Một biển hoa vô tận, muôn hồng nghìn tía, nàng nhìn xung quanh một chút, vẻ mặt thoáng kinh ngạc, đây là nơi nào? Khắp nơi đều là hoa nở rộ, cánh hoa bay múa xẹt qua đầu ngón tay mang đến cảm xúc trơn mềm. Nàng từ từ ngồi xổm người xuống nhìn những đóa hoa nhỏ trước mặt, khẽ nở nụ cười, đây đều không phải những loại hoa bình thường, nó khiến nàng cảm thấy tinh thần sảng khoái, nàng nhẹ nhàng vuốt ve những cánh hoa tựa như có thể cảm nhận được sự rung động của sinh mạng. Nhưng không đúng, những loại hoa này sao lại quen thuộc đến vậy, là tường vi, là hoa sơn trà! Mà đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc truyền đến: "Yên Nhi!"
Là ai đang gọi nàng sao? Vân Yên thoáng kinh ngạc, thanh âm này rất quen thuộc. Là ai?! Nàng từ từ đứng dậy.
Một nam tử áo trắng từ từ đi về phía bên này, gió nhẹ thổi qua vạt áo trắng lay động, tóc dài tung bay lướt qua dung nhan tuấn dật, hắn nhìn nàng, nở nụ cười yêu mị, đôi mắt xếch thâm tình, hắn vươn tay, dịu dàng nói: "Yên Nhi, đến bên cạnh ta."
Nhìn nam tử đang đến gần mình, Vân Yên hơi sững sờ, là hắn! Trong lòng nàng bất giác vui sướng, nhìn thấy hắn, nàng chỉ cảm thấy trong lòng đặc biệt an tâm.
Khóe miệng Vân Yên khẽ cong lên, từ từ đưa tay ra, nhấc chân đi về phía nam tử.
Nhưng mà chưa đi được mấy bước, nàng đột nhiên sững sờ, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất. Ánh mắt nàng vẫn nhìn về phía trước nhưng làm sao còn thấy bóng dáng nam tử áo trắng nữa, một nam tử áo đen đứng đó, áo đen che kín thân thể và dung nhan của hắn, chỉ lộ ra một đôi mắt bén nhọn. Nhưng dù vậy nàng liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra hắn!
Vân Yên nhìn người tới, chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn, nàng cực lực đè nén, cười lạnh nói: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Chẳng lẽ ngươi đã quên giao dịch của chúng ta sao? Ngươi phải gả cho Mộ Thanh Viễn." Nam tử áo đen lạnh lùng nói, trong ánh mắt không có chút tình cảm nào.
Phải gả cho Mộ Thanh Viễn? Vân Yên khẽ nhếch miệng, cười lạnh nói: "Ngươi tới đây là để nhắc nhở ta? Sao ta lại quên mất, ha ha!" Dứt lời, thân thể nàng từ từ trượt xuống.
Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc lại vang lên bên tai nàng, trầm thấp mà son sắt: "Yên Nhi, đừng sợ, có ta ở đây, sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương ngươi."
Nghe thanh âm này, Vân Yên đột nhiên cảm thấy đầu óc đau nhức, nàng lắc lắc đầu, ngẩng đầu lên, đối diện vẫn là nam tử áo đen, hắn lạnh lùng nhìn nàng, nói: "Nhớ giao dịch của chúng ta! Nếu không, ngươi biết hậu quả."
"Yên Nhi, ta ở đây, sẽ không để ngươi có chuyện gì!" Lúc này, nam tử áo đen kia giống như lắc mình một cái, biến thành nam tử áo trắng, hắn, Mộ Cảnh Nam.
Vân Yên ôm đầu, nàng chỉ cảm thấy trước mắt cực kì hỗn loạn, nam tử áo đen và nam tử áo trắng luân phiên thay đổi, là ai, bọn họ là ai!
"Gả cho Mộ Thanh Viễn!"
"Đừng sợ, ta sẽ không để ngươi có chuyện."
. . .
"Nhớ giao dịch của chúng ta!"
"Yên Nhi, nghe lời, tới bên cạnh ta."
Trên giường, cô gái sắc mặt trắng bệch bỗng giật giật thân thể, hàng lông mày khẽ nhíu, miệng nỉ non: "Không được tới gần ta, tránh ra, tránh ra!"
"Mộ Cảnh Nam, Dạ Mị, tránh ra...."
"Ta sẽ không bị các ngươi lừa gạt nữa..."
. . .
"Tiểu thư, ngài thế nào rồi?" Một cô gái áo xanh ngồi bên cạnh giường nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy tới, nhìn cô gái ngủ say trên giường, gấp giọng hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.
Không lâu sau, cô gái trên giường từ từ mở mắt ra, trước mắt một mảnh mơ hồ, thật lâu sau, bóng dáng trước mắt mới từ từ rõ ràng.
"Tiểu thư, ngài rốt cuộc đã tỉnh." Thấy cô gái trên giường đã mở mắt, Bích Thủy xoa xoa nước mắt, vui mừng nói, khó nén thương cảm trong lòng.
Vân Yên không để ý đến Bích Thủy, nàng chỉ cảm thấy trán và cánh tay đau đớn kịch liệt, nàng nghiêng đầu nhìn cánh tay trái, vết thương giống như bị rách ra, cái tay này phải tàn phế sao? Nàng từ từ nâng tay lên, cảm thấy đau đớn tột độ, bên ngoài còn bao một lớp băng.
"Hí..." Vân Yên hít một ngụm lãnh khí, trong đầu hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy, nàng nhớ mình không cẩn thận hụt chân té xuống bậc thang. Nàng nhớ lúc ấy có một dòng nước ấm từ trên đầu chảy xuống, còn chuyện sau đó thì nàng không nhớ rõ nữa.
Không, hình như nàng còn nghe thấy thanh âm gì đó, có một người vẫn luôn nói với nàng, nói gì, nàng lại không nghe rõ! Là hắn! Khi đó nàng đi cùng với hắn. Mắt Vân Yên khẽ giật giật, trong đầu hồi tưởng lại giấc mơ vừa nãy, nàng đỡ đầu, mắt khép hờ, vẻ mặt thoáng chút khổ sở. A, nàng lại quên mất bọn họ là cùng một người, đều là hắn!
"Tiểu thư, ngài thế nào? Vết thương đau đớn sao?" Bích Thủy nhìn Vân Yên, lo lắng nói, mặc dù ngày hôm qua lúc tiểu thư được đưa về, vết thương đã cầm máu nhưng vải trắng quấn trên trán vẫn ướt đẫm máu tươi, có thể thấy vết thương không đơn giản là chỉ xước da.
Nghe giọng nói của Bích Thủy, Vân Yên từ từ mở mắt ra, nàng cũng không trả lời, chỉ hỏi: "Ta đã ngủ bao lâu?"
Bích Thủy nói: "Ngài hôn mê một ngày một đêm rồi, tiểu thư, hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Lúc ta đến tìm ngài, ngài không có ở trong phòng, nghe mấy tỳ nữ nói ngài cùng Tứ Vương gia vào cung, nhưng đang êm đẹp sao lúc trở về lại có vết thương. Hôm qua ta hỏi Lục Vương gia nhưng hắn cũng không chịu nói, có điều sắc mặt hắn cũng không được tốt lắm."
Là Mộ Cảnh Nam đưa nàng về sao? Vân Yên khẽ nhếch miệng, chợt hừ lạnh một tiếng. Đúng vậy a, khi đó nàng đi cùng hắn, bị hắn đưa về cũng là chuyện bình thường, cũng không thể để tiểu thư Tướng phủ chết trong cung thôi.
Nhìn dáng vẻ mất hồn của Vân Yên, Bích Thủy chần chờ một lát, hỏi: "Tiểu thư, có phải ngài cãi nhau với Lục Vương gia không?"
Nghe vậy, Vân Yên cau mày, nhìn Bích Thủy hồi lâu, giùng giằng muốn đứng dậy. Bích Thủy thấy thế liền muốn tiến lại đỡ nàng ngồi dựa vào cạnh giường.
Vân Yên cũng không nhìn Bích Thủy, chỉ nhàn nhạt nói: "Về sau không cần nhắc tới hắn trước mặt ta."
Quả nhiên là cãi nhau? Trong lòng Bích Thủy cả kinh, suy nghĩ một chút, nàng khuyên: "Tiểu thư, có phải các ngươi có hiểu lầm gì không, ta thấy hôm qua Lục Vương gia đưa ngài về, vẻ mặt rất đau lòng, so với Tứ Vương gia kia tốt hơn nhiều. Hắn thật lòng lo lắng cho ngài."
Hiểu lầm? Vân Yên cười lạnh, hờ hững nhìn Bích Thủy, nói: "Ngươi cảm thấy giữa ta và hắn có thể có hiểu lầm gì? Hắn lo lắng cho ta? Nhưng người đẩy ta xuống vực sâu rõ ràng là hắn! Ta không muốn nhắc lại chuyện này nữa. Vụ án tham ô của Cao Khải tiền hành đến đâu rồi." Nói tới đây, vẻ mặt nàng lạnh nhạt nhìn về phía trước.
Bích Thủy còn muốn nói gì nữa, nhưng thấy bộ dáng xa cách ngoài ngàn dặm của Vân Yên, nàng cuối cùng vẫn nhịn xuống, đáp lời: "Cao Khải vẫn nói mình oan uổng, là người khác muốn giá họa cho hắn. Bên Hoàng thượng không có động tĩnh gì, chỉ ra lệnh Lý phủ doãn tiếp tục điều tra kỹ án này."
Vân Yên gật đầu, nhìn về phía trước, nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Dựa vào thân phận của Cao Khải, nếu không phải có nhân chứng vật chứng đầy đủ, chỉ sợ rất khó định tội, đương nhiên Hoàng thượng muốn thu thập đầy đủ chứng cứ rồi mới định tội hắn. Mấu chốt là Cao Thái hậu, có nàng ở đây, sợ là không ai dám động Cao gia, cho dù là Hoàng thượng."
"Cao thái hậu này lợi hại vậy sao?" Bích Thủy kinh nghi nhìn Vân Yên.
Khẽ lắc đầu, Vân Yên lạnh nhạt nói: "Nàng là mẹ đẻ của đương kim Hoàng thượng, Hoàng thượng đương nhiên phải nể mặt nàng, hơn nữa thời điểm Hoàng thượng lên ngôi còn rất nhỏ, lúc ấy phải dựa vào Thái hậu bình định phản loạn, như vậy có thể thấy thủ đoạn của nàng thế nào. Trong hậu cung chỉ sợ mọi chuyện đều do Thái hậu định đoạt, Hoàng hậu cũng chỉ để trang trí mà thôi." Nhớ lần trước vào cung gặp vị Thái hậu kia, trong lòng nàng có chút không chắc, bởi vì nàng căn bản không nhìn ra Thái hậu rốt cuộc muốn làm gì, đôi mắt dưới lớp dung nhan khô cằn kia tựa như có thể nhìn thấu tất cả...
Bích Thủy gật đầu một cái, nàng nắm chặt nắm tay, bất mãn nói: "Nhưng cũng không thể bỏ qua tên Cao Khải đó, loại tham quan hại nước hại dân như hắn mà không chết thì khó có thể bình ổn lửa giận trong lòng dân chúng."
Ánh mắt Vân Yên hơi trầm xuống, nàng cười lạnh nhìn về phía trước, nói: "Yên tâm, hiện tại đã có vật chứng, còn nhân chứng, ta tin rất nhanh thôi người đó sẽ xuất hiện."
Nhân chứng sẽ xuất hiện? Bích Thủy nhìn Vân Yên một cái, tiểu thư cứ chắc chắn như vậy? Có điều, trong lòng nàng, lời tiểu thư nói không bao giờ sai.
"Đúng rồi, tiểu thư, còn có chuyện chưa nói với ngài, bọn Xuân Kiều cũng tới kinh thành rồi." Bích Thủy chợt nghĩ đến điều gì, cười nói.
Vân Yên nghe vậy, nhíu mày, trầm giọng nói: "Bọn họ tới làm gì? Hiện tại tình hình ở kinh thành không lạc quan! Lơ như đế người khác biết thân phận của nàng, sợ là sẽ gặp không ít phiền toái." Nàng không quên bộ dạng gây sự của Mộ Thanh Viễn, nàng tuyệt đối không để bọn Xuân Kiều mạo hiểm.
"Xuân Kiều cũng lo lắng tình hình bên này, lo lắng cho ngài. Yên tâm, nàng dẫn theo không ít ám vệ tới đây." Bích Thủy vội vàng nói, tiểu thư suy nghĩ quá nhiều cho nên mỗi lần đều lo lắng bọn họ gặp nguy hiểm. Nàng nói tiếp: "Còn nữa, Xuân Kiều nhờ ta nói với ngài, tình hình nạn dân bên Tương thành căn bản đã được khống chế, cũng đã vận chuyển lương thực đến khu vực bị nạn, không đến năm ngày tình hình tai nạn ở các nơi sẽ được bình ổn, ngài cứ yên tâm."
Dẫn theo ám vệ tới sao? Vân Yên gật đầu, nhưng vẫn dặn dò: "Kêu các nàng đến Linh Lung Các đi, ít lộ mặt vẫn tốt hơn."
Bích Thủy gật đầu một cái, cười nói: "Ngài yên tâm, ta sẽ nói với các nàng, còn chưa nói với ngài, Xuân Kiều và Sở Chi Hàn sắp thành thân, hai người bọn họ tới đây cũng là muốn báo tin này cho ngài."
"Thật?" nghe lời này, vẻ mặt lạnh lẽo của Vân Yên rốt cuộc cũng có một chút gợn sóng, nở nụ cười nhàn nhạt.
Bích Thủy thấy Vân Yên vui vẻ, trong lòng cũng an tâm không ít, nàng cười đùa nói: "Đúng vậy, hiện tại Xuân Kiều cùng Sở Chi Hàn như hình với bóng a. Mặc kệ Xuân Kiều làm gì, Sở Chi Hàn đều là bộ dáng lo lắng hãi hùng, không cho làm cái này, không cho làm cái kia. Lúc trước Thu Diên còn nói đùa, bụng Xuân Kiều còn chưa lớn, Sở Chi Hàn đã lề mề như vậy, chờ đến lúc Xuân Kiều có thai, sợ là Sở Chi Hàn sẽ càu nhàu Xuân Kiều phiền chết."
Vân Yên gật đầu, cười nói: "Hắn đối tốt với Xuân Kiều như vậy ta cũng an tâm. Ngươi nói với bọn họ, hai ngày nữa ta khỏe hơn một chút sẽ đến gặp bọn họ, cũng đã lâu chưa gặp mặt bọn họ rồi."
Bích Thủy chắp tay trước ngực, vẻ mặt mong đợi, nói: "Chờ đến lúc bọn họ thành hôn, ta phải nháo động phòng một phen. Lúc tiểu thư thành thân, chúng ta cũng phải cùng nhau đến nháo mới được, hắc hắc!" Nói tới đây, nàng tươi cười hớn hở nhìn Vân Yên.
Thành thân? Nghe cái từ này, Vân Yên cau mày, nụ cười cũng biến mất, có điều, hôm nay chuyện của Xuân Kiều cũng coi như yên ổn, nàng cũng an tâm không ít. Nàng nhìn ra bên ngoài, mùa xuân cũng đã nhanh qua rồi: "Được rồi, ta hơi mệt mỏi, ngươi đi xuống trước đi."
Có phải nàng vừa nói sai gì hay không? Hình như tiểu thư không vui? Bích Thủy có chút o lắng, Lục Vương gia rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Lúc đầu không phải rất tốt sao? Nghĩ tới đây, nàng nhỏ giọng nói: "Tiểu thư... Thật ra thì hôm qua Lục Vương gia..." Vậy mà nàng còn chưa nói xong đã bị Vân Yên cắt đứt.
Vân Yên nghe thấy ba chữ 'Lục Vương gia', không đợi Bích Thủy nói hết câu đã trực tiếp nói: "Đi ra ngoài đi."
Bích Thủy há miệng, cắn cắn môi, trầm mặc một lúc, nói: "Tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì kêu Lăng Ba, ta đến Linh Lung Các một chuyến, sẽ nhanh chóng trở lại."
Vân Yên cũng không để ý nàng, ánh mắt nhìn tấm màn phía trên, ngẩn người.
Thấy Vân Yên không để ý đến mình nữa, Bích Thủy thở dài một tiếng, chuẩn bị đi ra ngoài.
Đúng lúc này, Vân Yên chợt gọi nàng lại, hỏi: "Hôm nay trong kinh thành có lan truyền tin tức gì liên quan đến ta không?"
Nghe vậy, Bích Thủy nghi ngờ nhìn Vân Yên.
Coi như hôm qua hắn đưa nàng về thì thế nào? Nói không chừng là vì lần tới lợi dụng tiếp, trên người hắn có quá nhiều bí mật, nàng không thể tin tưởng hắn, huống chi, ngay từ đầu chỉ là giao dịch mà thôi, hắn không có lỗi, người sai là nàng, là nàng động tâm, vậy nàng nhất định phải chịu hậu quả. Tuy nói như vậy, nhưng làm sao có thể tha thứ đây? Không thể tha thứ! Nàng vô thức nắm chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào da thịt cũng hồn nhiên không biết.
An Hòa cung.
Một nam tử mặc cẩm bào xanh nhạt đi ra, trong điện, một cô gái mặc cung trang màu cam nhạt nhìn theo bóng lưng nam tử, lắc lắc đầu.
Phía sau bình phong, một cô gái đi ra, trên mặt nàng chằng chịt vết thương, vết đao cắt, vết phỏng, cả khuôn mặt không có chỗ nào hoàn hảo. Ánh mắt nàng nhìn theo thân ảnh nam tử, thật lâu không dời đi.
Nhìn người tới, Mộ Tuyết Sương kéo tay nàng, cảm nhận được tay người kia run rẩy, trong lòng than nhỏ, nói: "Tại sao không để Cảnh Nam biết ngươi còn sống?"
Thu hồi ánh mắt, Huệ Nhi cúi đầu, lắc đầu nói: "Sự tồn tại của ta vốn là một kiêng kị, ta biết quá nhiều bí mật, ta sợ sẽ mang lại phiền toái cho Lục Hoàng tử, huống chi ta đã không bảo vệ tốt tiểu thư, làm sao còn mặt mũi để hắn biết ta còn sống."
"Ngoài Cẩn Du, ngươi là người thân cận nhất với Cảnh Nam, nếu biết ngươi còn sống, sợ là hắn vui mừng còn không kịp. Những năm nay, Cảnh Nam chịu rất nhiều đau khổ, nhưng đều không than lấy một tiếng, hắn kiên cường hơn bất kì ai." Mộ Tuyết Sương nói.
Nghe lời này, trong mắt Huệ Nhi tràn đầy hận ý, nàng căm hận nói: "Đều là Cao gia, nếu không vì bọn họ, làm sao tiểu thư phải chết, Độc Cô gia phải bị diệt môn, lúc nào ta cũng muốn lột da bọn hắn, báo thù rửa hận cho Độc Cô gia."
"Yên tâm, Cảnh Nam đã trưởng thành, mặc dù những chuyện này đối với hắn khá tàn nhẫn, nhưng dù sao đó đều là hắn tận mắt chứng kiến, hắn muốn báo thù hơn bất kì ai. Còn ta, chỉ cần hỗ trợ hắn, thay hắn đạt thành mục đích." Mộ Tuyết Sương nhìn về phía trước, trầm giọng nói, dung nhan mỹ lệ lộ ra hàn ý.
"Hừ, Cao Khải đã bị giam vào thiên lao, Cao gia sắp sụp đổ, tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn họ!" Huệ Nhi căm hận nói, vết sẹo trên mặt càng thêm dữ tợn. Nàng chợt nhìn Mộ Tuyết Sương, thương cảm nói: "Trưởng công chúa điện hạ, mấy năm nay cảm ơn ngài. Nếu không vì Cao gia, ngài và đại công tử..."
Huệ Nhi biết mình lỡ lời, cúi đầu, trên mặt tràn đầy đau thương. Đúng vậy a, nếu như không có chuyện đó xảy ra thì thật tốt biết bao.
Bỗng nhiên, Mộ Tuyết Sương mở mắt ra, nhìn về phía trước, đổi đề tài: "Nhìn bộ dáng Cảnh Nam, lần này sợ là gặp phải phiền toái rồi."
Nghe lời này, Huệ Nhi cả kinh, vừa rồi nàng nấp sau tấm bình phong hình như nghe được tên một người, Vân Yên. Vân, họ Vân sao? Vẻ mặt nàng thoáng trầm tư, hình như hôm qua Lục Hoàng tử đã đưa một nữ tử đến đây.
"Trưởng công chúa, nữ tử hôm qua tên là Vân Yên? Nữ nhi của Vân Mặc Thành và Lý Tố Ngọc?" Huệ Nhi đột nhiên hỏi.
Mộ Tuyết Sương thở dài một tiếng, nhìn về phía Huệ Nhi, nhỏ giọng nói: "Yên Nhi quả thật là nữ nhi của Tố Ngọc, nàng và Cảnh Nam đều có thân thế đau khổ, cho nên, ta hi vọng ngươi có thể..."
"Ha ha, nữ nhi của Lý Tố Ngọc!" ánh mắt Huệ Nhi đột nhiên trở nên lẫm liệt, cười lạnh nói, "Ý trưởng công chúa là Lục Hoàng tử thích nữ nhi của Lý Tố Ngọc? A, làm sao có thể!"
Mộ Tuyết Sương khẽ nhíu mày, kéo tay Huệ Nhi, nhỏ giọng nói: "Ta không rõ tâm tư Cảnh Nam lắm, đứa bé kia che giấu quá sâu. Nhưng chuyện năm đó Tố Ngọc vốn vô tội, ngươi cũng đừng vì chuyện này mà giận chó đánh mèo Yên Nhi, nàng là một đứa bé tốt."
"Trưởng công chúa, Lý Tố Ngọc vô tội, vậy tiểu thư chúng ta thì sao? Nàng bị bằng hữu tốt nhất phản bội, bị nam nhân mình yêu nhất xử tử, có ai biết nàng vô tội?!" Huệ Nhi tố cáo nói, nước mắt cũng rơi xuống, chuyện này đã để lại vết sẹo quá sâu, không thể phai nhòa theo năm tháng.
Mộ Tuyết Sương khẽ thở dài, nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt có chút thương cảm, chuyện năm đó, nàng thật sự không muốn nhớ tới, phản bội, đau đớn, tình yêu... Thì ra đã qua nhiều năm như vậy.
Ban đêm.
Biện Hiên Các, trong phòng tối đen như mực, không có chút ánh sáng, không gian yên tĩnh đáng sợ, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng hít thở, cực kì yếu ớt, nhỏ bé giống như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.
Tối nay không có trăng, cô gái lẳng lặng nằm trên giường, xuyên qua cửa sổ nhìn bóng đêm bên ngoài.
Không biết qua bao lâu, trong phòng truyền đến tiếng bước chân, ánh mắt Vân Yên khẽ biến, nhìn về phía phát ra âm thanh, là Bích Thủy sao? Nàng còn chưa kịp mở miệng, trong không khí đã tràn ngập mùi rượu.
Tiếng bước chân kia rất nhẹ, nhưng cũng không phải là cố ý, mà bởi vì người tới có võ công cao cường, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn so với người khác.
"Người nào?" Vân Yên cau mày, nhỏ giọng nói.
Lúc này, một bóng đen đi vào phòng, nhìn cô gái trên giường, hắn trực tiếp ngồi vào cạnh bàn, cũng không mở miệng.
Nhìn bóng đen ngồi bên cạnh bàn kia, vẻ mặt Vân Yên căng thẳng, là hắn, nàng mím môi, lạnh giọng nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
Hít sâu một hơi, Mộ Cảnh Nam cười khổ, vừa thấy hắn đã muốn đuổi hắn ra cửa sao? Có điều, nghe được thanh âm nàng tức giận, trong lòng hắn yên tâm không ít, ít nhất có thể chứng minh thương thế của nàng đã khỏe hơn rồi.
"Khá hơn chút nào không?" Mộ Cảnh Nam chần chờ một lát, cuối cùng cũng mở miệng hỏi. Giọng hắn khàn khàn giống như có vật gì chặn trong cổ họng. Sợi tóc hắn rũ xuống, cả người có chút chật vật, làm sao còn có phong thái Lục Vương gia, nhưng vì trong đêm tối nên không có ai nhìn thấy.
Nghe thanh âm này, Vân Yên nhíu mày, nàng quay mặt đi, nhỏ giọng nói: "Ngươi uống rượu?" Dứt lời, nàng vô thức nắm chặt nắm đấm.
"Ngươi không thích mùi rượu? Ngươi yên tâm, ta nói xong sẽ đi." Mộ Cảnh Nam khàn khàn nói.
Vân Yên nhíu mày, nói: "Ngươi muốn nói cái gì? Giữa chúng ta có lẽ đã không còn gì để nói."
Mộ Cảnh Nam cười tự giễu, nhìn cô gái nằm trên giường, hắn loáng thoáng có thể nhìn thấy bộ dáng hiện tại của nàng, ngay cả liếc nhìn hắn một cái nàng cũng không muốn sao? Hắn đã đáng ghét đến mức đó rồi sao? Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được nhắm mắt lại.
"Thật ra mẹ ta cũng không phải là cung nữ, nàng là Du phi, phi tử của Mộ Dương Thiên, ta cũng đã từng có khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời, khi đó phụ từ mẫu ái, thái phó cũng nói ta có thiên phú dị bẩm, có thể gánh vác sự nghiệp thống nhất đất nước, mẫu phi cũng tự hào vì ta, còn ta cũng được mọi người cung phụng tôn kính..."
Nghe vậy, Vân Yên nhướng mày, nàng kinh ngạc nhìn hắn, hắn.... Nàng chợt nghĩ đến điều gì, ngắt lời hắn, nói: "Ngươi nói với ta chuyện này để làm gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]