Chương trước
Chương sau
Trong Ngự thư phòng cực kì yên lặng, Vân Yên trợn to mắt, há hốc mồm nhìn Mộ Thanh Viễn đang mãnh liệt truy hỏi, hắn lại không tin nàng sao? Nhưng hắn có tin hay không thì có gì quan trọng? Nàng cắn răng nhìn về phía nam tử trước mặt, hắn còn chê nàng chưa đủ thảm? Trên mặt nàng lộ ra vẻ tức giận, nói: "Nói nhăng nói cuội cái gì! Ai mang thai!" Nói xong, nàng giật giật thân thể muốn tránh thoát khỏi vòng tay đặt trên eo mình, nhưng mà không cách nào thoát ra được.

Mộ Cảnh Nam giữ chặt Vân Yên ở trước mặt mình, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng, khóe miệng cong lên, khẽ cười nói: "Dĩ nhiên là ngươi, bổn vương là nam tử, làm sao có thể mang thai? Chẳng lẽ Yên Nhi có biện pháp?"

Càng tô càng đen, hắn muốn làm gì? Là vì vừa rồi Mộ Dương Thiên không giết nàng cho nên hắn muốn đẩy thêm một bước nữa cho nàng vào chỗ chết sao? Vân Yên cắn chặt môi nhìn Mộ Cảnh Nam, bỗng bật cười, nàng thật là đủ ngu xuẩn! Thời điểm vừa rồi hắn mở miệng, trong lòng nàng còn có chút mong đợi, đúng là buồn cười!

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Vân Yên nói nhỏ, sắc mặt băng lãnh.

Vậy mà ánh mắt nam tử thâm thúy nhìn về phía nàng, nhỏ giọng nói: "Dĩ nhiên là muốn ngươi."

Muốn nàng? Vân Yên nghe lời này chỉ cảm thấy như nghe chuyện cười, rõ ràng là hắn muốn đẩy nàng vào lòng người khác, hiện tại lại nói với nàng như vậy, thật quá buồn cười, hắn còn muốn lợi dụng nàng sao?

Bên cạnh, Mộ Thanh Viễn đứng lên, nỗi tức giận dâng trào trong lòng, phẫn nộ nhìn Mộ Cảnh Nam, nếu là người khác nói hắn có thể tin tưởng, nhưng Mộ Cảnh Nam trước giờ vẫn thích đối nghịch với hắn, lời của hắn căn bản không thể tin, huống chi hắn hiểu rõ Vân Yên, một cô gái lạnh nhạt xuất trần như thế sao có thể thích một công tử quần là áo lụa. Nghĩ tới đây hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, trầm giọng nói: "Lục đệ, đừng vội nói xằng bậy, trước giờ Yên Nhi luôn ở trong Tướng phủ ít ra ngoài, căn bản không thể có cơ hội ở cùng ngươi? Ngươi cho rằng bổn vương sẽ tin?"

Nghe vậy, Mộ Cảnh Nam dời mắt qua nhìn Mộ Thanh Viễn, trên mặt khôi phục nụ cười đùa cợt như ngày thường, hắn cười nói: "Nói xằng nói bậy? Tứ ca, làm sao ngươi biết bổn vương nói xằng nói bậy? Hơn nữa, ngươi nói không có cơ hội? A, chẳng lẽ ngươi quên cái buổi tối ở núi Đông Lương, bổn vương cùng Yên Nhi một mình ở cùng nhau, lúc các ngươi tìm được nàng cùng bổn vương, không phải đã trải qua thời gian rất lâu sao? Trong lúc ấy, bổn vương và nàng đã...." Nói tới đây, hắn chợt ngừng lại, vẻ mặt có thâm ý nhìn Mộ Thanh Viễn, không cần nói tiếp người khác tất nhiên có thể hiểu ý tứ trong đó.

Vân Yên khẽ nhếch miệng, nhìn Mộ Cảnh Nam, cười lạnh, chẳng lẽ lúc đó hắn nhảy xuống vách đá cứu nàng cũng là vì mục đích này, để hắn có cơ hội vu oan nàng? Uổng công lúc ấy trong lòng nàng còn vì chuyện này mà có chút cảm giác khác thường, thật buồn cười, nói như thế nàng chính là trò cười trước mặt hắn.

Ánh mắt Mộ Thanh Viễn trầm xuống, nắm chặt nắm đấm, đằng đằng nộ khí đi về phía Mộ Cảnh Nam, trầm giọng nói: "Ngươi lặp lại lần nữa!" Ánh mắt kia lẫm liệt  như đao, tựa như muốn xé nát người trước mắt.

Mộ Cảnh Nam cười nhạt, chợt buông lỏng Vân Yên ra, tiến lên phía trước một bước, cười nói: "Tứ ca tức giận sao? Nhưng mà, hình như ngươi đã quên, nàng là nữ nhân của bổn vương. Coi như bổn vương và nàng có xảy ra chuyện gì thì cũng là đúng lý hợp tình."

"Ta muốn giết ngươi!" Lửa giận trong lòng Mộ Thanh Viễn càng lớn hơn, hét to. Đồ của hắn sao có thể dễ dàng để người khác đoạt, huống chi người kia còn là Mộ Cảnh Nam.

Mộ Dương Thiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, 'pằng' một tiếng, đập bàn, sắc mặt trầm xuống, gầm lên: "Càn rỡ, trong mắt các ngươi còn có trẫm hay không, mỗi người đều vô pháp vô thiên?"

Nghe thanh âm này, thân thể Mộ Thanh Viễn bỗng khựng lại, đột nhiên ý thức được nơi mình đang đứng, hắn thu liễm cảm xúc, xoay người lại, cúi đầu, chắp tay cung kính nói: "Nhi thần không dám." Nhưng ánh mắt lại hơi chếch, nhìn về phía Mộ Cảnh Nam, trong mắt tràn ngập hận ý.

Còn Mộ Cảnh Nam vẫn đứng đó, nhìn Mộ Dương Thiên, vẻ mặt cũng không có biến hóa gì, trong mắt ẩn chứa vẻ khinh thường.

Mộ Dương Thiên hừ lạnh một tiếng, hắn dời mắt sang Vân Yên, trầm giọng nói: "Ngươi tên Vân Yên đúng không, trẫm thật muốn biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Ngươi và Lục Vương gia thật sự đúng như lời hắn nói?"

Cảm thấy ánh mắt của Mộ Dương Thiên giống như muốn xé nát nàng, trong lòng Vân Yên cười lạnh. Đúng vậy a, làm gì có người phụ thân nào có thể ngồi yên nhìn hai đứa con trai mình đánh nhau bể đầu chảy máu vì một nữ nhân, chứ đừng nói là Hoàng thượng. Cho nên, đây chính là kết quả Mộ Cảnh Nam muốn thôi. Nàng đã cảm thấy sát ý trong lòng Mộ Dương Thiên rồi.

Nhìn nam tử bên cạnh một cái, hắn mặt mày rạng rỡ. Đúng vậy a, hắn sắp đạt được mục đích của mình rồi, nàng chỉ cảm thấy ngực đau đớn, nàng làm sao vậy, sao có thể vì một nam nhân mà kích động. Vân Yên hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, nghĩ tới đây nàng tiến lên phía trước một bước, cúi đầu, giọng nói bình tĩnh: "Hoàng thượng, ngày đó đúng là thần nữ và Lục vương gia cùng nhau rơi xuống vách núi nhưng thần nữ trong sạch, tuyệt đối không hề xảy ra chuyện cẩu thả với Lục Vương gia! Nếu Hoàng thượng không tin, có thể mời ma ma trong cung nghiệm thân!" Lúc nói đến chữ cẩu thả, nàng cố ý nhấn mạnh, hoàn toàn không có vẻ gì ngượng ngùng, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn về phía trước.

Nghiệm thân?! Nghe lời này, Mộ Thanh Viễn nhướng mày, đối với nữ tử đây là chuyện làm hỏng danh dự, nhưng nàng nguyện ý nghiệm thân, như vậy chứng tỏ nàng trong sạch rồi, hắn đột nhiên nhìn về phía nàng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn không nhìn lầm nàng, nghĩ tới đây, hắn cười lạnh nhìn Mộ Cảnh Nam một cái, lần này để xem hắn còn có thể nói thế nào.

Chuyện cẩu thả? Nghe cái từ này, Mộ Cảnh Nam cau mày, nhưng chỉ trong chớp mắt, khóe miệng hắn cong lên, khẽ cười nói: "Bổn vương cũng chỉ đùa một chút mà thôi, Yên Nhi quá nghiêm túc rồi, nghiệm thân, a, ai dám nghiệm thân nữ nhân của bổn vương! Muốn nghiệm thân, cũng là do bổn vương nghiệm!"

Nói đùa?! Vân Yên đột nhiên nhìn về phía Mộ Cảnh Nam, trong lòng càng thêm ảo não, hắn vẫn vô sỉ như vậy a, để xem hắn giả bộ được bao lâu!

"Đừng nói xằng bậy, bổn vương nói cho ngươi biết, bổn vương muốn kết hôn với nàng, nàng sẽ là Tứ Vương phi của bổn vương, là Tứ tẩu của ngươi!" Vẻ mặt Mộ Thanh Viễn âm trầm nhìn Mộ Cảnh Nam, lạnh giọng nói.

Mộ Cảnh Nam khẽ nheo mắt, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, cười lạnh nói: "Ngươi muốn cưới nàng? A, lúc đầu ngươi ghét bỏ nàng là sửu nữ của kinh thành, là ngươi quỳ ngoài cửa cung cầu xin phụ hoàng hủy bỏ hôn sự của ngươi và nàng! Hôm nay hối hận cũng đã muộn, ngươi không có tư cách cưới nàng!"

"Có tư cách hay không không phải do ngươi nói!" Mộ Thanh Viễn nghe vậy, nhướng mày, lời này hiển nhiên đã đâm trúng tâm sự khiến hắn giận dữ.

Mộ Cảnh Nam khẽ nhếch miệng, nhìn về phía Mộ Dương Thiên, cười nói: "Đương nhiên không phải do bổn vương định đoạt, nhưng phụ hoàng cũng sẽ không đồng ý." Nói tới đây, trong mắt hắn thoáng qua một tia sáng lạnh.

Vân Yên đứng ở đó, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào, nàng nhìn Mộ Cảnh Nam bên cạnh, cười giễu cợt, hắn nói tư cách, hắn nói Mộ Thanh Viễn không có tư cách, vậy thì thế nào, hắn có tư cách sao? Đúng vậy, sao nàng lại quên mất, hắn không cần tư cách bởi vì ngay từ đầu hắn chỉ lợi dụng nàng.

Nghe lời Mộ Cảnh Nam nói, sắc mặt Mộ Thanh Viễn  đột nhiên trầm xuống, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dương Thiên, thấy Mộ Dương Thiên tức giận nhìn về phía bên này, hắn lập tức biến sắc, nói: "Xin phụ hoàng..."

Nhưng mà Mộ Dương Thiên cũng không cho hắn có cơ hội nói hết, hắn nhìn sang Vân Yên, lạnh lùng nói: "Trẫm vốn còn muốn giữ lại ngươi một mạng, xem ra bây giờ không thể để ngươi sống được nữa rồi." Nói xong, hắn hướng ra ngoài quát to: "Người tới, nữ nhi thừa tướng Vân Yên, yêu mị hoặc đời, phá hoại tình cảm hòa thuận của các hoàng tử, xử theo quy cũ, ban thưởng rượu độc."

Yêu mị hoặc đời? Vân Yên cười lạnh, có thể dùng từ ngữ này để hình dung một sửu nữ như nàng sao? Mộ Dương Thiên đúng là coi trọng nàng. Nàng không khỏi nhìn về phía Mộ Cảnh Nam, hắn nói nhiều như vậy chính là vì kết quả này sao? Hiện tại Mộ Dương Thiên đã quyết tâm muốn giết nàng, không ngờ Vân Yên nàng lại có một ngày phải chết uất ức như vậy. Nhưng tại sao trái tim nàng ngày càng đau đớn, giống như không thể hít thở. Không phải nàng vô tâm sao? Tại sao còn có thể cảm thấy khổ sở! Làm sao nàng có thể thích nam tử này, không thể nào! Đây chỉ là ảo giác của nàng thôi.

"Thần nữ tạ ơn Hoàng thượng!" Vân Yên quỳ xuống, dập đầu nói, hiện tại nàng không muốn biện luận gì nữa, chết sao? Không ngờ vẫn phải bước vào Quỷ môn quan.

"Phụ hoàng..." Mộ Thanh Viễn biến sắc, nhỏ giọng hô.

"Nếu ngươi cầu xin nữa, đừng trách trẫm không khách khí với ngươi, Tứ Hoàng tử, ngươi tốt nhất nên nhớ, trẫm mới là thiên tử!" Mộ Dương Thiên nhìn Mộ Thanh Viễn, lạnh lùng nói, dường như đang cảnh cáo điều gì.

Nghe lời này, Mộ Thanh Viễn đột nhiên ngẩng đầu, cảm nhận được ánh mắt băng hàn của Mộ Dương Thiên, hắn quay sang nhìn Vân Yên, cau mày, phụ hoàng đã nổi sát ý, nếu như hắn còn nói thêm gì nữa sợ là sẽ bị dính líu. Liếc nhìn cô gái bên cạnh một cái, cuối cùng hắn cũng không nói gì.

Thấy thần sắc Mộ Thanh Viễn biến hóa, Vân Yên hừ lạnh một tiếng, đến thời khắc này hắn lựa chọn bỏ mặc người mà hắn nói yêu, ha ha, quả nhiên, trên đời này không có chân tình tồn tại, kết quả của nàng cũng giống như mẫu thân nàng.

Hai thái giám từ ngoài cửa đi vào, trực tiếp kéo Vân Yên rời đi. Vân Yên cười khẽ một tiếng, lần này cuối cùng cũng phải đi, có điều, không phải tạm giam mà là đi vào Quỷ môn quan. Nàng không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đi theo!

"A..." Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, nam tử một thân cẩm bào xanh nhạt bên cạnh giơ chân đá hai thái giám sang một bên, nhấc chân giẫm lên tay một tên thái giám, vẻ mặt lạnh lẽo, nói: "Bổn vương đã nói, ai cũng không thể chạm vào nữ nhân của bổn vương! Cái tay này của ngươi, không thể giữ được rồi!" Nói xong, chân hắn khẽ dùng sức, tên thái giám đau đến ngất đi.

Vân Yên dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc, hắn lại muốn làm gì? A, còn muốn thêm dầu thêm muối sao?

Mộ Dương Thiên trầm giọng nói: "Ngươi làm cái gì? Muốn kháng chỉ hay sao?"

Mộ Cảnh Nam cười lạnh một tiếng, trực tiếp đá tên thái giám sang một bên, kéo Vân Yên vào lòng, nhìn Mộ Dương Thiên, lạnh giọng nói: "Ban đầu là ngươi tứ hôn cho ta và nàng, hôm nay ngươi lại muốn giết nàng, vậy ta phải kết hôn với ai? Nói ta kháng chỉ? A, ta thật muốn biết mình nên tuân theo thánh chỉ nào, huống chi ta đã nói, không ai được chạm vào nữ nhân của ta, dù là thiên vương lão tử cũng không được! Ngươi, cũng không thể!" Thanh âm của hắn mặc dù không lớn, nhưng mang theo sự kiên quyết không thể nghi ngờ!

"Khốn kiếp!" Mộ Dương Thiên nghe xong lời này, nhíu chặt mày, tức giận mắng to, hắn đứng bật dậy, một tay đẩy cái bàn trước mặt, cả cái bàn lăn từ trên bậc thang xuống, hắn thở hổn hển, tức giận đến toàn thân phát run.

"Ta khốn kiếp? Không phải hôm nay ngươi mới biết!" Mộ Cảnh Nam cười khẩy, không thèm để ý đến Mộ Dương Thiên, hắn quay sang nhìn Mộ Thanh Viễn, lạnh giọng nói: "Chuyện hôm nay bổn vương coi như chưa từng xảy ra, trong Hoàng cung này cũng không có ai dám lan truyền bậy bạ. Nhưng mà, bổn vương cảnh cáo ngươi, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta, từ đầu ta đã nói với ngươi, sẽ có một ngày ngươi hối hận, nhưng có hối hận thì thế nào? Hơn nữa, coi như nàng không muốn thì sao? Nữ nhân của ta, ta tuyệt đối sẽ không buông tay." Nói xong, hắn trực tiếp ôm Vân Yên trong ngực, đi thẳng ra ngoài.

Nhìn nam tử ngang ngược trước mắt, Mộ Thanh Viễn biến sắc, nắm chặt hai quả đấm nhưng không nói được lời nào, bởi vì ngay cả Mộ Dương Thiên cũng không nói chuyện.

"Nghịch tử! Lôi tên nghịch tử này ra ngoài chém!" Thanh âm rống giận của Mộ Dương Thiên từ phía sau tuyền đến.

Tiểu Trần Tử vội vàng an ủi: "Hoàng thượng, Lục vương gia chỉ nóng giận chống đối thôi."

Lời nói sau cùng của hắn có ý gì? Tại sao không truyền ra ngoài, không phải hắn muốn chuyện của nàng và Mộ Thanh Viễn truyền ra, dùng chuyện này để phá hủy thanh danh Mộ Thanh Viễn sao? Nàng ngày càng không hiểu được suy nghĩ của hắn. Chẳng lẽ là vì nàng? Không, không thể nào!

Vân Yên mím môi, muốn tránh thoát khỏi Mộ Cảnh Nam, nàng mới không cần hắn đồng tình thương hại, hắn tuyệt đối không phải muốn cứu nàng, tuyệt đối không phải. Nhưng cánh tay hắn quá cứng rắn, nàng trực tiếp bị hắn ôm ra ngoài. Nàng hạ quyết tâm, kéo cánh tay đang ôm mình ra, trực tiếp cắn lên.

"Theo ta ra ngoài, chỗ này nguy hiểm." Một thanh âm truyền vào tai Vân Yên, mà cánh tay kia cũng không hề buông lỏng chút nào, càng ôm chặt hơn. Vân Yên hơi sững sờ, chẳng lẽ nàng dùng lực chưa đủ, nhưng nàng cảm thấy răng mình cũng hơi đau, làm sao hắn không thấy đau. Nàng khẽ ngẩng đầu nhìn tuấn nhan trước mắt, hắn vẫn đang nhìn về phía trước, mặt không đổi sắc, dường như cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, hắn quay đầu nhìn cô gái trong ngực, trên mặt cũng không có biến hóa gì lớn, ngay sau đó lại nhìn về phía trước, kéo nàng đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi của Ngự thư phòng không lâu, đi xuống bậc thang trước điện, Vân Yên cảm thấy cánh tay kia hơi buông lỏng, nàng đột nhiên vận nội lực, trực tiếp từ trong ngực hắn thoát ra, xoay một vòng đứng đối diện hắn, có lẽ vì thân thể còn yếu, nàng đứng không vững hơi quơ quơ tay.

Mộ Cảnh Nam đột nhiên vươn tay ra, chuẩn bị đỡ nàng nhưng khi chạm phải ánh mắt tràn ngập hận ý của nàng, hắn cười khổ, đồng thời thu tay lại.

"Tại sao lại tới? Không phải ngươi hi vọng ta gả cho Mộ Thanh Viễn sao? Vừa rồi tại sao phải cứu ta? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Vân Yên cắn răng nhìn nam tử trước mặt, nhỏ giọng hỏi.

Mộ Cảnh Nam than nhẹ một tiếng, tiến lên trước mấy bước, đến gần nàng, nhìn cô gái trước mặt, chợt tự giễu nói: "Ta cũng không biết, muốn đến, cho nên đến thôi."

Muốn đến? Vân Yên cười giễu cợt, làm sao nàng có thể tin tưởng lời hắn nói: "Muốn đến? Là muốn đến cười nhạo ta sao? Vừa rồi ngươi nói chuyện với Hoàng thượng như vậy không sợ Hoàng thượng giận lây sang ngươi? A, ta thật ra không biết mình đối với ngươi còn có giá trị lợi dụng gì nữa."

"Ta chỉ biết lúc đó ngươi gặp nguy hiểm, huống chi, hắn tức giận hay không thì có gì quan trọng, quan trọng là sẽ không gặp nguy hiểm." Mộ Cảnh Nam chợt cười giễu nói, "Ta cũng cho rằng mình chỉ lợi dụng ngươi, nhưng mà cuối cùng ta mới phát hiện, ta không làm được." Hắn nhìn Vân Yên, trên mặt là nụ cười nhu hòa, "Yên Nhi, ta nghĩ, ta thật sự yêu ngươi, yêu đến không còn thuốc chữa."

Không làm được? Vẻ mặt Vân Yên thoáng qua chút hoài nghi, vậy mà hắn lại nói hắn hắn yêu nàng! A, lời này hắn đã nói rất nhiều lần rồi, một lần lại một lần, hắn chỉ đang lừa gạt mà thôi! Nàng đột nhiên giật mình tỉnh lại, không, không thể, nàng không thể bị hắn lừa, cái vẻ mặt ưu buồn kia tựa như độc dược khiến nàng thất thần, nàng cắn chặt hàm răng, Vân Yên nàng sao có thể vì một nam tử mà động tâm tư. Nhưng nàng không thể không thừa nhận, khi ở Tướng phủ, ngày đó nàng đồng ý cùng hắn, có một nửa là vì dò xét hắn, còn một nửa là thật lòng, bởi vì nàng động lòng, nếu không thì sao nàng có thể nói ra lời cam đoan như vậy! Thế nhưng cuối cùng tất cả đều là giả dối, hắn lừa nàng, hắn tiếp cận nàng chỉ vì lợi dụng nàng mà thôi.

"Không cần nói với ta những lời này, ta không muốn nghe, ta sẽ không tin ngươi... ngươi yêu ta? Yêu ta mà lợi dụng ta? Yêu ta mà hi vọng ta gả cho nam nhân khác? A, ngay cả Lãnh Tuyết cũng là người của ngươi, ha ha, ngươi từng bước từng bước tiếp cận ta, mà ta, lại tin tưởng ngươi như vậy. Ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện mà ta không biết, ngươi đối với ta toàn bộ đều là lừa gạt, ngươi nói Mộ Thanh Viễn không có tư cách cưới ta, nhưng người không có tư cách nhất chính là ngươi!" Vân Yên vừa nói vừa lui về phía sau.

"Ta đã từng nói với ngươi, có một ngày, ngươi có thể không yêu ta nhưng ngươi vĩnh viễn không được lừa gạt ta, mà ngươi thì sao? Từ đầu đến cuối đều là dối trá!" Vân Yên vô thức rơi lệ, tiếp tục lui về phía sau. Nàng muốn thoát đi, bắt đầu từ khi nào, nàng lại trở nên mềm yếu như vậy chỉ vì một nam nhân.

"Yên Nhi, cẩn thận!" Nhìn bậc thang sau lưng Vân Yên, Mộ Cảnh Nam thoáng kinh hoảng, hô to một tiếng, nhưng đã chậm.

Vân Yên đột nhiên cảm thấy dưới chân trống rỗng, thân thể ngã về phía sau. Nàng quay đầu nhìn lại, sao nàng lại quên mất, phía sau là bậc thang. Nở nụ cười giễu cợt, có lẽ té xuống, nàng sẽ quên hết mọi thứ. Nàng cũng không phải vì nam tử này mà suýt chút nữa quên mất báo thù. Thù hận gì, tình cừu gì, tất cả đều kết thúc sao?

Nhìn nàng ngã về phía sau, Mộ Cảnh Nam muốn kéo nàng lại, nhưng hắn vừa động, thân ảnh màu tím đã lăn xuống dưới.

"Yên Nhi!" Mộ Cảnh Nam trợn to hai mắt, nhìn bàn tay mình không bắt được nàng, hắn thế nhưng bỏ lỡ nàng, nhìn nàng ngã nhào xuống dưới, nhìn dung nhan mỉm cười về phía mình, hắn chỉ cảm thấy trong lòng khủng hoảng, không thể, không thể!

Vân Yên ngã vào bậc thang, chỉ cảm thấy thân thể rất đau, không ngừng lăn xuống, đầu nàng đập vào bậc thang, đau đớn kịch liệt, cho đến khi xuống đất bằng mới ngừng lại, nằm bất động, máu tươi trên trán đã thấm ra, nàng mở đôi mắt mờ mịt nhìn cảnh tượng đang lay động trước mắt.

"Yên Nhi, Yên Nhi, ngươi tỉnh lại, đừng làm ta sợ!" một giọng nam truyền tới.

Vân Yên chỉ cảm thấy mình bị ôm vào một lồng ngực cứng rắn, ấm áp, an tâm, hình như có một nam tử lo lắng nhìn nàng, gọi tên nàng, nhưng mà, hẳn là ảo giác đi, trên đời này làm gì có ai sẽ vì nàng mà khổ sở, ngày trước nàng nghĩ là có nhưng quay đầu lại tất cả chỉ là lừa gạt, nàng chỉ cảm thấy thật mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi thật tốt, trước mắt bỗng tối sầm, nàng từ từ nhắm nghiền hai mắt, hôn mê bất tỉnh.

Nhìn cô gái trong ngực, máu tươi trên trán chảy xuống dọc theo gương mặt xinh đẹp của nàng, nhỏ xuống cẩm bào xanh nhạt, tựa như những đóa hoa nở rộ, hết sức xinh đẹp. Mộ Cảnh Nam nhắm chặt hai mắt, dung nhan tuấn dật mang theo nhu tình, nhỏ giọng nói: "Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết, ngày đó lúc ta nhìn thấy ngươi, ngươi giống như nữ tử từ trên trời giáng xuống, không nhiễm trần thế, chỉ một ánh nhìn kia, trong lòng ta đã khắc sâu bóng dáng ngươi, ta cho rằng mình sẽ không động lòng với ngươi, nhưng ta mới phát hiện, từ thời điểm gặp gỡ ngươi, trái tim ta đã bị cướp đi, trong lòng ta không thể chấp nhận người nào khác. Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày ta yêu ngươi sâu đậm đến thế!" 


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.