Thân thể xoay tròn một vòng, Vân Yên giật mình, giọng nói này! Cảm nhận được lực đạo bên hông khiến nàng có cảm giác yên tâm, nàng nghĩ tới điều gì, há miệng, ngẩng đầu nhìn hồng y nam tử bên cạnh, hắn tới đây làm gì? Hắn không sợ người khác hiểu lầm sao? Nhìn hắn vẫn là bộ dáng phóng đãng như ngày thường nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng có cảm giác chột dạ, vừa rồi hắn nhìn thấy nàng cùng nam tử khác lôi lôi kéo kéo, có thể hiểu lầm cái gì hay không?
Đúng lúc này, Vân Yên nhìn thấy Như Hà thiên kiều bá mị nằm trong ngực hắn, mắt hạnh hàm xuân. Nhìn một màn này, Vân Yên biến sắc, khóe miệng lộ ý cười trào phúng, thì ra hắn mang mỹ nhân ra ngoài du ngoạn.
Vân Yên nhíu mày, thân thể giật giật thoát ra khỏi tay hắn, lui sang một bên, lạnh giọng nói: "Lục Vương gia, xin tự trọng."
Cánh tay Mộ Cảnh Nam cứng đờ, nhanh chóng thu tay lại, hắn quay đầu sang, nói: "Là bổn vương xen vào việc của người khác rồi." Hắn lạnh nhạt nói, đáy mắt xẹt qua một tia tối tăm.
"Ơ, thật hiếm khi có thể gặp được Thất công tử, nhìn khí sắc của Thất công tử hình như không được tốt." Như Hà nằm trong ngực Mộ Cảnh Nam, nhìn Vân Yên nói, trong mắt chứa ý cười âm lãnh. Nàng thật vất vả mới khiến Lục Vương gia dẫn nàng theo, lần này phải đùa giỡn cho đủ mới được.
Vừa nghe xong lời này, ánh mắt Mộ Cảnh Nam cũng nhìn về phía Vân Yên, hắn khẽ nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-muu-tam-tieu-thu-nghich-thien/3433982/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.