới ta... Chưa đốt chết ngươi... A... Chưa đốt chết ngươi..."
Nhàn Phi nhảy dựng lên, chạy ra sau Tĩnh Phong Đế, ánh mắt hoảng loạn lập lòe, "Ngươi đừng qua đây... Đừng quấn lấy ta..."
Lửa lớn thiêu rụi Trường Nhạc Cung, nhưng mọi người nghe Nhàn Phi nói, nhìn dáng vẻ của bà, toàn thân lại rét run.
Chẳng lẽ thật sự có quỷ hồn của An Khang công chúa?
Bắc Nhu hoảng sợ.
"Hoàng Thượng, nương nương... Từ lúc vào nội sảnh, nương nương vẫn luôn như vậy, cứ nói nhìn thấy quỷ hồn của An Khang công chúa... Nương nương..." Mộc Đào nức nở, "Sợ là nương nương bị thất tâm phong rồi!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, thất tâm phong?
Nhàn Phi... Nhìn Nhàn Phi trốn sau lưng Tĩnh Phong Đế, mọi người chỉ thấy bà ta run rẩy, ánh mắt lập lòe bất an cùng hoảng sợ. Thất tâm phong? Thật sự là thất tâm phong sao.
Tĩnh Phong Đế cũng cau mày, khó nén khiếp sợ.
"Đừng qua đây!" Đúng lúc này, Bắc Tự Nhan lại hét lên, đẩy một cái.
Tĩnh Phong Đế lảo đảo đi về trước mấy bước, ngã thật mạnh xuống đất.
"Hoàng Thượng..." Người ở đây đều hoảng hốt.
An Cửu khẽ cười, Nhàn Phi này vì hài tử trong bụng, quả thật mặc kệ bất cứ cái giá nào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.