Trong thiên lao, hai phòng giam đối lập nhốt hai người, một người mặc quần áo tù màu trắng, râu quai nón xồm xoàm, nhìn chật vật không chịu nổi, còn người kia ánh mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chằm người trong phòng giam đối diện, giống như muốn xé nát người đối diện.
"Cao đại nhân, nếu ngài có việc gì xin cứ phân phó, tiểu nhân nhất định sẽ tận tâm trợ giúp." Thị vệ bố trí phòng giam đứng một bên, nhìn Cao Khải, khom lưng nói.
Cao Khải ưỡn bụng lên, nhìn một vòng phòng giam, không có cỏ dại, trên giường đã được lót một lớp đệm thật dày, còn có một bộ bàn ghế, trên mặt đất còn trải thảm đỏ, một phòng giam nho nhỏ nghiễm nhiên được bố trí thành một phòng ngủ.
Cao Khải khẽ hừ một tiếng, nhìn Dương Ngạo trong phòng giam đối diện, ánh mắt tràn đầy khinh thường, sau đó quay sang nhìn thị vệ bên cạnh, cười nói: "Bổn quốc cữu sẽ không quên ngươi, đợi đến khi bổn quốc cữu ra ngoài, nhất định sẽ thưởng cho ngươi một phen."
Nghe vậy, thị vệ vội vàng nịnh nọt nói: "Vậy đã tạ đại nhân, chỉ mong đại nhân sớm ngày được rửa sạch oan ức, nếu không còn chuyện gì nữa, tiểu nhân cũng không quấy rầy ngài nghỉ ngơi." Nói xong, hắn từ từ lui ra ngoài.
Cao Khải không để ý tới thị vệ đó nữa, quay đầu nhìn Dương Ngạo, cười lạnh nói: "Dương tướng quân, ngươi thấy không? Đây chính là sự khác biệt giữa bổn quốc cữu và ngươi, dù bổn quốc cữu rơi vào tuyệt cảnh, người tới nịnh bợ bổn quốc cữu vẫn nhiều không đếm xuể. Ngươi cho rằng đứng ra tố cáo bổn quốc cữu là có thể hủy hoại bổn quốc cữu sao? A, chẳng qua là lấy trứng chọi đá thôi."
Dương Ngạo ngồi chỗ đó, nhìn Cao Khải một cái, sau đó dời mắt nhìn đi nơi khác, nhàn nhạt nói: "Cao đại nhân, đừng quên, nhân chứng vật chứng đều có, ngươi không thể ngụy biện."
Cao Khải nhướng mày nhìn Dương Ngạo, vẻ mặt thoáng hung ác, chợt nói: "Nói, rốt cuộc là ai, ai kêu ngươi bán đứng bổn quốc cữu? Là Vân Mặc Thành sao? Hừ, ta biết ngay là hắn, chỉ có hắn thích đối nghịch với ta."
"Vân Mặc Thành, a, dù có chết ta cũng không muốn nói nửa câu với hắn, hơn nữa, người như ngươi, ai ai cũng muốn diệt trừ, chỉ hận lúc trước ta bị thù hận che mờ mắt mới có thể cùng ngươi làm những chuyện không thể tha thứ kia." Dương Ngạo nhìn Cao Khải, lạnh lùng nói.
Cao Khải cười lạnh, khinh thường nói: "Vậy chúng ta thử nhìn xem, cuối cùng ai là người chết, chỉ cần có Thái hậu, ta sẽ không chết, Cao gia cũng sẽ không sụp đổ."
Dương Ngạo quay đầu đi, không nhìn Cao Khải nữa, vẻ mặt nặng nề, thời gian trôi qua thật quá chậm!
Túy Hồng Lâu là thanh lâu lớn nhất kinh thành, trước giờ luôn náo nhiệt. Đoàn người lui tới không ngớt, hoàng thân quốc thích ở kinh thành, từ quan to quý nhân đến phú thương chạy đến nơi này như vịt. Dù là ban ngày, Túy Hồng Lâu vẫn đông như trẩy hội, nếu là buổi tối, khách làng chơi đến trễ, sợ là phòng cũng không có mà ngồi. Các cô nương ở đây giá trị thiên kim, người không có chút của cải, cũng khó có thể chiếm được một chỗ ngồi ở nơi này.
Tiếng đàn trong phòng truyền ra, âm thanh êm tai, dễ nghe, bên ngoài tiếng cười nói huyên náo, tiếng đàn không lớn, chỉ có người ở gần mới chú ý tới.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, một bóng đen rón rén đi vào, hắn nhìn bốn phía thấy không có người chú ý tới bên này, trực tiếp đóng chặt cửa lại.
Bộ dạng nam tử kia khoảng hơn 20 tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng đôi mắt băng hàn lạnh lẽo. Nhìn nam tử ngồi khảy đàn sau bức rèm che, hắn bỗng quỳ xuống, thanh âm cung kính: "Thuộc hạ bái kiến chủ tử."
Phía sau rèm che, một nam tử mặc cẩm bào thanh sắc ngồi trên chiếu, khuôn mặt hơi cúi xuống, tựa như đắm chìm trong thế giới do mình tạo ra, ngón tay thon dài bay múa trên dây đàn, lông mi thật dài rũ xuống tạo thành một đường cong mị hoặc, theo âm luật, thỉnh thoảng ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn tú. Trong đôi mắt kia vụt sáng rồi biến mất một thứ gì đó, làm cho người ta không nắm bắt được, thoạt nhìn rất nhu hòa, vậy mà tiếng đàn tức thì trở nên âm trầm, thâm thúy, tựa như biển đêm, khiến người ta nhìn không thấu.
Giai điệu dần chậm lại, ngón tay đặt trên dây đàn, tiếng đàn im bặt, khóe miệng nam tử khẽ nhếch, nhàn nhạt nói: "Thương Thanh, ngươi nói tiếng đàn của bổn điện thế nào?"
Nghe vậy, Thương Thanh cả kinh, vội vàng chắp tay nói: "Dĩ nhiên là cảm động."
Nam tử khẽ lắc đầu, trong mắt thoáng qua chút ý cười, nói: "Không cần an ủi bổn điện, xem ra bổn điện cố gắng thế nào, cuối cùng vẫn kém một khúc kinh thế của nàng ấy." Nói xong, hắn nhìn nam tử quỳ phía trước, nói, "Chuyện kia tra thế nào rồi?"
Đáy mắt Thương Thanh trầm xuống, hắn ngẩng đầu nhìn nam tử ngồi sau rèm, nói: "Chủ tử, chuyện ngài muốn thuộc hạ điều tra, thuộc hạ đã có chút manh mối. Như ngài đoán, người kia cũng tới kinh thành."
Nam tử liếc mắt Thương Thanh một cái, cười nhạt nói: "Đương nhiên, bổn điện tìm nàng lâu như vậy, hầu như tìm khắp các nước, chỉ còn lại nơi này chưa tìm. Hơn nữa, mấy ngày trước không phải chúng ta nhìn thấy Hách Liên Xuân Kiều bên cạnh nàng sao? Nếu đã biết nàng đã tới kinh thành, vậy chỉ có một khả năng, đó chính là nàng cũng ở kinh thành."
Thương Thanh gật đầu một cái, nói: "Nhưng mà, thuộc hạ quan sát Linh Lung Các lâu như vậy cũng không nhìn thấy nàng ra vào Linh Lung Các, ngược lại trong kinh thành từng có lời đồn nói Thất công tử đã từng xuất hiện, cũng không biết rốt cuộc nàng ẩn nấp ở nơi nào." Nói tới chỗ này, vẻ mặt hắn thoáng nặng nề, mấy năm nay bọn họ vẫn luôn tìm kiếm tung tích của nàng, nhưng mỗi lần sắp tìm được, nàng lại biến mất không thấy tăm hơi. Nghĩ tới đây, hắn ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, chưa từng thấy chủ tử đối với người nào cố chấp như thế.
Nam tử ngồi sau rèm nhìn đàn cầm trong tay, khóe miệng cong lên, lạnh nhạt nói: "Yên tâm, nếu Hách Liên Xuân Kiều đã tới, các nàng nhất định sẽ gặp nhau, cứ canh giữ ở Linh Lung Các đương nhiên sẽ gặp được nàng. Nàng có vẻ vô tình, nhưng cũng hữu tình hơn bất kì ai, đây chính là nhược điểm của nàng." Nói tới đây, trong đôi mắt hẹp dài của hắn thoáng qua một tia quỷ quyệt.
Đáy mắt Thương Thanh xẹt qua chút nghi ngờ, người kinh tài tuyệt diễm như vậy cũng có nhược điểm sao? Có điều, hắn chợt nghĩ đến một chuyện, nói: "Điện hạ, gần đây trong kinh thành, vụ án tham ô của Cao Khải tương đối lớn, nếu hắn bị hoàng đế Đông Việt hỏi tội, vậy kế hoạch của chúng ta..."
Nghe vậy, nam tử khẽ khẩy đàn, cười nói: "Hỏi tội? Hình như ngươi còn chưa nhìn rõ tình thế của Đông Việt quốc, ngươi cho rằng chỉ một Dương Ngạo là có thể khiến cơ nghiệp mấy chục năm của Cao gia bị hủy sao? A, ngươi đừng quên, nữ nhân tôn quý nhất Đông Việt còn chưa chết đâu, chỉ cần nàng không chết, hoàng đế Đông Việt tuyệt đối không thể động vào Cao gia, trừ phi có gì xảy ra khiến hai người nảy sinh hiềm khích. Nhưng mà, trước mắt hình như còn chưa có lý do gì."
Thương Thanh gật đầu một cái, vẻ mặt hiểu rõ, hắn nhỏ giọng nói: "Nhưng ngày mai Cao Khải sẽ bị thẩm vấn, hơn nữa còn có nhân chứng, cũng có chút lo lắng, dù sao nếu Cao gia bị hủy, cũng không có lợi cho chúng ta."
Nam tử chợt đứng dậy, trên gương mặt tuấn dật hiện lên vẻ cao thâm khó lường, hắn nhìn phía trước, nói: "Sợ cái gì, có lẽ Cao gia bị hủy cũng không phải chuyện xấu đối với chúng ta, con cọp không có nanh vuốt chỉ là con cọp giấy, nếu hắn muốn tiếp tục uy phong thì phải tìm được một ngọn núi mà dựa vào. Đến lúc đó chính là cơ hội của bổn điện rồi. Huống chi, trong kinh thành này cũng không phải chỉ có thế lực của Cao gia, gần đây ta phát hiện một chuyện rất thú vị." Nói tới đây, ánh mắt hắn càng trở nên quỷ dị.
Thương Thanh hơi nghi hoặc nhìn chủ tử của mình, điện hạ nói vậy là có ý gì? Trong kinh thành này, trừ thế lực của Cao gia cũng chỉ còn.... Nghĩ tới đây, hắn chợt nhíu mày.
"Đúng rồi, người kia đâu? Cao Khải đã bị bắt, nhưng không có tin tức của hắn, ngươi lưu ý hành tung của hắn." Nam tử chợt nói, đáy mắt xẹt qua tia âm trầm.
Thương Thanh gật đầu, cung kính nói: "Vâng!" Suy nghĩ một chút, hắn chợt nói, "Điện hạ, Túy Hồng Lâu này dù sao cũng là nơi bướm hoa, chúng ta có muốn chuyển sang nơi khác hay không."
Nam tử khẽ lắc đầu, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Ngươi không cảm thấy đây là địa điểm ẩn thân tốt nhất sao? Huống chi..." Nói tới đây, vẻ mặt hắn thoáng nghiêm nghị, lạnh lùng nói, "Nếu muốn gạt được ánh mắt nàng, sợ là chỉ có chỗ này." Có lẽ không lừa được bao lâu, nhưng mà như vậy cũng đủ rồi.
Ban đêm không gió, trong rừng rậm, hai bóng dáng lướt trong đêm tối, một đen một trắng như hắc bạch la sát.
Không biết trải qua bao lâu, hai bóng dáng rốt cuộc dừng lại ở một nơi hoang vắng.
Nơi hoang dã vốn lạnh hơn một chút, nam tử áo trắng khẽ ho khan mấy tiếng, khuôn mặt ưu nhã như tranh vẽ có chút khổ sở, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực, lông mày nhíu chặt.
Nam tử áo đen phía sau thoáng nghi hoặc, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm nam tử phía trước, hắn bị nội thương?
"Là ngươi đang tìm ta sao?" Nam tử áo trắng chợt buông tay xuống, quay đầu lại nhìn nam tử phía sau, nhàn nhạt nói, trên mặt không có bất kì biểu tình gì, thanh âm càng thêm bình tĩnh, chỉ có đôi mắt kia dương như đang quan sát nam tử trước mặt.
Mộ Cảnh Nam tiến lên phía trước mấy bước, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt nặng nề nhìn nam tử trước mắt, đây chính là nam tử nàng để ý sao? Nếu không tận mắt nhìn thấy, sợ là hắn khó có thể tin được, nàng sẽ động lòng vì ai đó, nhưng nếu là nam tử trước mắt, hắn cảm thấy chuyện này là có thể. Nam tử này, cho dù là hắn cũng không nhìn ra lai lịch, hơn nữa Cơ Lãnh Tuyết cũng nói, hắn giống như một mê cung, một thân bạch y trắng như tuyết, cả người không hề có hơi thở, làm cho người ta có một loại ảo giác, giống như hắn thật sự từ trên trời giáng xuống.
Thu hồi tầm mắt, Mộ Cảnh Nam nhàn nhạt nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Nghe lời này, Phong Lăng Hiên chợt nhíu mày, quan sát nam tử trước mắt, hắn chắp tay sau lưng, vẻ mặt âm trầm tỉnh táo, đặc biệt là đôi mắt kia, thâm thúy xa xăm. Nếu không phải mình biết lai lịch của hắn, chắc chắn sẽ nghĩ rằng mình nhận nhầm người. Khóe miệng hắn chợt cong lên, nở nụ cười như gió xuân tháng ba, ôn hòa thoải mái, nhàn nhạt nói: "Ngươi biết không, dáng dấp ngươi rất giống một người."
Rất giống một người? Nghe vậy, Mộ Cảnh Nam thoáng chút nghi hoặc, nhìn nam tử trước mắt, hắn muốn nói gì?
Phong Lăng Hiên tiến lên mấy bước, ánh mắt chăm chú nhìn Mộ Cảnh Nam, giống như muốn nhìn rõ ràng, cho đến khi còn cách ba bước thì dừng lại.
"Ta là ai cũng không quan trọng, có lẽ ta chỉ là khách qua đường mà thôi, đến vội, đi cũng vội, không mang đến bất cứ vật gì, cũng không mang thứ gì đi. Lúc nhìn các ngươi đều khiến ta nhớ tới rất nhiều chuyện cũ." Phong Lăng Hiên chợt ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, vẻ mặt có chút thẫn thờ, môi khẽ nhếch lên, giống như đang chìm đắm trong hồi ức nào đó.
Mộ Cảnh Nam khẽ cau mày nhìn nam tử trước mặt, trong lòng hơi trầm xuống, lời của hắn là có ý gì, người này thật đúng như Cơ Lãnh Tuyết nói, lạnh nhạt như gió xuân, không nắm bắt được. Có lẽ nên nói, mặc dù hắn đứng trước mặt bọn họ, nhưng đều khiến người ta có cảm giác hắn chưa từng tồn tại.
Mộ Cảnh Nam chợt nói: "Có thể nói cho ta biết chuyện của nàng không?"
Nghe vậy, Phong Lăng Hiên hồi phục tinh thần, hắn thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn về phía Mộ Cảnh Nam, lạnh nhạt nói: "Tại sao không đi hỏi nàng? Không phải đáp án nàng nói càng rõ ràng hơn sao?"
Mộ Cảnh Nam khẽ lắc đầu, xoay người nhìn về phía trước, hắn ngước mắt nhìn trời đêm bao la, nghiêm nghị nói: "Hỏi nàng? A, ta không biết hỏi từ đâu, cảm thấy sẽ chạm vào nỗi đau trong lòng nàng. Như vậy, ta thà không hỏi."
"Có lẽ ngươi hỏi, không chừng sẽ giúp nàng giảm bớt gánh nặng. Thật ra, nàng cũng giống như những nữ tử bình thường khác, cũng cần được quan tâm, ta mãi mãi không quên được ánh mắt nàng khi đó giống như một con báo nhỏ, hung ác, âm độc, tựa như chứa đựng ngàn vạn thù hận, ánh mắt như vậy khiến người ta đau lòng." Nói xong, Phong Lăng Hiên hơi ngừng một chút, xoay người lại nhìn màn đêm, tiếp tục nói, "Người luôn phải có lý do để sống tiếp, trước kia nàng sống chỉ vì báo thù, nhưng bây giờ, từ trong ánh mắt nàng, ta thấy được những thứ khác, giống như ánh mặt trời, cảm thấy cuộc đời nàng có sắc thái rồi."
Mộ Cảnh Nam quay đầu lại, kinh ngạc nhìn nam tử bên cạnh, hắn nói vậy là có ý gì, hắn chợt cau mày nói: "Ngươi và nàng có quan hệ thế nào?"
Nghe lời này, khóe miệng Phong Lăng Hiên cong lên, đáy mắt xẹt qua tia thở dài, ngay cả tính cách cũng tương tự nhau, hắn chợt nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?" hắn xoay người lại, nhìn về phía trước, nói, "Cảm thấy ngươi sẽ hỏi vấn đề này, nhưng ta nghe trong lời của ngươi có sự quan tâm. Như vậy ta cũng yên tâm giao nàng cho ngươi." Nói xong, hắn trực tiếp đi về phía trước.
Mộ Cảnh Nam nhíu mày, nhìn bóng lưng rời đi, hắn trầm giọng nói: "Đa... đa tạ ngươi đã chữa thương cho nàng, nếu cần gì cứ mở miệng. Ta không muốn nàng nợ ân tình của ngươi, hơn nữa còn là..." Câu nói kế tiếp hắn cũng chưa nói hết.
Phong Lăng Hiên hơi dừng chân, lạnh nhạt nói: "Những việc này nàng có biết không? Thay vì nói cho ta nghe, tại sao không nói cho nàng nghe. Quả nhiên, tính tình thật giống nhau." Nói xong, hắn chợt ôm ngực, một dòng máu đỏ thẫm từ khóe miệng chảy xuống, có một vài giọt dính vào bạch y giống như những đóa hoa nở rộ.
Nhìn vệt đỏ trên áo, Phong Lăng Hiên nhắm mắt lại, bỗng nhiên, hắn bay thẳng về phía trước, biến mất trong đêm tối.
Sau khi Phong Lăng Hiên rời đi, phía sau có hai bóng dáng đuổi theo, nhìn nam tử áo trắng biến mất không còn tăm hơi, Tử Ảnh đi lên phía trước, trầm giọng nói: "Muốn đuổi theo không?"
Cô Viễn Thành tiến lên mấy bước, chợt ngồi xổm xuống, dùng mũi ngửi ngửi, chạm tay vào chỗ Phong Lăng Hiên vừa đứng, trên cỏ hình như có dính thứ gì đó, hắn khẽ đưa lên mũi ngửi. Vẻ mặt thoáng chút nghi hoặc, hắn chợt đứng lên, nhìn Mộ Cảnh Nam nói: "Hình như hắn bị nội thương rất nghiêm trọng."
Nội thương rất nghiêm trọng? Mộ Cảnh Nam nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Ngươi xác định là nội thương nghiêm trọng?"
Cô Viễn Thành nghiêm nghị nói: "Dĩ nhiên, nếu không vừa rồi các ngươi căn bản không đánh nhau, tại sao hắn lại hộc máu? Nhưng mà, cũng có khả năng không phải nội thương mà là thân thể hắn không tốt, bệnh mà tới mức bị hộc máu thường là đã tổn thương tâm mạch hoặc là sâu vào lục phủ ngũ tạng rồi, hơn nữa máu cũng biến thành màu đen, nếu thật là bị bệnh, sợ là sống không được mấy năm nữa."
Mộ Cảnh Nam khẽ gật đầu, trong đầu chợt nhớ tới vẻ mặt hắn lúc nói chuyện, hình như cuối cùng còn nói lời gì đó kì quái, người như vậy đúng là nhìn không thấu.
"Được rồi, không cần tra xét chuyện của hắn nữa, nếu tìm được Băng Liên Hoa, nhớ bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy được. Ngày mai sẽ thẩm án vụ Cao Khải, còn chưa bắt được Cao Khoa, khó bảo đảm hắn có cướp ngục hay không, các ngươi phải chú ý bên thiên lao nhiều hơn." Nói xong, Mộ Cảnh Nam xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Mộ Cảnh Nam, Cô Viễn Thành nhịn không được bật cười, nói với Tử Ảnh bên cạnh: "Có cảm thấy bộ dáng này của hắn rất buồn cười không, rõ ràng là tình địch, vậy mà hắn lại muốn cứu, thật là khờ." Dứt lời, hắn chớp chớp mắt với nàng vài cái, giống như là lấy lòng.
Tử Ảnh nhìn Cô Viễn Thành, tức giận nói: "Ta thấy buồn cười nhất chính là ngươi đi." Nói xong, nàng phất ống tay áo, trực tiếp đi theo Mộ Cảnh Nam.
Nụ cười trên mặt Cô Viễn Thành từ từ biến mất, hắn thở dài một tiếng, xem ra còn cần thêm nhiều thời gian nữa a.
Suốt đêm, Vân Yên nằm trên giường trằn trọc trở mình, khó ngủ, trong đầu thỉnh thoảng hồi tưởng chuyện xảy ra ban ngày, khi đó, lúc nói chuyện với đại ca, tại sao nàng lại nói đỡ cho hắn. Đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện với đại ca như vậy, cả ngày trong đầu nàng đều nghĩ tới bóng lưng hắn, hắn đã tới, tại sao không nói câu nào? Tất cả là vì áy náy nên mới giải vây cho nàng sao? Nàng chỉ cảm thấy trong lòng tâm phiền ý loạn.
Thật vất vả mới đến lúc trời sáng, nhìn ánh mặt trời bên ngoài, nàng suýt chút nữa thì quên mất, hôm nay sẽ thẩm tra vụ án Cao Khải a.
Trong phòng, Vân Yên ngồi trước bàn trang điểm, ngón tay lạnh băng vuốt vuốt ánh mắt mông lung, đôi mắt thật không có tinh thần, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, nàng cúi đầu nhìn son phấn trên bàn.
Vân Yên bỗng nhiên cười khẽ, nhìn dung nhan trong gương đồng, dù bôi nhiều son phấn hơn nữa cũng khó có thể che được dung nhan tiều tụy. Nàng vuốt tóc lên, lộ ra vết thương trên trán, nếu không phải sợ chuyện bị thương bị truyền ra, nàng cũng không cần tháo băng xuống. Cũng may là năng lực hồi phục của thân thể nàng mạnh hơn người thường, trên miệng vết thương đã đóng vảy, hồng hồng, kết hợp với vết bớt trên má khiến dung nhan tái nhợt càng thêm xinh đẹp.
Nhẹ nhàng vỗ về gương mặt này, nhìn dung nhan trong gương, khóe miệng Vân Yên khẽ cong lên, đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc nhìn gương mặt này. Tay nàng di chuyển đến vết bớt màu đỏ, thì ra cái bớt này đã theo nàng nhiều năm như vậy a. Người đời đều nói cái bớt này xấu xí không chịu nổi, nhưng mà, nàng có thể sống đến bây giờ đều là nhờ cái bớt này.
Trước kia, nàng ghét nhất chính là gương mặt này, lúc đầu là bởi vì cái bớt, còn về sau là bởi vì ánh mắt người đó. Lần đầu tiên gặp mặt, ánh mắt hắn nhìn mình rõ ràng giống như nhìn người quen. Nhưng lúc đó nàng còn nhỏ, làm sao có thể quen biết hắn. Sau này nàng cũng chú ý, mỗi lần nhìn nàng, vẻ mặt hắn đều mất hồn, ánh mắt có chút ngạc nhiên, dù hắn nhìn nàng nhưng nàng lại biết, người hắn nhìn không phải là nàng, hắn chỉ nhìn một dung nhan tương tự người kia thôi. Khi đó, nàng luôn nghĩ, gương mặt này rốt cuộc giống người kia đến mức nào, tại sao hắn có thể xem nàng là vật thay thế cho người khác.
Nghĩ tới đây, Vân Yên lấy ra một cái mặt nạ trong cái hộp bên cạnh, có lẽ vì vậy nên hắn mới học thuật dịch dung đi, nhưng nói đến thuật dịch dung, nàng không khỏi cười khổ, nàng tự xưng là có thuật dịch dung cao minh, nhưng cuối cùng vẫn không gạt được hắn.
Sửa sang lại một phen. Trong gương, một bạch y công tử đột nhiên xuất hiện, nàng nhìn gương mặt này một chút, rất tốt, không có sơ hở gì. Đứng lên, nhìn bên ngoài, tối qua đã có được tin tức, hôm nay Lý phủ doãn sẽ thẩm tra vụ án Cao Khải, đây chính là ánh sáng xé tan màn đêm sao? Rốt cuộc nàng cũng chờ được rồi.
"Khụ khụ..." Trong sân, Vân Yên vừa chuẩn bị nhảy lên tường rào, nàng chợt giơ tay lên bụm môi, nhắm mắt lại, âm thầm vận nội lực trong cơ thể, hồi lâu, nàng thở phào một hơi, đè xuống rồi. Nàng nhìn hoa Tường Vi trong sân, khóe miệng không nhịn được lộ ra một nụ cười, trực tiếp nhảy lên tường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]