Chương trước
Chương sau
Đây không phải là giọng nói của ác nữ kia sao? Vân Tuyết Phi từ Tư NamTuyệt lồng ngực trung ngẩng đầu lên, nhìn sang nơi phát ra âm thanh, quả nhiên trông thấy tay ác nữ kéo một người đàn ông đi tới.
Namnhân ấy vẫn mặc một bộ đồ đen, dung mạo quen thuộc, ánh mắt lạnh lùng,đau đớn lần nữa kéo tới trong lòng nàng, tay ôm Tư Nam Tuyệt bắt đầulạnh dần, đầu thoáng qua hình ảnh nhát kiếm sắc bén kia. Ngày nàng rachiến trường cùng người liều mạng, hắn cưới vợ mới, huyết sắc đầy trờikết hợp giá y đỏ thẫm tạo thành một loại châm chọc, châm chọc sự nguxuẩn của nàng.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, tức giậnnồng đậm lẫn khổ sở tột cùng cuốn chặt nàng, cả người khắc chế khôngđược run rẩy, tại sao ông trời bất công như vậy? Nàng đối xử thật lòngvới người, cuối cùng rơi vào kết cục bị người vứt bỏ, kết quả chết thảmtrên chiến trường, nhưng người lừa nàng hại nàng, lại được vinh hoa phúquý, vạn người kính ngưỡng. Giờ khắc này, nàng đột nhiên phát hiện, nếunhư không báo thù, như vậy trong lòng mình cũng sẽ không quên được, vĩnh viễn phải sống ở trong hồi ức đau thương, nhất định không chiếm đượchạnh phúc!
Ngay tại thời điểm nàng khổ sở khó chịu, cánh tay TưNam Tuyệt buộc chặt, áp nàng vào lồng ngực khiến người ta an tâm, hơithở phái nam quen thuộc bao phủ nàng, nói cho nàng biết, nàng không phải một mình!
Tư Nam Tuyệt ôm Vân Tuyết Phi, toàn bộ sức nặng thânthể cũng dựa vào trên người hắn, đôi tay nắm chặt y phục của hắn, giốngnhư hắn là điểm tựa duy nhất nàng có thể dựa vào!
Vào thời kì đẹp nhất của tuổi trẻ, nàng gặp Hạ Hầu Huyền, vì hắn tay nhiễm máu tươi,tổn thương nam nhân đối xử tốt với mình, cuối cùng rơi vào kết quả chếtkhông được tử tế, người đàn ông này lại trái ôm phải ấp, một Mộ DungThanh Y trong hoàng cung chờ hắn cưng chiều, bên ngoài cung một ác nữngực lớn nhưng không có đầu óc lúc nào cũng làm loạn. Sự thật tàn khốcđặt ra ở trước mặt cười nhạo nàng không biết nhìn người! Nàng rất muốncầm roi, quật chết đôi cẩu nam nữ này!
Trải qua mấy ngày tịnhdưỡng, vết thương trên người Lữ Lệ Hoa đã dần dần kết vảy, không còn đau nữa. Chẳng qua chưa tìm được dân đen đó để báo thù, nàng nuốt khôngtrôi cục tức kia, còn có thái độ Hạ Hầu Huyền lúc ấy, khiến nàng biếtranh giới cuối cùng của Hạ Hầu Huyền, nàng biết Hạ Hầu Huyền cưng chiềumình, nhưng hắn không yêu mình, chỉ cần đề cập đến chuyện nàng và tiênHoàng hậu có gương mặt tương tự nhau, Hạ Hầu Huyền lặp tức sẽ lạnh lùngvô tình.
Gương mặt này có thể nói là một loại tình cảm ký tháccủa Hạ Hầu Huyền đối với tiên Hoàng hậu, cho nên hắn mới cẩn thận chechở, dựa vào nó, Mộ Dung Thanh Y vĩnh viễn chỉ có thể làm Hoàng quý phi, không làm được Hoàng hậu, bởi vì vị trí Hoàng hậu đã bị nàng giữ lại.Sau này nàng vẫn tiếp tục yêu Hạ Hầu Huyền, nhưng sẽ không si tâm vọngtưởng được hắn yêu nữa, chỉ cần hắn cưng chiều và cho nàng quyền lợi lẫn địa vị chí cao vô thượng là được.
Nàng ôm cánh tay Hạ Hầu Huyền, thân mật tựa sát vào, ánh mắt si tình khóa chặt trên người hắn, hậnkhông thể chiêu cáo khắp thiên hạ, người đàn ông này là của nàng!
Đột nhiên bước chân người đàn ông ngừng lại, lạnh lùng nhìn về phía trướccách đó không xa, nàng men theo ánh mắt của hắn nhìn sang, đập vào tầmmắt chính là một nam tử tao nhã ưu tú, không giống Hạ Hầu Huyền, hắn mặc một bộ quần áo màu trắng, như Tuyết liên mọc trên đỉnh Thiên sơn, phong hoa tuyệt đại, mỗi lần nhìn thấy hắn, trong lòng nàng tựa như có conthỏ chạy lung tung, ánh mắt khao khát dính trên người hắn, nhưng suynghĩ bên cạnh còn có một Hạ Hầu Huyền, nàng mới lưu luyến thu hồi tâm tư lại.
Ngừng hồi lâu, Hạ Hầu Huyền mới đi tiếp, tầm mắt rét buốtquét qua nữ nhân trong ngực Tư Nam Tuyệt, lạnh lùng nói: "Nam Tuyệthuynh, diễm phúc không ít!"
Tư Nam Tuyệt cười như không cười nhìn thoáng qua hai người đột ngột xuất hiện ở nơi này, hơi thâm ý trả lời: "Như nhau thôi!"
Mỗi người một câu sau đó thì im lặng, gió thổi nhẹ qua, có thể nghe thấy cả âm thanh nhánh cây lay động.
Dưới ánh mặt trời, hai người một như Mạn Đà La, một như Thiên sơn TuyếtLiên, hai thái cực, lại đông lại trong thiên địa tinh hoa, làm cho người ta cảm thán tạo hóa thật là bất công.
Lữ Lệ Hoa không ngờ vị Hộquốc vương gia ấy chỉ nhìn thoáng qua bên này, sau đó thì lặp tức thuhồi ánh mắt, trong lòng hơi tức giận, mình dầu gì cũng coi như là mỹnhân, vậy mà hắn lại không thèm nhìn tới mình!
Hạ Hầu Huyền đưamắt quan sát kỹ lưỡng nữ nhân trong ngực Tư Nam Tuyệt, cho dù đêm hôm đó bóng đêm dày đặt, nhưng hắn vẫn biết nàng chính là Tuyết Phi.
Tuyết Phi sao? Hắn một lần nữa nghĩ tới Tiết Phỉ, Phỉ Nhi của hắn, cùng mộtdáng vẻ ở buổi tối hôm đó, bỗng dưng khổ sở kéo đến trong tim hắn chẳngrõ nguyên nhân.
Phát giác Hạ Hầu Huyền nhìn chằm chằm nữ nhân của mình, Tư Nam Tuyệt không vui cau mày, càng thêm ôm chặt Vân Tuyết Phivào lòng, hận không thể dùng chính mình ngăn chặn ánh mắt nóng bỏng củaHạ Hầu Huyền.
Không ngờ sinh thời lại có thể nhìn thấy Tư NamTuyệt hành động trẻ con như thế, Hạ Hầu Huyền hơi tò mò rốt cuộc là nữnhân như thế nào có thể khiến hắn để ý đến vậy, đặc biệt là khi nghĩ đến cảm giác khác thường đêm hôm đó, hắn chợt cười một tiếng: "Tình cảmgiữa Nam Tuyệt huynh và vương phi thật sự ghen chết người khác!"
Lúc này Lữ Lệ Hoa mới chú ý tới trong ngực vương gia còn có một nữ nhân,thì ra đây chính là vương phi của Hộ quốc vương gia, không nhìn đến mộtđại mỹ nhân như mình, ngược lại đi ôm chặt một người chẳng thấy rõ bộdáng, trong lòng nàng ta bắt đầu nổi lên ghen tỵ, cũng muốn xem một chút rốt cuộc nữ nhân trong ngực đó trông như thế nào?
Tư Nam Tuyệtnhíu mày nói: "Đương nhiên! Ta và nương tử Tuyết Phi của ta sẽ luôn luôn tốt như vậy!" Cố ý nhấn mạnh hai chữ Tuyết Phi, đợi đến khi chứng kiếnđau đớn vụt qua trong mắt Hạ Hầu Huyền, khóe miệng hắn không tự giác lộra nụ cười hả hê.
"Phi Nhi, nàng nói xem?" Tư Nam Tuyệt đột nhiên cúi đầu, ánh mắt dịu dàng cưng chìu nhìn chăm chú vào người trong ngực.
Một Tuyết Phi, một Phi Nhi, tâm tình Lữ Lệ Hoa vốn bình tĩnh cũng bị làmcho rối loạn, cái tên này nếu nàng nhớ không lầm, hẳn là tục danh củatiên Hoàng hậu, nàng ta dời ánh mắt đến người đàn ông bên cạnh mình, quả nhiên nhìn thấy nam nhân luôn không để lộ cảm xúc ra ngoài, giờ phútnày trong mắt là một mảnh bi thương, không ngờ tên của Hộ quốc vương phi lại trùng với tiên Hoàng hậu, nàng dùng sức nắm chặt nam nhân bên cạnh, không thấy được mặt của nữ nhân kia, nàng thật lo lắng, nếu nàng tacũng giống mình, gương mặt tương tự như tiên Hoàng hậu, vậy phải làmsao?
Ngay tại thời điểm Lữ Lệ Hoa hoang mang, Hạ Hầu Huyền độtnhiên mở miệng nói: "Tới vương phủ lâu như vậy, Nam Tuyệt huynh lại tiếc rẻ, tốt xấu gì nên để chúng ta được chiêm ngưỡng dung mạo của vương phi chứ nhỉ!" Giọng điệu này làm cho người ta khó có thể từ chối, tronglòng hắn đang khát vọng cái gì, hắn cũng không rõ. Đêm hôm đó, hắn chẳng hề chú ý đến nữ nhân này, chỉ là lúc nghen thấy tên Tuyết Phi, mới nổilên lòng hiếu kỳ, nhưng mà nàng ấy đã xoay người.
Giờ phút nàyđầu óc Lữ Lệ Hoa căng thẳng như dây cung, quả nhiên trong lòng Huyền hyvọng gương mặt nàng ta sẽ giống với tiên Hoàng hậu! Nếu quả thật nhưthế, vậy mình làm sao bây giờ, nàng cắn chặt cánh môi, trong lòng bắtđầu khẩn trương lo lắng, mình thật vất vả mới có được vinh hoa phú quýnhư hôm nay, sao có thể dễ dàng chắp tay nhường cho người khác đây? Nàng lia mắt nhìn gắt gao nữ nhân trong ngực Tư Nam Tuyệt kia!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.