Thân thể xoay tròn một vòng, Vân Yên giật mình, giọng nói này! Cảm nhận được lực đạo bên hông khiến nàng có cảm giác yên tâm, nàng nghĩ tới điều gì, há miệng, ngẩng đầu nhìn hồng y nam tử bên cạnh, hắn tới đây làm gì? Hắn không sợ người khác hiểu lầm sao? Nhìn hắn vẫn là bộ dáng phóng đãng như ngày thường nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng có cảm giác chột dạ, vừa rồi hắn nhìn thấy nàng cùng nam tử khác lôi lôi kéo kéo, có thể hiểu lầm cái gì hay không?
Đúng lúc này, Vân Yên nhìn thấy Như Hà thiên kiều bá mị nằm trong ngực hắn, mắt hạnh hàm xuân. Nhìn một màn này, Vân Yên biến sắc, khóe miệng lộ ý cười trào phúng, thì ra hắn mang mỹ nhân ra ngoài du ngoạn.
Vân Yên nhíu mày, thân thể giật giật thoát ra khỏi tay hắn, lui sang một bên, lạnh giọng nói: "Lục Vương gia, xin tự trọng."
Cánh tay Mộ Cảnh Nam cứng đờ, nhanh chóng thu tay lại, hắn quay đầu sang, nói: "Là bổn vương xen vào việc của người khác rồi." Hắn lạnh nhạt nói, đáy mắt xẹt qua một tia tối tăm.
"Ơ, thật hiếm khi có thể gặp được Thất công tử, nhìn khí sắc của Thất công tử hình như không được tốt." Như Hà nằm trong ngực Mộ Cảnh Nam, nhìn Vân Yên nói, trong mắt chứa ý cười âm lãnh. Nàng thật vất vả mới khiến Lục Vương gia dẫn nàng theo, lần này phải đùa giỡn cho đủ mới được.
Vừa nghe xong lời này, ánh mắt Mộ Cảnh Nam cũng nhìn về phía Vân Yên, hắn khẽ nhíu mày, rất nhanh liền dời mắt, trong mắt vẫn lạnh lùng không chút gợn sóng.
"Dĩ nhiên là kém cô nương sắc mặt hồng hào phơi phới." Vân Yên quay đầu đi, nhàn nhạt nói, hừ, nàng căn bản cũng không cần hắn bảo vệ. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn bực, gặp mặt như thế, thà không gặp!
Lơ đãng nhìn về phía nam tử áo đen, lại thấy hắn đang nhìn nàng, Vân Yên nhíu mày, nàng chợt nhớ tới lời Mộ Cảnh Nam vừa nói, hình như hắn gọi nam tử này là nhị ca, nhị ca? Nàng trợn tròn mắt, hắn là nhị ca của Mộ Cảnh Nam, vậy hắn chính là Mộ Kha Tường rồi, là đại tướng quân vẫn luôn trấn thủ biên cương. Quan sát nam tử áo đen đối diện, thân hình hắn cao lớn khôi ngô, làn da màu đồng, hẳn là kết quả hằng năm chinh chiến sa trường, dãi nắng dầm mưa. Mộ Kha Tường này trấn giữ biên giới rất tốt, chống đỡ quân địch các nước xâm lấn, rất ít khi trở lại kinh thành, cho nên nhiều người trong kinh thành cơ hồ cũng quên mất vị Nhị Vương gia này rồi. Khó trách lúc nàng nhìn vào mắt hắn lại cảm thấy trong ánh mắt kia đều là âm trầm, chém giết. Nhưng tại sao hắn đột nhiên trở lại kinh thành?
Sắc mặt Mộ Kha Tường cứng ngắc, thu hồi tay mình, cau mày nhìn cô gái trong ngực Mộ Cảnh Nam, rồi lại nhìn qua bạch y công tử phía đối diện, trong mắt thoáng qua vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Mộ Kha Tường cau mày, chắp tay sau lưng, nhìn Mộ Cảnh Nam trầm giọng nói: "Sao Lục đệ lại ở đây? Chẳng lẽ tới nghe thẩm án?"
Nghe vậy, Mộ Cảnh Nam thu hồi tầm mắt, một tay ôm eo Như Hà, một tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, khóe miệng chứa ý cười hài hước, nói: "Nghe thẩm án? Hình như Nhị ca quá đề cao bổn vương rồi, trước giờ bổn vương chưa bao giờ hỏi chính sự, hôm nay cùng mỹ nhân đi dạo một chút, đúng lúc đến đây. Lần này giống như Nhị ca đang chất vấn bổn vương, chẳng lẽ Nhị ca coi nơi này là trại lính của ngươi sao? Đáng tiếc bổn vương cũng không phải binh lính thủ hạ của ngươi, có điều bổn vương rất tò mò, sao Nhị ca lại có thời gian rảnh trở về kinh thành?"
Sắc mặt Mộ Kha Tường căng thẳng, lạnh nhạt nói: "Phụ hoàng hạ mật chỉ, cũng coi như bổn vương phụng chỉ trở lại kinh thành."
"Phụng chỉ trở về, thì ra là thế, ha ha... Nhị ca, sáu năm chưa trở về kinh, lần này trở về có cảm thấy kinh thành vẫn giống như trong trí nhớ không? Bổn vương cũng không ngại mang theo Nhị ca đi tham quan cảnh sắc kinh thành." Mộ Cảnh Nam nở nụ cười vô hại, làm người ta không nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Nghe vậy, sắc mặt Mộ Kha Tường trầm xuống, khuôn mặt cương nghị xẹt qua vẻ đen tối, hắn nhàn nhạt nói: "Đa tạ Lục đệ, nhưng chỉ sợ bổn vương không có thời gian rồi." Ánh mắt hắn rõ ràng lộ vẻ không vui, tuy nhiên cũng không biểu lộ ra mặt.
Vân Yên nhìn kỹ Mộ Kha Tường đối diện, khẽ cau mày, nhìn kỹ một chút cảm thấy hắn và Mộ Dương Thiên có chút tương tự, trong lòng tức giận, mặt ngoài lại tỉnh táo như thường.... A, trong lòng nàng giễu cợt, khó trách lúc đầu gặp cảm thấy có chút quen thuộc, đúng là con cháu hoàng thất, tính tình không khác biệt gì lắm. Nghĩ tới đây, nàng chuẩn bị rời đi, nơi này cũng không có chuyện gì cần nàng lưu lại, ánh mắt nàng không nhịn được liếc nhìn hồng y nam tử, đáng tiếc ánh mắt hắn đều chú ý nữ tử trong ngực hắn, a, đây là chân tướng sao? Tại sao nàng lại có những ý nghĩ này, tại sao trong lòng lại khó chịu như vậy.
Nhìn bạch y nam tử chuẩn bị rời đi, sắc mặt Mộ Kha Tường trầm xuống, lạnh giọng nói: "Bổn vương có nói cho ngươi đi sao?"
Mộ Cảnh Nam đột nhiên quay đầu lại nhìn nữ tử phía sau, đáy mắt trầm xuống, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Hiếm khi gặp được Nhị ca, bổn vương không hi vọng bị người khác quấy rầy, cứ để cho người không liên quan đi thôi."
Người không liên quan? Nghe vậy, Vân Yên nhịn không được cắn môi, nàng bật cười, thì ra ở trong lòng hắn nàng là một người không liên quan, miệng thì nói nàng phải tin tưởng hắn, nhưng hắn đang làm gì? Nàng chợt dừng chân, hơi nghiêng đầu, trên khuôn mặt tuấn tú không nhìn ra cảm xúc gì, lạnh nhạt nói: "Lục Vương gia nói đúng lắm, tại hạ chỉ là người không liên quan thôi." Nàng nhấn mạnh ba chữ 'không liên quan', sau đó nói tiếp, "Nhị Vương gia có gì phân phó sao? Chẳng lẽ muốn hỏi tội thảo dân? Nhưng có câu nói ngươi không biết không có tội, nhìn thấy Nhị Vương gia mà không hành lễ cũng không thể trách thảo dân, trừ điều này, tại hạ không nghĩ ra còn chuyện gì khác. Nếu không có chuyện gì nữa, thảo dân cũng không quấy rầy hai vị Vương gia, thảo dân cáo từ trước." Nói xong, nàng xoay người, chuẩn bị rời đi.
Nghe lời này, Mộ Kha Tường nhướng mày, cũng không nói thêm gì mà nhìn bạch y công tử kia, Thất công tử, hắn là Thất công tử sao? Nhớ tới lần trước nghe được lời đồn đãi, hắn vô thức quay đầu nhìn Mộ Cảnh Nam, đây chính là vị công tử trong lời đồn với Mộ Cảnh Nam sao? Nhưng nhìn bộ dáng Mộ Cảnh Nam lại đang nói cười với nữ tử trong ngực.
"Ngươi nói bổn vương nói rất đúng sao?" Mộ Cảnh Nam cười nói.
"Đúng vậy a, Lục Vương gia nói rất đúng, huống chi chắc là Thất công tử cũng bận rộn nhiều việc, dĩ nhiên không có thời gian ở lại chỗ này." Trên mặt Như Hà thoáng qua ý cười đắc ý, nũng nịu nói.
Nghe lời này, Vân Yên chỉ cảm thấy ngực đau đớn, nàng nâng tay phải muốn xoa ngực, nhưng mới nâng lên một nửa, đột nhiên một bóng dáng màu hồng vọt tới, mặt mày đầy ý cưới, trực tiếp nhào vào ngực Vân Yên.
"Thất công tử, ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi, thật tốt quá." nữ tử ôm chặt hông nàng, Vân Yên chỉ cảm thấy không thở nổi, nàng đột nhiên phục hồi tinh thần, cúi đầu, cau mày nhìn người trong ngực, sao nàng lại tới đây nữa?
Vân Yên trầm giọng nói: "Chiêu Dương công chúa, xin ngươi buông tại hạ ra, cứ như vậy không hợp lễ nghĩa." Nàng tận lực không để bản thân lộ ra khác thường.
Mộ Chiêu Dương vẫn ôm chặt Vân Yên, lắc lắc đầu nói: "Không cần, ta không muốn buông ngươi ra, nếu ta buông ra thì sẽ không bắt được ngươi nữa."
Nghe lời này, Vân Yên chỉ cảm thấy thật nhức đầu, cái công chúa này tại sao không chết tâm chứ, nàng làm sao có thể cưới nàng!
Nghĩ tới đây, Vân Yên không nhịn được quay đầu nhìn phía sau, lúc này cũng chỉ có Mộ Cảnh Nam mới giúp được nàng. Nhưng tại thời điểm nàng quay lại, bỗng cười khẽ một tiếng, hắn làm sao có thời gian mà quan tâm nàng, hẳn là phải hảo hảo bồi mỹ nhân của hắn chứ.
"Lục Vương gia, người xem, là Chiêu Dương công chúa." Như Hà nằm trong ngực Mộ Cảnh Nam, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Vân Yên.
Mộ Cảnh Nam cười nhạt nói: "Chẳng lẽ ngay cả giấm của Chiêu Dương cũng ăn sao?"
"Ghét..." Như Hà nũng nịu nói, đánh nhẹ vào ngực Mộ Cảnh Nam.
Nhìn một màn này, Vân Yên nhếch miệng, hắn đang cười với nữ nhân kia, nụ cười dịu dàng ôn nhu như nước, tay nàng vô thức nắm chặt, trong lòng sinh ra một cảm giác rất mãnh liệt, nàng muốn kéo nữ nhân kia ra khỏi ngực hắn, nàng đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình thật buồn cười, nàng là cái gì chứ, cái gì cũng không phải.
Mộ Chiêu Dương cảm thấy thân thể Vân Yên run rẩy, nàng nghiêng đầu nhìn phía sau Vân Yên, khẽ cắn môi, Thất công tử tức giận vì chuyện này sao? Quả nhiên, Thất công tử thật sự thích Lục ca? Làm sao có thể?
Mộ Cảnh Nam cũng không để ý tới mấy người xung quanh, ánh mắt của hắn chỉ nhìn Như Hà.
Nhìn sắc mặt mấy người, Mộ Kha Tường dời mắt nhìn Vân Yên, cười nói: "Không ngờ ngươi chính là Thất công tử phú khả địch quốc? Bổn vương ngưỡng mộ đã lâu." Trong đầu hắn bỗng nhớ tới tình cảnh lúc hắn cứu người, người này quả nhiên không đơn giản.
Vân Yên quay đầu lại, trực tiếp đẩy Mộ Chiêu Dương ra, nhìn Mộ Kha Tường nói: "Nhị Vương gia quá coi trọng tại hạ, sĩ nông công thương, tại hạ cũng chỉ là tầng lớp ti tiện nhất của xã hội thôi. Linh Lung Các còn có nhiều việc cần phải xử lý, cáo từ trước." Dứt lời, nàng nhìn Mộ Chiêu Dương bên cạnh, lạnh nhạt nói, "Chiêu Dương công chúa, xin người không nên cố chấp nữa, tại hạ sẽ không cưới ngươi. Tại hạ chỉ là một người bình thường, sao dám kết thân cùng hoàng thất, cáo từ." Nói xong, ánh mắt nàng âm trầm, đi thẳng về phía trước. Cứ như vậy đi, cách hắn ngày càng xa, như vậy cũng tốt, nàng cũng biết nên làm thế nào.
Sẽ không cưới nàng? Ánh mắt Mộ Chiêu Dương ngơ ngẩn, Thất công tử nói sẽ không cưới nàng? Hắn chính miệng nói hắn sẽ không cưới nàng, nghĩ tới đây, nàng nắm chặt nắm đấm, nhìn bóng dáng phía trước, mím môi la lớn: "Mặc kệ thế nào ta đều không bỏ cuộc, Thất công tử, ngươi sẽ là của ta."
Mộ Cảnh Nam không nhịn được nâng mắt nhìn bóng lưng phía trước, bóng lưng cô độc thê lương khiến người ta sinh lòng yêu thương. Không dám kết thân với hoàng thất, lời này là nói cho hắn nghe sao?
Mộ Chiêu Dương quay đầu lại, cắn răng nhìn Mộ Cảnh Nam, trong mắt nồng đậm hận ý, nàng không cam tâm, nàng lau khô nước mắt trên mặt, xoay người trực tiếp rời đi.
Nhìn ánh mắt đầy hận ý kia, ánh mắt Như Hà càng âm trầm, như vậy rất tốt, đúng như dự đoán của nàng.
Lúc này, đám người tụ tập ngoài cửa nha môn xem phán xét cũng rối rít giải tán, hiển nhiên vụ án bên trong đã kết thúc rồi.
Nhìn dân chúng lục tục rời đi, Mộ Kha Tường quay đầu nhìn bạch y công tử, sau đó nhìn Mộ Cảnh Nam nói: "Lục đệ vẫn còn ở nơi này làm gì?"
"Vậy Nhị ca ở đây làm gì? Thánh chỉ trong tay áo ngươi lộ ra rồi kìa, trước mắt sẽ không vào công đường được, ở nơi này sợ là cũng khó tuyên chỉ đi." Mộ Cảnh Nam hài hước nhìn Mộ Kha Tường, nói.
Mộ Kha Tường lập tức biến sắc, chợt nhìn xuống ống tay áo, quả nhiên đã lộ ra một góc thánh chỉ, là lúc nào, hơn nữa hắn đã nhìn thấy từ khi nào, hắn ngẩng đầu nhìn Mộ Cảnh Nam, lại thấy Mộ Cảnh Nam đã thu hồi ánh mắt, đang nhìn nữ tử trong ngực.
Đúng lúc này, một thanh âm truyền đến: "Đây không phải Lục đệ sao?" Mộ Thanh Viễn tươi cười từ trong nha môn đi ra, nhìn hồng y nam tử trước mặt, nói.
Vừa nghe lời này, Mộ Cảnh Nam và Mộ Kha Tường đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt đang tươi cười đầy mặt kia.
"Không ngờ Tứ ca cũng ở đây, xem ra hôm nay đúng là khéo, có thể gặp được hai vị ca ca ở đây." Mộ Cảnh Nam nhàn nhạt nói, giống như lơ đãng nói ra chuyện gì đó.
Nhìn nam tử áo đen trước mặt, nụ cười trên mặt Mộ Thanh Viễn cứng đờ, hắn không thể tin nói: "Nhị ca?!"
Nhìn Mộ Thanh Viễn, Mộ Kha Tường lạnh nhạt nói: "Tứ đệ, đã lâu không gặp!"
Sắc mặt Mộ Thanh Viễn âm trầm một chút, sau đó cười nói: "Nhị ca trở lại kinh thành sao không nói với bổn vương một tiếng, nếu bổn vương biết, tất nhiên sẽ tự mình đi nghênh đón."
"Vậy cũng không cần." Mộ Kha Tường chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nói, đáy mắt lạnh lùng.
Thấy Mộ Kha Tường lạnh lùng như vậy, nhất thời Mộ Thanh Viễn cũng cảm thấy xấu hổ, không biết nên nói tiếp thế nào.
Mộ Cảnh Nam chợt nói: "Tứ ca, ngươi cũng đừng trễ nãi Nhị ca đi tuyên thánh chỉ, nếu còn không đi nữa, sợ là mọi người đều đi hết rồi."
Tuyên thánh chỉ? Nghe vậy, sắc mặt Mộ Thanh Viễn đột nhiên cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía Mộ Kha Tường, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn lại cười nói: "A? bổn vương cũng tò mò, Nhị ca vừa trở về liền đi tuyên Thánh chỉ, trên thánh chỉ này viết cái gì?"
Mộ Kha Tường lấy thánh chỉ từ trong tay áo ra, đi thẳng vào công đường, phía sau, sắc mặt Mộ Thanh Viễn trầm xuống, trực tiếp đi theo. Ngoài cửa nha môn chỉ còn lại hai người Như Hà và Mộ Cảnh Nam.
Nhìn con đường phía trước, làm sao còn có bóng dáng áo trắng kia, đáy mắt Mộ Cảnh Nam thoáng qua tia ủ dột, cuối cùng nàng vẫn đi rồi.
"Lục Vương gia, ngươi đang đau lòng sao?" Như Hà nằm trong ngực Mộ Cảnh Nam, thanh âm kiều mị.
Nghe lời này, sắc mặt Mộ Cảnh Nam trầm xuống, đột nhiên đầy Như Hà qua một bên, ánh mắt không có bất kì tình cảm gì, lạnh lùng nói: "Chuyện của bổn vương khi nào đến lượt ngươi khoa chân múa tay, ngươi cho rằng bổn vương không biết những chuyện ngươi làm? Hừ, tốt nhất ngươi nên nhớ rõ thân phận của mình, bổn vương sẽ không bỏ qua ngươi lần thứ hai."
Bị hắn đẩy ra, Như Hà suýt chút nữa ngã nhào trên mặt đất, thật vất vả mới đứng vững, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt âm lãnh của Mộ Cảnh Nam, thân thể nàng nhịn không được run lên, nàng cắn chặt môi, không cam lòng nói: "Lục Vương gia, hắn là nam tử, ngài thật sự thích hắn sao? Ngài không sợ người đời thóa mạ?"
Thóa mạ? Mộ Cảnh Nam khẽ nhếch miệng, ánh mắt kiên định nói: "Nam tử? A, chỉ cần bổn vương thích, bổn vương không ngại hắn là nam hay nữ, chỉ cần là nàng là được."
Nhìn dáng vẻ cố chấp của Mộ Cảnh Nam, Như Hà chỉ cảm thấy như có vạn mũi tên đâm vào ngực mình, nàng tiến lên lôi kéo ống tay áo Mộ Cảnh Nam, nói: "Còn vừa rồi thì sao, tại sao ngài đối với ta như vậy?"
"Ta đối với ngươi như vậy không phải đúng yêu cầu của ngươi sao?" Mộ Cảnh Nam hất tay ra, lạnh giọng nói: "Bổn vương đã đáp ứng yêu cầu của ngươi rồi, như vậy băng liên hoa đã thuộc về bổn vương, bổn vương không nợ ngươi gì nữa." Nói xong, hắn đi thẳng về phía nha môn.
Hắn lại tuyệt tình như vậy? Chỉ là vì băng liên hoa sao? Cho nên hắn mới dịu dàng với nàng, a, thì ra nàng còn không bằng một đóa hoa, nhưng mà, sao có thể như vậy. Thất công tử là nam tử, chỉ cần khiến Thất công tử cưới Chiêu Dương công chúa là được rồi.
An Khang cung.
Trên chính điện, một nữ tử mặc cung trang màu tím ngồi trên phượng ỷ, mái tóc đã hoa râm, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt lẫm liệt như đao.
Bên cạnh, Vũ Hạ ma ma nhìn lão phu nhân ngồi trên phượng ỷ, ánh mắt có chút lo lắng, nàng dời mắt về phía cửa, không có ai. Hôm nay, Cao gia gặp nguy hiểm diệt môn, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể chờ đợi.
"Thái hậu, ngài yên tâm, không phải hôm qua Hoàng thượng đã đồng ý với ngài rồi sao? Vụ án Cao gia hôm nay khó thoát khỏi bị chỉ trích, nếu như quốc cựu đại nhân chịu nhận tội thì có thể được giảm tội, hơn nữa, hôm nay giao cho Lý phủ doãn thẩm án, qua hôm nay, án này sẽ do Tứ Vương gia thẩm lý, chỉ còn bước định tội thôi, công lao sẽ thuộc về Tứ Vương gia, như vậy đối với danh tiếng của Tứ Vương gia càng có lợi, ngôi vị thái tử trừ hắn ra còn ai có thể ngồi được nữa." Vũ Hạ ma ma vẫn không nhìn thấy có người nào đi vào, chợt nói với lão phu nhân ngồi trên phượng ỷ.
Nghe lời này, vẻ mặt Cao Thái hậu giật giật, nàng ngẩng đầu lên nhìn Vũ Hạ ma ma, chợt cười lạnh nói: "Đồng ý với ai gia? Hừ, mấy năm nay ai gia mắt nhắm mắt mở coi như sự kiện kia chưa từng xảy ra, không cầu mong gì khác chỉ mong nữ tử kia được bình an thôi. Quả nhiên là nhi tử tốt của ai gia, a...." Nói tới đây, vẻ mặt nàng càng thêm tức giận, âm trầm, "Hôm nay ai gia cũng không còn cách nào, chỉ có thể bỏ tốt giữ xe, ít nhất cũng có thể giữ được ngôi vị thái tử của Thanh Viễn, nếu không Cao gia thật sự xong rồi."
Trong lòng Vũ Hạ ma ma cả kinh, nàng nhìn Cao Thái hậu bên cạnh, trong đầu không nhịn được nhớ lại tình cảnh hôm qua Hoàng thượng tới đây, tối hôm qua có lẽ là lần trò chuyện lâu nhất của mẫu tử bọn họ đi, nhưng mà, cho dù là mẫu tử, những lời nói kia... lại như người xa lạ, chỉ là giao dịch.
Đột nhiên, một bóng người vội vã chạy tới, quỳ trên mặt đất, thanh âm chói tai truyền đến: "Nô tài, nô tài bái kiến thái hậu."
Nhìn người quỳ phía dưới, ánh mắt Thái hậu trầm xuống, nhàn nhạt nói: "Bên kia thế nào rồi?"
Tần Hữu Chí ngẩng đầu lên, liếc Vũ Hạ ma ma bên cạnh thái hậu, sau đó nhìn Cao Thái hậu, nói: "Khởi bẩm thái hậu, tất cả chứng cớ đều hướng về phía Cao đại nhân, hiện tại Cao đại nhân đã bị giam vào ngục. Nhưng quan trọng nhất là Dương Ngạo... dám nói ra chân tướng vụ án Định quốc công năm đó."
Nghe lời này, Cao Thái hậu giật mình, trầm giọng nói: "Ngươi nói cái gì? Vụ án Định quốc công? Sao vụ án này lại bị lật lại!" Chuyện này ngày càng phức tạp, nàng chỉ cảm thấy thật nhức đầu.
Tần Hữu Chí nói tiếp: "Còn nữa, không lâu sau Nhị Vương gia cầm thánh chỉ đến nha môn. Nội dung thánh chỉ là để Nhị Vương gia và Tứ Vương gia cùng thẩm lý tiếp vụ án quốc cựu đại nhân."
Nhị Vương gia? Nghe ba chữ này, Cao thái hậu khẽ híp mắt, nhỏ giọng nói: "Ngươi vừa mới nói ai?"
"Là Nhị Vương gia, hôm nay Nhị Vương gia đã trở về kinh thành, mới xuất hiện ở nha môn bên kia." Tần Hữu Chí vội vàng nói.
Nghe vậy, Vũ Hạ ma ma không khỏi nghi ngờ nói: "Không phải Nhị Vương gia vẫn luôn trấn giữ biên quan sao? Lúc trước Hoàng thượng từng hạ chỉ, nếu không có chuyện gì thì hắn không được tự ý trở về kinh thành, hắn như vậy không phải là kháng chỉ sao?"
Trên phượng ỷ, Cao Thái hậu bỗng nhiên cầm tay vịn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hừ lạnh nói: "Nếu Hoàng thượng hạ chỉ nói hắn vô sự không được hồi kinh, đương nhiên có thể hạ chỉ kêu hắn trở về, ha ha, nhi tử tốt của ai gia, thì ra hắn đã sớm gạt mọi người triệu Mộ Kha Tường trở về. Ngoài mặt thì cam kết với ai gia, nhưng thực tế thì sao, hắn đây là lấy lùi làm tiến."
Vũ Hạ ma ma há miệng, có chút lo lắng nhìn Cao Thái hậu. Hôm nay Nhị Vương gia trở lại kinh thành, chỉ sợ thế cục sẽ ngày càng vi diệu.
"Thái hậu, ngài cứ yên tâm đi, vụ án đã giao cho Tứ Vương gia, chúng ta cũng đạt được mong muốn rồi, Tứ Vương gia thông minh như vậy, hắn sẽ không thua Nhị Vương gia." Vũ Hạ ma ma suy nghĩ một chút, an ủi nói.
Cao Thái hậu nghe vậy, trầm giọng nói: "Hôm nay vụ án Định quốc công bị lật lại rồi, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ không từ bỏ ý đồ. Ai gia sợ hắn thông minh quá sẽ bị thông minh hại, nếu không phải tại hắn, làm sao Cao gia lại rơi vào cục diện như vậy, ai gia càng không ngờ chỉ một Vân Yên mà đã khiến hắn mất đúng mực, hắn thế nhưng lại đi tranh giành nữ nhân với Mộ Cảnh Nam, hắn không biết lời đồn đáng sợ sao? Cũng may hôm qua ai gia đã nói với Hoàng thượng hôn sự của Mộ Cảnh Nam và Vân Yên. Như vậy cũng có thể làm hắn chết tâm. Nếu bây giờ không xử lý được, vậy chỉ còn cách trực tiếp giết nữ nhân này. Trong hay ngoài cung đều có quá nhiều hồng nhan họa thủy!" Nói đến phần sau, trong thanh âm đều là sát ý lạnh lẽo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]