Trong thiên lao, hai phòng giam đối lập nhốt hai người, một người mặc quần áo tù màu trắng, râu quai nón xồm xoàm, nhìn chật vật không chịu nổi, còn người kia ánh mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chằm người trong phòng giam đối diện, giống như muốn xé nát người đối diện.
"Cao đại nhân, nếu ngài có việc gì xin cứ phân phó, tiểu nhân nhất định sẽ tận tâm trợ giúp." Thị vệ bố trí phòng giam đứng một bên, nhìn Cao Khải, khom lưng nói.
Cao Khải ưỡn bụng lên, nhìn một vòng phòng giam, không có cỏ dại, trên giường đã được lót một lớp đệm thật dày, còn có một bộ bàn ghế, trên mặt đất còn trải thảm đỏ, một phòng giam nho nhỏ nghiễm nhiên được bố trí thành một phòng ngủ.
Cao Khải khẽ hừ một tiếng, nhìn Dương Ngạo trong phòng giam đối diện, ánh mắt tràn đầy khinh thường, sau đó quay sang nhìn thị vệ bên cạnh, cười nói: "Bổn quốc cữu sẽ không quên ngươi, đợi đến khi bổn quốc cữu ra ngoài, nhất định sẽ thưởng cho ngươi một phen."
Nghe vậy, thị vệ vội vàng nịnh nọt nói: "Vậy đã tạ đại nhân, chỉ mong đại nhân sớm ngày được rửa sạch oan ức, nếu không còn chuyện gì nữa, tiểu nhân cũng không quấy rầy ngài nghỉ ngơi." Nói xong, hắn từ từ lui ra ngoài.
Cao Khải không để ý tới thị vệ đó nữa, quay đầu nhìn Dương Ngạo, cười lạnh nói: "Dương tướng quân, ngươi thấy không? Đây chính là sự khác biệt giữa bổn quốc cữu và ngươi, dù bổn quốc cữu rơi vào tuyệt cảnh, người tới nịnh bợ bổn quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-muu-tam-tieu-thu-nghich-thien/3433980/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.