Chương trước
Chương sau
Trong gian phòng đen nhánh chỉ nghe được tiếng hít thở yếu ớt, cô gái trên giường mở to mắt nhìn ngọn đèn dầu ngoài cửa sổ, trên gương mặt tái nhợt của nàng không nhìn ra bất kì cảm xúc gì.

Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, ánh mắt Vân Yên căng thẳng, nàng mím môi, nghiêng đầu nhìn giữa giường, hắn lại quay lại sao?

Trong phòng dần sáng lên, Bích Thủy đặt hộp quẹt xuống, nhìn về phía phòng trong, nói: "Tiểu thư, tại sao không thắp đèn? Ta vừa mới thấy Lục Vương gia đi về, nhìn bộ dáng hắn bộ dáng hắn không được tốt lắm."

Nghe tiếng của Bích Thủy, Vân Yên không khỏi ngẩn người, nàng cười khổ, nàng đang chờ mong cái gì chứ? Chuyện đã như thế, hình như không còn lý do gì có thể chung sống hòa bình được rồi. Có điều, Bích Thủy nói nhìn bộ dáng hắn không tốt lắm? Hình như là thế, trong phòng vẫn tràn ngập mùi rượu, hình như hắn uống rất nhiều rượu, nhưng mà, hắn có tốt hay không thì liên quan gì đến nàng.

Bích Thủy thổi tắt đèn lồng trong tay, đặt nó lên bàn, đi thẳng vào phòng trong.

Bích Thủy kéo chăn lại cho Vân Yên, nhìn Vân Yên nghiêng mặt vào bên trong, nàng suy nghĩ một chút, nói: "Tiểu thư, đừng trách ta lắm chuyện, ngài và Lục Vương gia rốt cuộc là thế nào?"

Vân Yên quay đầu sang nhìn Bích Thủy, đáy mắt lạnh nhạt, cũng không trả lời nàng, chỉ nhàn nhạt nói: "Sao về trễ vậy? Có phải bên Linh Lung Các đã xảy ra chuyện gì không? Hay là trên đường gặp phải phiền toái gì?"

Nghe Vân Yên hỏi Bích Thủy chợt nhớ tới một chuyện, vội vã nói: "Tiểu thư, ngài biết hôm nay trên đường ta nhìn thấy ai không?" Ánh mắt nàng tràn đầy nghiêm túc khiến Vân Yên cũng hơi kinh ngạc.

"Thế nào? Là ai?" Vân Yên nghi ngờ hỏi.

Bích Thủy nhếch môi, nói nhỏ bên tai Vân Yên.

Nghe lời Bích Thủy nói, ánh mắt Vân Yên đột nhiên rét lạnh, một lúc lâu, nàng chậm rãi mở miệng, sắc mặt cảnh giác: "Ngươi xác định đúng là hắn sao? Hắn thật sự tới?!" Câu sau nàng nói giống như nói cho chính nàng nghe.

Bích Thủy khẽ lắc đầu, thở dài nói: "Nếu nói là xác định thì ta cũng không chắc lắm, lúc ấy ta đang cùng Xuân Kiều mua đồ trên đường, đúng lúc thấy hắn đi ngang qua chúng ta, đáng tiếc chúng ta chỉ nhìn thấy gò má hắn, hơn nữa bên cạnh hắn có rất nhiều cao thủ đi theo. Chúng ta không dám đến gần nhìn kỹ, thứ nhất là sợ bứt dây động rừng, thứ hai là sợ bại lộ thân phận, Xuân Kiều bảo ta trở về báo lại với ngài."

Vân Yên giùng giằng ngồi dậy, tựa vào cạnh giường, ánh mắt hơi trầm xuống, chỉ nhìn thấy gò má sao? Xuân Kiều trước nay luôn cẩn thận, hơn nữa cũng coi như là người giao thiệp với người nọ nhiều nhất trong số mấy người. Nếu như không chắc chắn thì nàng sẽ không nói chuyện này với mình. Có điều, hiện tại nàng còn không nhìn ra nguyên nhân hắn tới Đông Việt, người này ý nghĩ thâm trầm, làm việc càng thêm kín đáo, thật sự khiến người ta nhìn không thấu.

"Nói với Thu Diên, lưu ý hành tung của hắn, nếu có gì khác thường lập tức báo cho ta biết." Vân Yên nhìn về phía trước, trầm giọng nói.

Bích Thủy gật đầu: "Tốt." Suy nghĩ một chút, nàng nghi ngờ nói, "Tiểu thư, tại sao lại kiêng kị người này? Mặc dù hắn quyền thế thông thiên, nhưng chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt."

Ánh sáng ngọn đèn chiếu trên mặt Vân Yên, lúc sáng lúc tối, đôi mắt nàng trong trẻo lạnh lùng, nói: "Nếu là ngoài sáng đương nhiên ta không sợ hắn, nhưng trên đời này luôn có một loại người, mặt ngoài thì dịu dàng, nhưng bên trong thủ đoạn chồng chất, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Ta không sợ hắn, nhưng ta tuyệt đối không thể để hắn tổn thương người bên cạnh ta." Nói tới đây, sắc mặt Vân Yên càng âm trầm, trong đầu vô thức nhớ lại chuyện cũ.

Bất kì kẻ nào lần đầu gặp hắn đều chỉ cảm thấy hắn tao nhã lịch sự, bác học đa tài. Nàng cũng không ngoại lệ, lần đầu gặp hắn là ở hoàng cung Nam Nghiêu quốc, lúc ấy nàng mặc nam trang. Hắn lễ phép chào hỏi với nàng, mặc dù nàng không muốn để ý tới, chẳng qua lúc đó họ vào cung vì có chuyện quan trọng cho nên nàng cũng không thể làm lơ hắn. Mấy lần gặp gỡ, nàng cũng không cảm thấy hắn đáng ghét, cho nên cũng không cự tuyệt hắn ân cần.

Cho đến một ngày nọ, phía sau núi giả, nàng vốn chỉ tìm kiếm một loại thảo dược, nhưng sau đó lại nhìn thấy một chuyện không nên thấy.

Hắn cùng một nam tử khác nói chuyện có vài người khách mới tới hoàng cung, nếu lúc này hắn có vài người chết cũng không hoài nghi đến hắn. Vậy mà vừa dứt lời, nàng nhìn thấy hắn giết người kia, người kia là đệ đệ ruột của hắn. Mà khách trong lời hắn nói dĩ nhiên là chỉ bọn họ, hắn muốn giá họa cho bọn họ.

Quả nhiên, ngày hôm sau ở sau núi giả tìm thấy một khối ngọc bội, là của người đã giết vị hoàng tử. Lập tức có người tố cáo nói nhìn thấy nàng và vị hoàng tử kia từng có tranh chấp trong ngự hoa viên, hình như tranh đoạt thứ gì đó. Tuy không nói gì nhiều nhưng khó tránh khỏi làm người ta suy nghĩ miên man, lập tức tất cả mọi người hoài nghi nàng là hung thủ.

Nhưng nàng biết, mấy ngày trước chỉ có hắn tới phòng nàng, vậy mà cuối cùng có trăm miệng cũng không thể bào chữa, dù sao cũng là địa bàn của người khác, hơn nữa bọn họ vốn có việc cầu người. Nhưng không ngờ là hắn lại đứng ra làm chứng cho nàng, vì thế sư phụ không thể không đáp ứng hắn một chuyện. Hắn vừa đạt được mục đích giết người, lại còn khiến người khác nợ ân tình của hắn.

Hơn nữa thời điểm sư phụ chẩn mạnh cho hoàng đế Nam Nghiêu quốc phát hiện hắn trúng độc đã sớm vào phế phủ, mà người chăm sóc cho hoàng đế chính là hắn, quan trọng nhất là độc kia cũng không phải là độc bình thường, có hai loại mùi hương kết hợp mới có thể sinh ra độc tính. Hoàng đế Nam Nghiêu vẫn luôn dùng một loại, còn một loại khác được hắn mang trên người.

Từ đó về sau, nàng không muốn có bất cứ giao tình gì với người này nữa, nhưng hắn lại thường xuyên xuất hiện trước mặt nàng, lấy lòng nàng. Hơn nữa, nàng đã sớm nghe nói thế lực của hắn trải rộng khắp Nam Nghiêu quốc, thậm chí có cấu kết với một số người trên giang hồ. Khi hắn biết được nàng là nữ tử, còn nói với nàng một câu, hắn nguyện lấy thiên hạ làm sính lễ, cưới nàng làm hậu. Nhưng nàng rất rõ ràng, thiên hạ mà hắn nói cũng không chỉ là Nam Nghiêu quốc, cái hắn muốn là cả thiên hạ. Cưới nàng làm hậu? A, một người ngay cả huynh đệ ruột thịt cũng có thể giết, lời hứa của hắn ai dám tin! Chỉ sợ ngày hắn có được thiên hạ này chính là ngày nàng chết, hắn chỉ muốn Linh Lung Các và Hách Liên gia trợ giúp mà thôi. Ngoài sáng, hắn chiêu hiền đãi sĩ, nhưng trong tối, thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết, cả triều đình Nam Nghiêu quốc hiện tại căn bản đều là người của hắn, phàm là người không thuận theo sẽ có kết cục thê thảm, người âm trầm quỷ quyệt như vậy thật đáng sợ.

"Tiểu thư, ngài đang suy nghĩ gì?" Bích Thủy nhìn Vân Yên đột nhiên âm trầm, nghi ngờ hỏi.

Vân Yên hồi phục tinh thần, nhận thấy mình có chút luống cuống, nàng hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, chỉ nhớ tới vài chuyện cũ thôi." Nàng khẽ xoa xoa đầu, hình như gần đầy đầu nàng ngày càng đau, trong lòng quá loạn.

Nghe vậy, Bích Thủy cuối cùng cũng yên tâm, nàng nhìn Vân Yên, không biết vì sao nàng cảm thấy tiểu thư có rất nhiều tâm sự, hơn nữa còn có liên quan đến Lục Vương gia, thái độ tiểu thư đối với Lục Vương gia hình như căng thẳng hơn rồi. Lúc đầu có lẽ là thật sự ghét Lục Vương gia, không, càng giống một đôi oan gia hơn, nhưng từ từ, tiểu thư cũng sẽ vì hắn mà lòng nổi lên gợn sóng. Hiện tại thế nào, nàng lờ mờ cảm thấy tiểu thư bài xích Lục Vương gia. Rốt cuộc Lục Vương gia đã làm gì?

"Tiểu thư, thật ra thì..." Bích Thủy vừa mở miệng nói chuyện.

Vân Yên chợt liếc mắt nhìn Bích Thủy, trầm giọng nói: "Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng Bích Thủy, có một số việc không đơn giản như ngươi nghĩ. Ta và Mộ Cảnh Nam có lẽ ngay từ đầu đã chệch khỏi vị trí vốn có của chúng ta, cho nên về sau mới có kết quả như vậy." Nàng cười nói: "Hôm nay, Thu Diên có Minh Hòa, Xuân Kiều có Sở Chi Hàn, ngươi có Lãnh Tuyết, sau này bọn họ là bầu trời của các ngươi, ta tin các ngươi sẽ hạnh phúc."

Bích Thủy ngồi xổm xuống, cắn cắn môi, nắm chặt tay Vân Yên, nước mắt chảy xuống, nàng nức nở nghẹn ngào nói: "Nhưng tiểu thư, hi vọng lớn nhất của chúng ta chính là tiểu thư được hạnh phúc, mấy năm qua cuộc sống của ngươi đều là liếm máu trên mũi đao mà sống, vô số lần suýt nữa mất mạng, mỗi ngày chúng ta đều sống trong kinh hồn bạt vía, sợ ngài ra ngoài rồi sẽ không trở về nữa. Mặc dù ngài thường nói cuộc sống tịch mịch có thể rèn luyện tâm tính con người, nhưng thật ra chúng ta biết ngài sợ nhất là tịch mịch, ngài rất ít khi biểu lộ hỉ nộ ái ố. Đã nhiều năm như vậy, ngài cười được mấy lần? Tức giận được mấy lần? Bởi vì trên đời này không có ai có thể chạm tới đáy lòng ngài."

Nói tới đây, Bích Thủy lau chùi khóe mắt, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Vân Yên, nói tiếp: "Thật vất vả mới xuất hiện một Lục Vương gia, hắn là người đầu tiên dụng tâm đối đãi với ngài, hoa tường vi trong sân đều là dược liệu có lợi cho thân thể ngài, mặc dù ta ngốc nhưng cũng nhìn ra là hắn cố ý an bài. Tối hôm qua lúc ngài hôn mê, hắn canh giữ bên giường ngài, ngài không biết lúc đó bộ dáng hắn thất hồn lạc phách, ta nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt hắn, giống như sợ ngài không tỉnh lại nữa. Hắn không nói gì nhưng trong mắt hắn chỉ có ngài, nếu không phải yêu sâu đậm thì tuyệt đối sẽ không có vẻ mặt như thế. Tiểu thư, đừng tự lừa mình dối người nữa, mấy ngày nay ngài vẫn không vui đều bởi vì hắn. Nếu ngài cũng yêu hắn, tại sao không thể tiếp nhận hắn, chuyện báo thù chúng ta có thể làm thay ngài, ngài không biết mỗi ngày chúng ta đều sợ hãi, chúng ta rất sợ, rất sợ không có thời gian, ngay cả thời gian hạnh phúc cuối cùng này ngài cũng không có." Nói tới đây, nàng đã khóc không thành tiếng.

Vân Yên há miệng, thật lâu sau, nàng cười khổ, nhìn hai tay mình, từ lúc nào mà hạnh phúc của nàng lại quan trọng như vậy? Mộ Cảnh Nam... Thật ra nàng cũng ngày càng không hiểu nổi lòng mình rồi. Nàng không biết làm thế nào đế tin tưởng một người, lần đầu tiên nàng tin một người, nhưng quay đầu lại, hắn đối với nàng chỉ là lừa gạt, thật sự rất mệt mỏi, nàng không còn sức suy nghĩ những chuyện này nữa.

Cả đêm không chợp mắt, Vân Yên không biết mình thiếp đi từ lúc nào.

Sáng hôm sau thức dậy, Vân Yên nằm trên giường mãi cũng cảm thấy mệt mỏi, cho nên ra ngoài đi dạo, ánh mặt trời chiếu vào người giống như xua tan âm lãnh mấy ngày qua. Nhưng chưa được bao lâu, nàng nghe bên ngoài có tin tức truyền đến, Dương Ngạo đã bị bắt, không, nói đúng hơn là hắn bị người ta đưa đến phủ nha môn.

Nghe nói, sáng nay lúc nha môn mở cửa, đột nhiên thấy một người nằm trước cửa, khi nhìn kỹ thì kinh ngạc phát hiện, người này chính là Dương Ngạo mấy ngày trước vừa chạy thoát khỏi thiên lao, hắn lập tức chạy vào báo cho Lý phủ doãn.

Từ khi biết bí mật của Mộ Cảnh Nam, nàng cũng coi như hoàn toàn hiểu rõ kế hoạch của hắn cho nên cũng an tâm giao Dương Ngạo cho hắn. Mà cách làm của hắn cũng không khác suy nghĩ của nàng lắm, có Dương Ngạo làm nhân chứng, lại có tai ngân kia làm vật chứng, sợ là Cao Khải có trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Thật ra thì cái đêm ở thiên lao, người áo đen xuất hiện muốn giết Dương Ngạo, lúc ấy bệnh của nàng đúng lúc phát tác, nội lực trong cơ thể bị ngăn trở căn bản không thể ngăn cản, người áo đen kia thấy nàng không có động tác gì, chuẩn bị giết nàng, vào thời khắc mấu chốt đó Dương Ngạo lao ra cản một kiếm thay nàng. Nếu không thì nàng đã sớm mất mạng.

Sau khi chạy ra khỏi thiên lao, nàng nói vào tai hắn một câu, bảo hắn giả bộ bị thương nặng. Mặc dù Dương Ngạo không hiểu nàng muốn làm gì nhưng vẫn làm theo.

Bởi vì nàng biết Dạ Mị nhất định ở gần đó, nàng muốn để hắn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, để hắn buông lỏng phòng bị. Thời điểm đánh nhau với người áo đen, nàng cố ý lộ ra mình yếu thế là vì muốn buộc hắn ra tay, sau đó nhân cơ hội tháo khăn che mặt của hắn, nhưng cuối cùng khi nghe hắn nói câu nói kia, thật ra nàng cũng không cần phải nhìn thấy mặt hắn nữa, nàng đã biết hắn là ai, có điều, từ khi nào mà bóng dáng hắn đã in sâu trong lòng nàng đến vậy.

Vân Yên hồi phục tinh thần, nhìn mấy chậu hoa xung quanh, đúng như lời Bích Thủy nói, Mộ Cảnh Nam quả thật nhọc lòng rồi. Mấy ngày nay trong đầu nàng luôn hiện lên bóng dáng của hắn, điều này làm lòng nàng có chút kinh hoảng, nếu tiếp tục như vậy nữa, sợ là ngay cả báo thù nàng cũng sẽ quên.

Không lâu sau, một thanh âm đột nhiên truyền đến: "Yên Nhi!"

Nghe thanh âm này, thân thể Vân Yên chấn động, tinh thần hoảng hốt, Yên Nhi! Nàng khẽ nhắm mắt lại, xoay người nhìn nam tử từ xa đi tới, hắn mặc một thân cẩm bào vàng nhạt, vẻ mặt có chút lo âu.

Vân Yên khẽ phúc thân, nói: "Thần nữ bái kiến Tứ Vương gia."

Người tới trực tiếp đỡ Vân Yên lên, nhìn dung nhan hơi tái nhợt, hắn nhỏ giọng nói: "Không phải bổn vương đã nói rồi sao? Lúc không có ai khác, không cần hành lễ trước mặt bổn vương."

Vân Yên cúi đầu nhìn bàn tay đặt trên cánh tay mình, trong lòng nàng nhất thời sinh ra cảm giác chán ghét, lần này nàng cũng không tiếp tục nhẫn nhịn nữa, trực tiếp rút tay lại, lui về phía sau mấy bước, ánh mắt lạnh nhạt xa cách, nàng gật đầu nói: "Tứ Vương gia, ngài là Vương gia, thần nữ sao có thể không hành lễ với ngài chứ?"

Sắc mặt Mộ Thanh Viễn khẽ cứng lại, nhìn bàn tay trống rỗng của mình, trong lòng hắn chợt cảm thấy kinh ngạc, dường như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt hắn dò xét, nhỏ giọng nói: "Yên Nhi nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi đang trách bổn vương hôm đó không cướp ngươi trong tay Mộ Cảnh Nam?"

Cướp nàng? Ha ha, nghe lời này Vân Yên chỉ cảm thấy cực kì châm chọc, chuyện hôm đó ai cũng có thể nhìn ra, hắn có cướp đoạt sao? Đối với hắn mà nói, nếu là lúc bình thường có lẽ hắn sẽ không chút do dự sủng ái nàng, nhưng vào thời khắc mấu chốt, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể hi sinh nàng. Cũng giống như ở Ngự thư phòng ngày đó, thời điểm Mộ Dương Thiên muốn giết nàng, hắn không dám nói lời nào, chỉ sợ bản thân bị liên lụy. Xem ra lúc trước là nàng quá đề cao hắn, hắn mềm yếu hơn nàng nghĩ nhiều, thật không biết tại sao mấy người đó gọi hắn là Hiền Vương. Trò chơi này, từ lúc nàng biết thân phận Mộ Cảnh Nam cũng đã nên kết thúc, nàng đã sớm không còn kiên nhẫn giả bộ tiếp nữa rồi.

Nghĩ tới đây Vân Yên không khỏi cười khổ, lại là Mộ Cảnh Nam, bây giờ cái gì cũng liên quan tới Mộ Cảnh Nam, nàng trúng độc hắn sao?

Thấy Vân Yên không nói lời nào, sắc mặt Mộ Thanh Viễn cũng không nén giận được nữa, hắn tiến lên, đe dọa nhìn Vân Yên, nghiêm nghị nói: "Chẳng lẽ thật sự như mẫu hậu nói, ngươi thích Mộ Cảnh Nam? Là như vậy phải không?" Nói tới đây, hắn nắm chặt cánh tay trái của Vân Yên, lạnh giọng nói.

Vân Yên chỉ cảm thấy cánh tay trái cực kì đau đớn, nhìn nam tử trước mắt hiện tại giống như nổi điên, hắn rốt cuộc sợ nàng thích Mộ Cảnh Nam hay là sợ bản thân hắn thua Mộ Cảnh Nam đây? Từ trong mắt hắn, nàng nhìn chắc là về sau đi.

Vân Yên hít một ngụm khí lạnh, cánh tay cứ như thế mãi, sợ là sẽ thật sự bị phế. Nhưng người trước mắt làm sao lo lắng thân thể nàng, hiện tại hắn chỉ muốn tìm một người để trút giận, cũng đúng, ngày đó trong Ngự thư phòng bị Mộ Cảnh Nam chèn ép, Tứ Vương gia luôn được mọi người cung phụng này làm sao chịu được.

Đúng lúc này, một thanh âm truyền đến: "Dừng tay!" một bóng dáng đột nhiên vọt tới, cầm lấy tay Mộ Thanh Viễn kéo ra khỏi tay nàng.

"Hừ, ngươi đúng là chịu khó." Mộ Thanh Viễn liếc người đột nhiên xuất hiện một cái, nhướng mày, vung ống tay áo, lạnh giọng nói.

Mộ Cảnh Nam chắp hai tay sau lưng đứng một bên, cũng không nhìn Vân Yên, vẻ mặt hắn có chút mệt mỏi, trong mắt có tia máu, nhưng trên mặt đã sạch sẽ hơn. Hắn nhìn Mộ Thanh Viễn, nở nụ cười hài hước, nói: "Bổn vương là hôn phu của Yên Nhi, tới đây thì có gì không đúng? Ngược lại là Tứ ca ngươi tới đây làm gì?"

Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn hừ lạnh, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng nói: "Đây là Tướng phủ, bổn vương không tới được sao? Huống chi, bổn vương nói cho ngươi biết, người của bổn vương bất cứ kẻ nào cũng không đoạt được."

Mộ Cảnh Nam cười khẽ, nói: "Nhưng lúc trước người buông tay là Tứ ca, ngươi cảm thấy ta sẽ buông tay Vân Yên?" Nói tới đây, ánh mắt hắn trở nên căng thẳng.

"Ngươi thật sự muốn đối nghịch với bổn vương?" Mộ Thanh Viễn càng nhíu mày chặt hơn, lạnh giọng nói.

Mộ Cảnh Nam lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Đối nghịch? Tứ ca nói gì vậy, ngươi muốn trách thì trách phụ hoàng đi, người hạ chỉ tứ hôn là hắn. Lần sau ta không hi vọng nhìn thấy Tứ ca đối đãi với thê tử chưa cưới của ta, với đệ muội ngươi như vậy." Nói xong, hắn xoay người, thân thể hắn dừng lại một chút, hai nắm đấm từ từ buông lỏng, trực tiếp rời đi.

Cách đó không xa, Vân Hoằng vốn muốn ngăn cản Mộ Cảnh Nam, nhưng Mộ Cảnh Nam đi quá nhanh, hắn không đuổi kịp. Hơn nữa, vừa rồi nhìn thấy Tứ Vương gia đối với Vân Yên như vậy, hắn nhíu mày. Nhìn Mộ Cảnh Nam đang đi về phía mình, không biết vì sao nhìn vẻ mặt của hắn, hắn cảm thấy Mộ Cảnh Nam có chút không giống lúc trước, giống như ít đi dáng vẻ công tử quần là áo lụa, có điều, làm sao có thể, Lục Vương gia phong lưu sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy, hẳn là ảo giác thôi.

Nhìn Mộ Cảnh Nam rời đi, sắc mặt Mộ Thanh Viễn tốt hơn một chút, quay đầu nhìn Vân Yên, nói: "Thật xin lỗi, Yên Nhi, vừa rồi là ta làm đau ngươi. Bổn vương bị ghen tỵ che mờ mắt, cho rằng ngươi thích Mộ Cảnh Nam, cho nên mới...."

Vân Yên nắm chặt nắm đấm, nhìn bóng dáng rời đi, hình như hắn sống không tốt lắm, vẻ mặt mệt mỏi, có phải hắn ngủ không ngon không. Nhưng mà vừa rồi, tại sao không nói lời nào, hắn cho rằng tới giải vây giúp nàng thì nàng sẽ cảm kích hắn sao? Hơn nữa, vừa rồi hắn nói vậy là có ý gì? Nàng nhìn về phía Mộ Thanh Viễn, hắn chỉ tới nói cho Mộ Thanh Viễn biết nàng cũng không thích hắn sao? Cho nên thái độ của Mộ Thanh Viễn mới có thể thay đổi nhanh như vậy. Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

"Tứ Vương gia, nghe nói Dương Ngạo đã quy án, hẳn là ngài cũng rất bận, không cần phải lãng phí thời gian vì thần nữ." Vân Yên lạnh nhạt nói, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Vân Yên, Mộ Thanh Viễn ngẩn người, nàng tức giận sao? Nhớ tới lời nói vừa rồi của Mộ Cảnh Nam, quả thật, Mộ Cảnh Nam vì muốn đối nghịch với hắn mà chuyện gì cũng làm được, bao gồm cả chuyện tranh giành nữ nhân. Bộ dáng này của nàng làm hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng.

"Được, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, bổn vương đi trước, có cần gì thì cứ nói với bổn vương." Mộ Thanh Viễn nói một câu, sau đó xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng rời đi, khóe miệng Vân Yên nở nụ cười trào phúng, những người này ngày nào cũng diễn trò, chẳng lẽ không mệt sao?

Lúc này, Vân Hoằng đi tới, hắn nhìn Vân Yên, nhỏ giọng nói: "Yên Nhi, vừa rồi sao ngươi có thể đối đãi với Tứ Vương gia như vậy, mặc dù xác thực là Tứ Vương gia không đúng, nhưng mà..."

Vân Hoằng còn chưa dứt lời đã bị Vân Yên cắt đứt, nàng nhìn phía trước, nhàn nhạt nói: "Đại ca, nếu ngươi đã biết là hắn không đúng, vậy tại sao còn nói đỡ cho hắn. Người như hắn, ta nhìn cảm thấy dối trá."

"Yên Nhi, ngươi nói bậy bạ cái gì?!" Nghe lời này, Vân Hoằng có chút hoảng hốt, nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai, hắn nhìn chằm chằm Vân Yên, nói.

Vân Yên khẽ lắc đầu, nhìn về phía trước, tự giễu nói: "Ngươi luôn luôn xem thường Mộ Cảnh Nam, nhưng người vừa mới cứu ta cũng là hắn, đại ca, ngươi thật sự hiểu rõ Mộ Cảnh Nam sao? Ta nghĩ, ngay cả Mộ Thanh Viễn ngươi còn không hiểu rõ, thì làm sao hiểu được Mộ Cảnh Nam." Nói xong, nàng trực tiếp xoay người, để lại một mình Vân Hoằng đứng đó.

Nhìn bóng lưng Vân Yên, vẻ mặt Vân Hoằng kinh ngạc, Yên Nhi làm sao vậy? Vừa rồi hình như đang cười, giống như có chuyện gì vui vẻ, nhưng mà, Mộ Cảnh Nam? Hắn không hiểu rõ sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.