Chương trước
Chương sau
Một bạch y công tử đi trên đường phố kinh thành, dòng người qua lại hối hả, nàng nhìn bốn phía, đám người hình như đều đổ xô về một hướng. Khóe môi nàng khẽ cong lên, phe phẩy chiết phiến trong tay, xem ra hôm nay kinh thành tương đối náo nhiệt a.

Nàng thu chiết phiến lại, khẽ ngẩng đầu nhìn trời, có lẽ vì sắp tới hè, bầu trời hình như càng ngày càng rộng lớn. Cũng giống như vụ án tham ô tai ngân đã tiến vào giai đoạn gay cấn, chỉ chờ đợi phán quyết cuối cùng.

Ngay lúc nàng định đi tiếp, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng ngựa hí đinh tai nhức óc. Vân Yên khẽ cau mày, người trong kinh thành này có phải càng ngày càng lớn mật rồi không, trên đường phố không cho phép cỡi ngựa, đám vương tôn quý tộc này đúng là vô pháp vô thiên.

"Con, con của ta, không cần a..." thanh âm thê lương của một phụ nhân đột nhiên truyền đến, thanh âm tràn đầy tuyệt vọng.

Nghe vậy, Vân Yên quay đầu lại, một đứa bé khoảng năm sáu tuổi đang đứng giữa đường sắp bị một con ngựa lớn cao bằng đầu người đâm vào, ngồi trên ngựa là một người mặc cẩm bào đen, gương mặt góc cạnh rõ ràng, mắt to mày rậm. Hắn quơ quơ roi ngựa, nhìn đứa bé trước mặt, chợt ghìm dây cương. Nhưng mà khoảng cách quá gần, căn bản không dừng kịp.

Thời điểm con ngựa sắp đạp trúng đứa bé kia, đột nhiên một bóng trắng lướt qua, ôm lấy đứa bé tránh sang một bên.

Nam tử áo đen nhíu mày, sắc mặt âm trầm đáng sợ, hắn kéo dây cương, con ngựa giơ chân gào thét, tán loạn khắp nơi. Mấy người xung quanh thấy thế đều lui ra xa không dám đến gần.

Vân Yên đặt đứa bé xuống, nhỏ giọng nói: "Ngươi không sao chứ?"

Đứa bé kia nhìn Vân Yên, sững sờ chốc lát, sau đó ô ô khóc to. Mẹ đứa bé thấy thế vội vàng chạy tới, ôm đứa bé sang một bên.

Nam tử trên ngựa nhìn liếc nhìn nam tử áo trắng phía dưới, khẽ cau mày, giọng nói lạnh nhạt: "Không sao chứ?"

Nghe thanh âm này, Vân Yên nhìn đứa bé núp trong ngực mẫu thân khóc rống, nàng khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy trong lòng tức giận, trực tiếp xoay người nhìn nam tử trên lưng ngựa, vẻ mặt lạnh lùng, chất vấn: "Nếu vừa rồi ta không kịp ôm đứa bé tránh đi, ngươi cảm thấy hắn sẽ không có việc gì?"

Sắc mặt nam tử trên lưng ngựa trầm xuống, nhìn nam tử áo trắng, không nói lời nào, ngược lại, một nam tử sau lưng hắn giục ngựa tiến lên, quát lớn: "Càn rỡ, ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không?"

Nghe lời này, Vân Yên nhớ lại thời điểm nàng vừa trở về kinh thành, khi ấy cũng có người từng nói như vậy.

Khóe miệng Vân Yên cong lên, khẽ cười nói: "Chẳng lẽ bởi vì ngươi là người nào cho nên có thể tổn hại sinh mạng người khác? Súc sinh còn biết sinh mạng đáng quý, nhưng ngươi thì không biết rồi." Nàng giễu cợt nhìn nam tử trên lưng ngựa.

Nam tử áo đen nhíu chặt mày, hắn đang chửi mình không bằng súc sinh sao? Người sau lưng hắn nhìn Vân Yên, tức giận nói: "Ngươi..." Hắn rút kiếm bên hông ra, chuẩn bị động thủ.

Lúc này, nam tử áo đen quay đầu lại, ánh mắt âm trầm trừng người sau lưng, người nọ dừng lại, vẻ mặt cung kính lui về phía sau.

"Ngươi muốn thế nào?" Nhìn bạch y công tử trước mắt, nam tử áo đen trầm giọng hỏi, trong mắt không nhìn ra bất cứ tâm tình gì.

Vân Yên cười cười, lạnh nhạt nói: "Không phải là ta muốn thế nào mà là ngươi muốn thế nào? Suýt chút nữa đụng phải người ta, ngươi nên nói xin lỗi phải là ngươi đi."

Con ngươi nam tử áo đen co rụt lại, nhìn nam tử trước mắt, muốn hắn xin lỗi sao? Đây là lần đầu tiên có người dám nói chuyện với hắn như vậy, hơn nữa còn là một nam tử gầy yếu. Chỉ có đôi mắt kia hết sức bén nhọn làm người ta không dám khinh thường. Giữa hai người tràn ngập mùi thuốc súng.

Một hồi lâu, nam tử áo đen chợt thu hồi ánh mắt, nói với thủ hạ sau lưng: "Cho đứa bé kia một trăm lượng bạc."

Bạc? Vân Yên hừ lạnh, xoay người, cười lạnh nói: "Quả nhiên đây là phương thức làm việc của hạng người như các ngươi." Nàng nhìn về phía trước, đại khái là những vương tôn công tử kia cảm thấy có tiền là có thể giải quyết tất cả thôi. Có điều, nàng nghiêng đầu nhìn phụ nhân ôm đứa bé, có lẽ đối với nàng tiền quan trọng hơn lời xin lỗi. Nghĩ tới đây, nàng bước nhanh về phía trước.

Nhìn bóng lưng bạch y công tử rời đi, ánh mắt nam tử áo đen trầm xuống, hắn nói loại người như các ngươi là có ý gì?

Một nam tử phía sau nhỏ giọng nói: "Người này..."

"Trước tiên không cần để ý đến hắn." Nam tử áo đen lạnh nhạt nói, nhìn theo bóng dáng màu trắng kia, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đôi mắt như thế, trong trẻo như suối, lại lạnh lẽo tận xương, nhưng ánh mắt kia lại làm người ta muốn tìm tòi nghiên cứu, hắn có dự cảm sẽ nhanh chóng gặp lại người này. Trầm ngâm một chút, hắn quất roi ngựa, chạy thẳng về phía trước.

Nhìn khoái mã chạy lướt qua mình, Vân Yên nâng mắt nhìn người cưỡi ngựa, trong lòng rét lạnh, toàn thân người kia lộ ra một cỗ khí thế sát phạt, nếu là sát thủ, sao hắn dám nghênh ngang cưỡi ngựa vào thành, hắn rốt cuộc là ai.

Trước cửa nha môn đã sớm bị một đám người vây kín, Vân Yên đứng một bên, trong lòng khẽ thở dài, thật ra thì kết quả thẩm tra cũng không ảnh hưởng gì tới nàng, chỉ là muốn xem một chút kết cục của Cao Khải thôi!

Nhìn đám người, Vân Yên âm thầm vận nội lực làm cho đám người tránh ra một chút, thân thể gầy yếu của nàng mới từ từ chen vào được, đứng bên góc cửa chính, nàng thở phào nhẹ nhõm, muốn chen vào đúng là không dễ a.

'Pằng' một tiếng, Lý phủ doãn vỗ mộc án, gầm lên: "Người phía dưới là ai? Nhìn thấy bổn quan cũng không quỳ xuống!"

Dưới công đường, một nam tử mặc quần áo tù màu trắng quỳ ở đó, đầu tóc rối bù, vẻ mặt mất tinh thần, còn bên cạnh, một nam tử mặc cẩm bào đứng đó, bộ dáng hoàn toàn bất đồng với người đang quỳ, hắn ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, nhìn Lý phủ doãn nói: "Chức quan của bổn quốc cựu cao hơn ngươi nửa cấp, muốn ta quỳ? Sợ là Lý đại nhân cũng không ngồi vững cái ghế này đi."

Lời vừa dứt, ngoài công đường bàn tán xôn xao, trong lòng mọi người đều căm phẫn, thậm chí có người trực tiếp mắng: "Loại tham quan này, đến lúc này mà còn lớn lối như thế, thật nên kéo ra ngoài chém."

"Đúng vậy, trên công đường mà còn vô lễ như thế, thật cho rằng mình là quốc cựu thì ngon lắm sao?"

"Còn có vương pháp không?"

. . .

Nghe những lời này, khóe miệng Vân Yên khẽ cong, nhìn dáng vẻ dân chúng tức giận, ánh mắt nàng hơi đổi nhìn về phía Cao Khải trên công đường, nàng thật muốn nhìn xem hắn còn vênh váo tự đắc được bao lâu.

'Pằng', Lý phủ doãn lại vỗ mộc án lần nữa, lạnh giọng quát: "Người tới, áp tội phạm Cao Khải quỳ xuống."

Lệnh vừa ra, lập tức có hai người từ trong đi ra, trực tiếp đè Cao Khải quỳ xuống.

Cao Khải hất tay ra, lớn tiếng quát: "Một phủ doãn nho nhỏ như ngươi mà dám vô lễ với bổn quốc cựu như thế, chờ lúc bổn quốc cựu ra ngoài sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Ở đây không có quốc cựu, chỉ có vương pháp!" Lý phủ doãn giận tái mặt, nói.

"Tốt!" Dân chúng bên ngoài nghe Lý phủ doãn nói vậy, rối rít ủng hộ.

Nhìn Cao Khải đã quỳ xuống, Vân Yên gật gật đầu, Lý phủ doãn này không tệ, có thể không sợ quyền quý, đúng là hiếm thấy.

"Im lặng!" Lý phủ doãn quát lớn, nhất thời cả công đường lặng ngắt như tờ.

Nhìn người quỳ phía dưới, Lý phủ doãn nói tiếp: "Dưới công đường, ai là Dương Ngạo?"

Nam tử mặc áo tù màu trắng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt râu ria xồm xoàm, thanh âm khàn khàn nói: "Là ta."

"Là ngươi áp tải tai ngân về phía khu vực gặp thiên tai sao?" Lý phủ doãn hỏi.

"Vâng." Dương Ngạo cũng không ngẩng đầu lên, đáp.

Lý phủ doãn gật đầu một cái, hỏi tiếp: "Ngươi cũng biết ngươi áp tải một triệu năm trăm ngàn lượng bạc đến nơi gặp nạn, cuối cùng chỉ còn có mười lăm vạn lượng bạc, bằng một phần mười số bạc lúc đầu, chuyện này ngươi giải thích thế nào?"

Liếc nhìn Lý phủ doãn, Cao Khải không vui nói: "Lý đại nhân, bổn quốc cữu nhớ không lầm thì lần trước ngươi đã thẩm vấn Dương Ngạo rồi, lúc đó hắn đã nhận tội, bây giờ ngươi hỏi lại, kết quả dĩ nhiên vẫn như vậy."

Lý phủ doãn cười lạnh, trực tiếp nói: "Bổn quan chưa hỏi ngươi, ngươi lại nhiều lời, vả miệng!"

Cao Khải nhìn chằm chằm Lý phủ doãn, tức giận nói: "Ngươi..." nhưng khi nhìn những ánh mắt tràn đầy hung ác xung quanh, hắn phải cố nén cơn tức.

"Lần trước ngươi nói là ngươi tham ô tai ngân, nhưng cuối cùng chúng ta lại tìm được số tai ngân kia, Dương Ngạo... nếu thành thật khai báo, bổn quan có thể xin Hoàng thượng giảm nhẹ tội cho ngươi. Người đại gian đại ác như thế sao có thể bỏ qua? Nếu như ngươi bao che sẽ trở thành tội nhân thiên cổ." Lý phủ doãn nói tiếp.

Dương Ngạo hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Lý phủ doãn, hai mắt đầy tia máu: "Lý đại nhân, ta thừa nhận.... lần trước ta không khai thật, ngày đó ta phụng chỉ Hoàng thượng áp tải tai ngân đến khu thiên tai, trước đó đã đi gặp một người, hắn nói với ta, một triệu năm trăm lượng bạc là số tiền rất lớn, đám quỷ nghèo ở khu vực gặp nạn không dùng hết nhiều bạc như vậy. Ta không thể không đưa 75 vạn lượng bạc cho hắn, sau đó trên đường đi còn có các quan viên nhỏ địa phương khác, nên mất thêm 60 vạn lượng bạc, chuyện này cũng là do hắn nói với ta, bảo ta lôi kéo mấy quan viên địa phương kia, vì thế đến khu vực gặp nạn chỉ còn lại 15 vạn lượng bạc. Lúc trước ta không khai thật cũng chỉ vì người nhà của ta nằm trong tay hắn, ta không thể không nghe lệnh, nhưng ta hiểu rõ...." Noi tới đây hắn hít sâu một hơi, ngửa đầu nói tiếp, "Người đang làm, trời đang nhìn, ta phải nói hết sự thật ra."

Dương Ngạo vừa nói xong, dân chúng bên ngoài càng bàn luận loạn xị bát nháo, nếu không phải có binh lính ngăn lại sợ là bọn họ đã sớm xông vào rồi.

Nghe lời Dương Ngạo nói, sắc mặt Cao Khải hơi đổi, ngay cả tính mạng người nhà cũng không để ý sao?

Lý phủ doãn gật gật đầu, nói: "Như vậy, người ngươi nói là ai?"

"Quốc cựu Cao Khải!" Dương Ngạo không hề do dự, trực tiếp nói thẳng.

Cao Khải nghe vậy, sắc mặt đại biến, nhìn về phía Dương Ngạo, tức giận nói: "Dương Ngạo, đừng có ngậm máu phun người, bổn quốc cựu ra lệnh cho người lúc nào, ngươi chính là muốn thoát tội cho nên cố ý vu oan cho ta."

"Yên lặng!" Lý phủ doãn hét lớn, hắn trừng mắt Cao Khải, trầm giọng nói, "Cao Khải, mấy ngày trước đã tìm thấy hơn một triệu lượng bạc trong biệt viện ngoại ô của ngươi, trong đó có 75 vạn lượng bạc là tai ngân, lúc ấy còn có rất nhiều nhân chứng nhìn thấy, ngươi còn muốn ngụy biện!"

Cao Khải há mồm, ánh mắt hơi đổi, nói: "Không, không phải, nhất định là có người hãm hại ta, ta làm như vậy cũng là vì muốn tìm ra người đã hạm hại ta, cho nên...."

"Tìm người? Ha ha, xem ra bổn quan cần phải truyền nhân chứng lên công đường." Lý phủ doãn lớn tiếng nói với người bên ngoài, "Người tới, mời nhân chứng lên đây."

Nhân chứng? Trong lòng Cao Khải cả kinh, làm sao lại có nhân chứng? Chẳng lẽ Cao Khoa cũng bị bắt rồi? Làm sao có thể, dù cho hắn bị bắt cũng sẽ không phản bội mình! Nhưng mà, ngoài hắn ra sẽ là ai?

Ngoài cửa nha môn nghị luận ầm ĩ, sắc mặt Vân Yên hơi rét, nhân chứng? Nàng chưa nghe nói chuyện này, nhưng nhìn bộ dáng của Lý phủ doãn, trong lòng nàng cũng yên tâm, có lẽ là người mà Cao Khải đã đắc tội.

Lúc này, đám người đột nhiên tách ra một con đường nhỏ, một nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt xuất hiện trên công đường, nhìn người tới, Vân Yên biến sắc, vội vàng nghiêng người đi, tại sao hắn lại ở đây?

Dường như cảm nhận được một ánh mắt chăm chú nhìn mình, Mộ Thanh Viễn chợt nghiêng đầu nhìn về phía đám người, cũng không thấy ai đặc biệt, đều là dân chúng bình thường mà thôi.

Lý phủ doãn đứng dậy, hành lễ với hắn: "Tứ Vương gia."

Mộ Thanh Viễn đi đến bên cạnh Dương Ngạo, nhìn Lý phủ doãn, cười nhạt nói: "Lý đại nhân không cần đa lễ, tiếp tục thẩm án thôi."

Chỗ cạnh cửa nha môn, Vân Yên từ từ thò đầu ra nhìn nam tử đứng bên trong, Mộ Thanh Viễn đến đây làm gì? Chẳng lẽ hắn là nhân chứng sao? Nàng chợt nghĩ đến cái gì, khóe miệng khẽ cong lên, màn kịch này có vẻ ngày càng đặc sắc rồi. Có điều, nàng nhíu mày run sợ, nhìn về phía Lý phủ doãn, nói như vậy hắn chính là người của hắn. Khó trách!

Lý phủ doãn ngồi xuống, khôi phục vẻ mặt uy nghiêm, nhìn Mộ Thanh Viễn phía dưới, hỏi: "Tứ Vương gia, ngày đó ngươi dẫn người đi điều tra biệt viện của Cao Khải, đã nhìn thấy những gì?"

Cao Khải vội vàng nhìn về phía Mộ Thanh Viễn, cau mày thật chặt, lắc đầu với hắn.

Nghe câu hỏi này, Mộ Thanh Viễn liếc mắt nhìn Cao Khải bên cạnh, nhìn cái vẻ mặt ý bảo mình không được nói kia, trong mắt hắn thoáng hiện một tia lãnh ý, quay đầu nhìn Lý phủ doãn nói: "Ngày đó bổn vương dẫn theo thủ hạ đến biệt viện, đúng lúc nhìn thấy Cao Khải đang đào bạc mình tham ô, lúc ấy mọi người đều nhìn thấy, cho nên bổn vương liền ra lệnh bắt hắn lại. Ngày đó có rất nhiều người nhìn thấy, điều bổn vương nói là sự thật."

"Cao Khải, có Tứ Vương gia làm chứng, ngươi còn muốn chống chế sao?" Lý phủ doãn quay sang nhìn Cao Khải, hỏi.

Cao Khải há mồm, hắn cũng không trả lời Lý phủ doãn mà quay đầu nhìn về phía Mộ Thanh Viễn, cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng làm như vậy là vì dân trừ hại sao? Ngươi có biết ngươi làm như vậy sẽ khiến mình mất đi thứ mà mình muốn nhất không. Sợ là ngươi vĩnh viễn cũng không có được."

Mộ Thanh Viễn nhướng mày, trên mặt thoáng lộ vẻ lãnh khốc, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn nhìn về phía Cao Khải, nghiễm nhiên lại trở thành vẻ mặt thở dài, tiếc hận nói: "Cữu cữu, chuyện này không phải bổn vương không muốn giúp ngươi, nhưng chuyện tổn thương dân chúng như vậy, bổn vương chỉ có thể đại nghĩa diệt thân. Cữu cữu, ngươi nhận tội đi, có lẽ phụ hoàng sẽ tha cho ngươi một lần cũng chưa biết chừng."

Cao Khải khinh thường nhìn Mộ Thanh Viễn, dù thế nào cũng không ngờ được có một ngày lại bị cháu ruột tính kế, hừ nhẹ một tiếng, hắn chợt cười to: "Ha ha ha..."

'Pằng', Lý phủ doãn vỗ mộc án, quát lên: "Yên lặng!"

Đợi cho Cao Khải ngừng cười, Lý phủ doãn nói tiếp: "Như vậy, vụ án tham ô tai ngân hiện tại đều đầy đủ nhân chứng vật chứng, Cao Khải, ngươi còn muốn ngụy biện?"

Cao Khải cười lạnh, hắn chợt đứng dậy, xoay người nhìn đám người bên ngoài, vung tay lớn tiếng nói: "Các ngươi cũng muốn giết bổn quốc cữu sao? A..." hắn xoay người nhìn Lý phủ doãn, cười nhạo nói, "Nhưng các ngươi không nên quên thân phận của ta, ta là cháu ruột của Thái hậu, là biểu huynh của Hoàng thượng, ai dám bất kính với ta, bổn quốc cữu sẽ hỏi tội các ngươi! Ha ha...." Tiếng cười của hắn vang vọng khắp công đường.

"Người tới, bắt Cao Khải nhốt vào thiên lao, hắn đã nhận tội, xử lý thế nào, bổn quan còn phải báo lên Hoàng thượng!" Lý phủ doãn nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Cao Khải.

Vân Yên đứng bên ngoài, chỉ cảm thấy tim đập loạn nhịp, rốt cuộc Cao Khải đã nhận tội rồi, a, thật sự là đại khoái nhân tâm a.

Hai binh lính trực tiếp tiến lên áp giải Cao Khải, thân thể Cao Khải vặn vẹo, quát lớn: "Các ngươi dám động vào bổn quốc cữu, bổn quốc cữu sẽ không tha cho các ngươi, Thái hậu cũng sẽ không bỏ qua các ngươi."

Mà lúc này, Mộ Thanh Viễn đi tới bên cạnh Cao Khải, nét mặt không chút thay đổi, nhàn nhạt nói: "Có một việc quên nói với cữu cữu, hôm nay bổn vương tới đây đều là ý của Thái hậu, nàng nói, không thể vì một Cao Khải mà liên lụy cả Cao gia. Cữu cữu, ngươi nên hiểu ý tứ Thái hậu." Nói xong, hắn lui sang một bên, không nhìn Cao Khải nữa.

Cao Khải vốn đang giãy giụa, sau khi nghe lời này cả người ỉu xìu, mất hết tinh thần, Thái hậu bỏ hắn sao? Làm sao có thể, làm sao có thể?!

Đúng lúc này, Dương Ngạo đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lỹ phủ doãn, nói: "Lý đại nhân, còn có một chuyện ta không thể không nói, nếu không cả đời này ta sẽ lương tâm bất an."

Nghe vậy, vẻ mặt Lý phủ doãn có chút nghi hoặc, trực tiếp hỏi: "Chuyện gì?"

"Chính là chuyện mấy năm trước Định quốc công mưu phản, thật ra lúc đó ta nói dối, Định quốc công không cấu kết với Vi Xương Minh, hai người chỉ là bằng hữu mà thôi. Chẳng qua lúc đó Cao Khải muốn diệt Lý gia, còn ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nghe theo lời Cao Khải xui khiến mới vu oan cho Định quốc công. Ta tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, nhưng cho dù bị vạn người phỉ nhổ ta cũng phải nói ra việc này, trả lại sự trong sạch cho Định quốc công!" Khuôn mặt bẩn thỉu của Dương Ngạo hiện lên vẻ chấp nhất, như vậy, hắn sẽ không phụ lòng nàng, đến khi xuống hoàng tuyền hắn cũng có mặt mũi đến gặp nàng.

Lý phủ doãn đột nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt chấn động, quan sát Dương Ngạo một hồi lâu, hắn nói: "Lời ngươi nói đều là thật?"

"Người sắp chết không dám có nửa câu giả dối!" Dương Ngạo nghiêm nghị nói.

Lúc này, Cao Khải đang bị binh lính trói lại đột nhiên hét lớn: "Nói hưu nói vượn, Dương Ngạo, ngươi đổ tội cho bổn quốc cữu, bổn quốc cữu căn bản không ra lệnh cho ngươi hãm hại Định quốc công! Rõ ràng là ngươi, là ngươi!"

"Yên lặng!" Lý phủ doãn hồi phục lại tinh thần, nhìn Dương Ngạo, trầm giọng nói, "Chuyện này bổn quan sẽ báo lên Hoàng thượng, người tới, dẫn Dương Ngạo và Cao Khải xuống trước."

Vân Yên đứng ngoài cửa, ngón tay vô thức bấu vào cạnh cửa, nhìn bộ dạng thoải mái của Dương Ngạo, nàng há miệng, vẻ mặt kinh ngạc, nàng thật sự không ngờ hắn sẽ nguyện ý đứng ra lấy lại trong sạch cho ông ngoại, dù sao nếu nói ra, hắn thật sự sẽ không còn đường sống nữa. Khóe miệng nàng chợt cong lên, có lẽ hắn thật sự yêu mẫu thân nàng, đáng tiếc lúc ấy mẫu thân không biết!

Ngay lúc này, khóe mắt Vân Yên chợt nhìn thấy một bóng dáng màu đen, nàng đột nhiên quay đầu nhìn lại, nam tử mặc áo đen, đầu đội nón cỏ, không nhìn rõ mặt hắn. Hình như hắn đang quan sát bên trong công đường, hơn nữa ánh mắt nghiêm nghị lạnh lẽo, rất quen thuộc.

Vân Yên vuốt trán, rốt cuộc là ai? Đột nhiên trong đầu nàng chợt lóe sáng, đúng rồi, lúc trước thẩm án Dương Ngạo người này đã từng xuất hiện, nghĩ tới đây, nàng trực tiếp đi tới.

Lúc này, nam tử đội nón cỏ đột nhiên xoay người đi vào trong đám đông. Thấy vậy trong lòng Vân Yên gấp gáp, đẩy mạnh người bên cạnh ra.

Thật vất vả mới chen ra ngoài, Vân Yên nhìn xung quanh một chút, người nọ còn chưa đi xa, nàng định nhấc chân đuổi theo, đúng lúc này đột nhiên có một bàn tay bắt lấy cánh tay nàng, kèm theo một thanh âm truyền đến: "Quả nhiên là ngươi!"

Vân Yên vẫn nhìn về phía trước, cau chặt mày, nguy rồi người nọ đã quẹo vào trong ngõ hẻm, cảm nhận được lực đạo trên cánh tay, Vân Yên quay đầu lại, trong mắt thoáng qua tia lãnh ý, nhịn không được nói: "Ngươi muốn làm gì? Buông ra!" nhưng lúc nhìn rõ đối phương, nàng có chút kinh ngạc, là hắn.

Nhìn bạch y công tử trước mắt, khoảng cách gần như vậy hắn mới phát hiện, tên này môi hồng răng trắng, nam tử áo đen lạnh nhạt nói: "Dự cảm của ta thật chính xác."

"Ngươi muốn báo thù chuyện lúc nãy sao?" Vân Yên liếc nhìn cánh tay bị nắm chặt, cười lạnh nói: "Như vậy đúng là ta đã quá coi trọng ngươi."

Đang châm chọc hắn sao? Nam tử áo đen nhìn bạch y công tử trước mắt, khẽ cau mày, vẻ mặt không vui, lạnh lùng nói: "Chưa từng có người nào dám nói chuyện với ta như thế."

"Vậy có phải ta nên cảm thấy vui mừng vì mình là người đầu tiên không?" Vân Yên cười lạnh nói, "Mau buông tay!"

"Nếu ta không buông thì sao?" Nam tử áo đen lạnh giọng nói, toàn thân bộc phát khí thế cường đại, lẫm liệt.

Vân Yên cau mày, đáng tiếc cánh tay trái không thể dùng sức, nàng đột nhiên nắm chặt tay phải chuẩn bị động thủ, nhưng đúng lúc này, một thanh âm khác truyền đến: "Nhị ca, từ khi nào lại có hứng thú với nam tử? Như vậy là không được!"

Một nam tử đột nhiên xuất hiện, một thân hồng y, tóc đen bay múa, trên khuôn mặt tuấn dật không có nụ cười như ngày thường, hắn trực tiếp tiến lên đánh vào tay nam tử áo đen, lúc nam tử áo đen rụt tay lại, hắn liền vươn tay ra ôm bạch y công tử vào ngực, trong mắt thoáng hiện một tia lãnh ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.