Chương trước
Chương sau
Biện Hiên Các.

Một cô gái áo xanh từ trong phòng đi ra, sắc mặt không vui nhìn về phía trong phòng, liên tục hừ lạnh mấy tiếng, nhỏ giọng lầm bầm: "Cái gì a, ỷ mình là Vương gia thì ngon lắm sao, ngày ngày tới quấn quýt tiểu thư của chúng ta." Lúc quay đầu lại đã thấy một bóng đen đứng lù lù bất động trước mắt.

Bích Thủy đột nhiên bước lên, nhìn Tiêu Tịnh, nói: "Cái cọc gỗ này, vì sao cũng ở đây?"

Cọc gỗ? Nghe xưng hô này, Tiêu Tịnh sững sờ, nét mặt cương nghị hơi trầm xuống nhưng vẫn đứng đó bất động.

Thấy Tiêu Tịnh không để ý đến mình, lửa giận tích tụ trong lòng Bích Thủy bốc lên, nàng chống nạnh nói: "Nói chuyện với ngươi, không nghe thấy sao? Hừ, đúng là cọc gỗ."

"Ta không phải cọc gỗ!" Tiêu Tịnh không nhìn Bích Thủy, ánh mắt hắn nghiêm nghị nhìn phía trước, phản bác nói.

Nghe vậy Bích Thủy cười nhạo, nói: "Ngươi xem ngươi đứng chỗ này không nhúc nhích, mặt thì cứng ngắc, không phải cọc gỗ thì là gì?"

"Đừng ăn nói xằng bậy!" Tiêu Tịnh nhìn Bích Thủy, lạnh giọng nói.

Bích Thủy tiến lên nhìn khuôn mặt Tiêu Tịnh ở khoảng cách gần hơn, trêu ghẹo: "Cũng vậy, cọc gỗ chắc là sẽ không nói chuyện, ngươi thì biết nói, nhưng mà mặt mũi này chẳng khác gì cọc gỗ, vậy gọi ngươi là mặt cọc gỗ đi."

"Ngươi..." Tiêu Tịnh nhìn chằm chằm Bích Thủy, vậy mà nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, hắn lập tức nghiêng đầu nhìn về nơi khác.

Thấy Tiêu Tịnh không để ý đến mình, Bích Thủy cảm thấy nam nhân này thật nhàm chán, nàng lui lại, nhìn hoa trong sân, mím môi nói: "Ngươi nên tới thì không tới, người không nên tới thì lại tới, thật là! Cũng không biết tiểu thư nghĩ thế nào."

"Không phải ngươi hi vọng tiểu thư nhà ngươi thành đôi với Tứ Vương gia sao?" Tiêu Tịnh chợt nhìn Bích Thủy, dò hỏi, nhưng nét mặt vẫn cứng ngắc như cũ.

Nghe hắn nói chuyện, trong lòng Bích Thủy vui mừng, tất cả lo lắng đều biến mất, nàng nhìn Tiêu Tịnh cười nói: "Nha, không ngờ ngươi cũng nghĩ đến chuyện này. Còn tưởng rằng ngay cả ngũ cốc ngươi cũng không phân biệt được, cứng đầu cứng cổ đấy."

Ngũ cốc cũng không phân biệt được? Cứng đầu? Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Tịnh trầm xuống, đúng là hắn không phân biệt được ngũ cốc, nhưng hắn có ngu ngốc sao? Hắn nhếch miệng, trầm giọng nói: "Ngươi nói ta cứng đầu? Đừng vội nói..." Còn chưa nói hết câu, cô gái trước mặt đã ngắt lời.

"A, ý ta chính là nói tâm hồn ngươi cứng như đá, không biết gì về những chuyện xung quanh, ặc, hình như cứng đầu không phải ý này..." Bích Thủy chợt ý thức được cái gì, vội bịt miệng lại, tròng mắt chuyển động, nhìn lên đỉnh đầu, rồi không nhịn được nhìn về phía nam tử trước mặt, sắc mặt đỏ lên, lần này nàng quá mất mặt rồi, sớm biết vậy thì nên nghe lời tiểu thư đọc nhiều sách.

Tiêu Tịnh đột nhiên trợn to mắt, ý của nàng là vừa rồi dùng sai từ? Đây rốt cuộc là nữ nhân gì a?

Nhìn người trước mặt, trong lòng Bích Thủy buồn bực, tại sao nàng phải xin lỗi, hừ, đi cùng cái Tứ Vương gia kia thì cũng không phải loại tốt lành gì.

"Sao ta phải nói nhiều với ngươi làm gì chứ, thật lãng phí miệng lưỡi, hừ!" Bích Thủy quệt mồm, bất mãn nhìn Tiêu Tịnh, xắn ống tay áo, nghênh ngang rời đi.

Tiêu Tịnh trừng mắt nhìn cô gái nghênh ngang rời đi kia, vừa rồi rõ ràng là nàng tìm hắn nói chuyện! Hắn hừ lạnh một tiếng, nhìn sang chỗ khác.

Trong một căn phòng yên tĩnh ở Biện Hiên Các, sắc mặt cô gái tái nhợt, cái bớt trên mặt cũng nhạt đi không ít, Mộ Thanh Viễn chợt vươn tay ra chạm vào mặt cô gái mà hắn nhớ thương, nhu hòa nói: "Dĩ nhiên là nhớ ngươi cho nên muốn đến thăm ngươi một chút, muốn chia sẻ niềm vui với ngươi."

Cảm nhận được xúc cảm trên mặt, ánh mắt Vân Yên khẽ đảo, nhìn bàn tay kia, trong lòng có cảm giác bài xích mãnh liệt, nàng rất muốn hất cái tay này ra. Nắm chặt nắm tay, nàng cố gắng nhịn xuống, nhìn nam nhân trước mắt đang chăm chú nhìn mình, nếu như có một ngày hắn biết nàng có dự mưu mới tiếp cận hắn, hắn còn có thể nói những lời ngon tiếng ngọt sao? Không, sẽ không! Mọi người đều không dễ dàng tha thứ cho người lừa gạt mình, hắn như vậy, nàng cũng thế!

Vân Yên quay đầu đi, bàn tay Mộ Thanh Viễn trên mặt nàng cũng rời ra, nàng không nhìn Mộ Thanh Viễn, nhỏ giọng nói: "Tứ Vương gia nói đùa, Vân Yên có tài đức gì mà có thể được Tứ Vương gia nhớ thương."

Mộ Thanh Viễn nhìn bàn tay mình giữa không trung, nàng cự tuyệt hắn sao? Nhìn vẻ mặt Vân Yên ảm đạm, hắn cho rằng vì đến nay hắn vẫn chưa thực hiện được lời cam kết lúc trước nên khiến nàng không vui, hắn đặt tay lên hai vai nàng, xoay người nàng qua đối mặt với mình, dịu dàng nói: "Bổn vương biết ngươi chịu uất ức, nhưng ngươi phải tin bổn vương, chờ bổn vương kết thúc vụ án tham ô tai ngân, lập được đại công, đến lúc đó sẽ dẫn ngươi đến gặp phụ hoàng để cầu chỉ xin gả."

Cầu chỉ xin gả?! Nghe bốn chữ này, Vân Yên đột nhiên trợn to mắt nhìn Mộ Thanh Viễn, tới, thật sự tới rồi, gả! Đây không phải là kế hoạch Mộ Cảnh Nam đã thiết kế tốt sao? Trong lòng bài xích, không cam lòng? Không cam lòng trở thành quân cờ cho người khác, hình như không phải, tay nàng vô thức đặt lên tim mình, trái tim này không biết từ lúc nào giống như bị thứ gì đó lấp đầy, không thể chấp nhận thứ gì khác, cho dù là lợi dụng.

"Tứ Vương gia nói đùa, Vân Yên chỉ là sửu nữ của kinh thành, làm sao có thể xứng với ngài, ngài không cần phải nói như thế, nếu để người khác nghe được sẽ hiểu lầm chúng ta, Vân Yên thân phận hèn mọn, còn ngài là vương gia cao quý, làm sao có thể để ô ngôn uế ngữ hãm hại ngài!" Vân Yên thu hồi suy nghĩ, lui về sau một bước, cúi đầu che giấu cảm xúc trên mặt mình.

Nhìn bộ dáng này của Vân Yên, Mộ Thanh Viễn cười hài lòng, nàng đang suy nghĩ thay hắn sao? Nữ nhân của hắn thì nên như vậy, mọi chuyện đều đặt hắn lên trên hết. Nghĩ tới đây, trong đầu hắn không khỏi hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên gặp nàng, nàng ngồi trong xe ngựa, thần sắc lạnh nhạt xuất trần khiến hắn không cách nào quên được. Trước giờ hắn chỉ coi nữ nhân là quần áo, nhưng đối với nàng, hắn không thể không cần!

"Ngươi không cần lo lắng những chuyện này, ngươi chỉ cần nhớ ngươi sẽ là nữ nhân của bổn vương là được." Mộ Thanh Viễn nhìn Vân Yên, ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng nói, "Đồ của bổn vương tuyệt đối không thể dễ dàng để bất kì kẻ nào đoạt đi, ngươi cũng thế." Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn về phía trước.

Cảm thấy vết thương trên cánh tay trái bị đè lên, cổ họng Vân Yên căng thẳng, đau đớn nói không nên lời, cánh tay cản bản không cách nào nhúc nhích được, nàng nằm trong ngực Mộ Thanh Viễn, bên môi gợi lên nụ cười lạnh lùng, đồ vật, Vân Yên nàng bây giờ lại trở thành đồ vật, người nào chiếm được thì người đó thắng, a, thật buồn cười. Đây không phải là mục đích của Mộ Cảnh Nam sao? Tất cả mọi người đánh nhau vỡ đầu chảy máu, chỉ có một mình hắn đứng một bên nhìn bọn họ như nhìn chuyện cười.

"Ngươi không thể đi vào!" Thanh âm của Tiêu Tịnh từ bên ngoài truyền đến.

"Cẩu nô tài, ngươi dám cản ta? Đây là Tướng phủ!" Một giọng nữ vang lên, thê lương, dữ tợn.

Ngay sau đó có tiếng bước chân đi vào, thanh âm kia đột nhiên ngừng lại, trong phòng có một bóng người đứng đó nhìn một màn trước mắt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và khó tin.

"Ngươi... ngươi... Tứ Vương gia, làm sao ngươi và nàng...." Vân Nguyệt vươn tay chỉ vào Vân Yên, cắn răng nói, trong mắt tràn ngập hận ý.

Nghe thanh âm Vân Nguyệt, Vân Yên muốn đẩy Mộ Thanh Viễn ra nhưng hắn tựa như chìm đắm trong cảm xúc của bản thân, khi nghe có người tiến vào hắn mới buông lỏng nàng ra.

Bộ dáng này mà nàng cũng dám ra ngoài? Vân Yên nhìn cô gái trong phòng, mái tóc dài rối bù, đôi mắt vốn trong trẻo như nước giờ phút này tràn ngập tơ máu. Khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu như tên ăn mày. Nàng dời mắt nhìn nam tử bên cạnh, trước kia Vân Nguyệt xinh đẹp hắn còn không thèm ngó tới, hiện tại sợ là không muốn liếc mắt một cái.

Quả nhiên Mộ Thanh Viễn thấy người tới, vô thức cau mày, hắn dời mắt đi không nhìn Vân Nguyệt, nhàn nhạt nói: "Đây là thái độ của Nhị tiểu thư khi nhìn thấy bổn vương sao?"

Vân Nguyệt nắm chặt nắm tay, gương mặt vốn trắng nõn giờ đây cực kì bẩn thỉu, nàng há to mồm, tại sao Tứ Vương gia có thể lạnh lùng như vậy, tại sao? Đều tại Vân Yên, nhất định là nàng, nhất định là nàng nói xấu mình trước mặt Tứ Vương gia.

"Vân Yên, tiện nhân ngươi dám quyến rũ Tứ Vương gia! Không biết xấu hổ!" Vân Nguyệt căm hận, nàng xông lên lôi kéo Vân Yên, đột nhiên giơ tay lên muốn tát nàng.

Tay phải Vân Yên bị lôi kéo, tay trái không thể dùng lực, nhưng trước mặt Mộ Thanh Viễn không thể sử dụng võ công, nàng vô thức nhíu mày.

Bên cạnh, Mộ Thanh Viễn thấy thế, đột nhiên bắt được cánh tay Vân Nguyệt, đẩy nàng ra phía trước, Vân Nguyệt mất thăng bằng ngã ngửa trên mặt đất.

"Tứ Vương gia, tại sao? Tại sao đối với ta như vậy?" Vân Nguyệt ngồi dưới đất nhìn Mộ Thanh Viễn, đau đớn la khóc.

Nhìn cô gái trên mặt đất, Mộ Thanh Viễn nhàn nhạt nói: "Bản thân ngươi không biết liêm sỉ còn chỉ trích bổn vương?! Nếu không phải nể tình ngươi là nữ nhi của Vân Tướng, ngươi cho rằng bổn vương có thể để ngươi tiếp tục phách lối?"

Nghe vậy, sắc mặt Vân Nguyệt xám như tro tàn. Đúng vậy a, nàng không còn trong sạch nữa rồi, nhưng đều là vì nữ nhân kia, vì tiện nhân Vân Yên núp sau lưng Tứ Vương gia, nhất định là nàng, là nàng! Tại sao Tứ Vương gia có thể đối với nàng như vậy, tại sao hắn tin tưởng Vân Yên, đều là bọn họ biến nàng thành trò cười.

Vân Nguyệt từ trên mặt đất bò dậy, xoa xoa nước mắt trên mặt, phẫn hận nhìn Mộ Thanh Viễn và Vân Yên, cười lạnh nói: "Ta không biết liêm sĩ? Người táng tận lương tâm phải là con tiện nhân Vân Yên kia mới đúng, nàng câu dẫn ngươi, nàng còn câu dẫn Lục Vương gia, ngươi bi nàng lừa. Uổng công ta thích ngươi từ nhỏ, còn ngươi, vì nữ nhân này mà đối xử với ta như vậy, a, là các ngươi ép buộc ta, ta sẽ nói chuyện xấu của các ngươi cho mọi người biết, ta muốn nhìn tất cả mọi người ngạo báng các ngươi, nhục mạ các ngươi." Nói xong, nàng đột nhiên lao ra ngoài.

Tiêu Tịnh chuẩn bị vào trong xem xét tình huống, bóng dáng đột nhiên lao ra trực tiếp đụng vào người hắn, làm hắn nghiêng sang một bên.

Nghe lời Vân Nguyệt vừa nói, trong lòng Vân Yên không khỏi cười lạnh, câu dẫn? Nàng đúng là coi trọng mình a, lúc đầu nàng còn muốn tránh càng xa càng tốt, sau này cũng là vì trúng kế người khác. Chuyện xấu, nhạo báng, nhục mạ, a, người khác muốn nói thế nào, tùy tiện.

"Không được, cứ tiếp tục như vậy sợ là cả kinh thành đều biết hết." Mộ Thanh Viễn chợt nói.

Vân Yên sững sờ nhìn Mộ Thanh Viễn, nghi ngờ nói: "Tứ Vương gia, lời này là có ý gì?"

Lúc này, Mộ Thanh Viễn bỗng xoay người lại nhìn Vân Yên, nghiêm túc nói: "Nếu Vân Nguyệt nói chuyện này ra ngoài, sợ là sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của ngươi và bổn vương, bổn vương đã quyết định cưới ngươi, không bằng trước khi chuyện này bị truyền ra, bổn vương dẫn ngươi đến gặp phụ hoàng cầu thánh chỉ gả." Cũng là để phòng ngừa Mộ Cảnh Nam cướp người.

Vân Yên đột nhiên trợn to mắt, cầu thánh chỉ gả! Lần này là thật sao? Nàng sững sờ cả người.

"Tiêu Tịnh, ngươi kéo Vân Nguyệt về trước, giam nàng lại." Mộ Thanh Viễn không chú ý tới nét mặt Vân Yên, chạy thẳng ra ngoài nói với Tiêu Tịnh.

"Vâng!" Tiêu Tịnh cung kính đáp, hắn đi được mấy bước, không nhịn được quay đầu nhìn về phía trong phòng, vừa rồi hắn nghe được lời nói chuyện trong phòng, Tứ Vương gia thật sự muốn cưới Vân Yên sao? Cho tới bây giờ hắn vẫn cảm thấy Tam tiểu thư này không đơn giản, nàng thật lòng sao?

"Yên Nhi?" Mộ Thanh Viễn hô.

Vân Yên đột nhiên bừng tỉnh, nàng ngẩn người nhìn nam nhân trước mắt, trong lòng vang lên vô số thanh âm, thật sự phải gả cho hắn sao?

Nàng đột nhiên nhắm mắt lại, nếu nói không gả, Mộ Thanh Viễn đồng ý sao? Nếu không cẩn thận bị hắn biết quan hệ giữa nàng và Linh Lung Các, sợ là sẽ gặp rất nhiều phiền phức. Đúng vậy a, gả cho Mộ Thanh Viễn cũng có nhiều lợi ích, chính hắn bắt được Cao Khải a, nói không chừng còn có thể lật lại bản án cho ông ngoại nàng. Hơn nữa, không phải người kia hi vọng nàng gả cho Mộ Thanh Viễn sao? Chuyện dường như đã không còn cách nào vãn hồi, nếu đã như vậy, nàng cứ thuận theo tâm ý hắn thì có sao? Nàng cũng muốn nhìn xem hắn rốt cuộc muốn làm cái gì!

"Ta không sao, chỉ quá vui mừng thôi." Một hồi lâu, Vân Yên mới nhỏ giọng nói.

Mộ Thanh Viễn nhìn Vân Yên, cười nói: "Mặc đồ này cũng thích hợp vào cung, xe ngựa của bổn vương đã chờ bên ngoài, chúng ta đi thôi." Nói xong, hắn trực tiếp kéo tay Vân Yên đi ra ngoài.

Tay Vân Yên run run, muốn tránh thoát nhưng cuối cùng lại thôi, hiện tại nàng gặp quả báo rồi sao? Mộ Cảnh Nam hẳn là đang cười đi.

Ở cửa thư phòng, Tiêu Tịnh hành lễ với Vân Mặc Thành, liếc nhìn Vân Nguyệt bị trói một bên, sau đó rời đi.

Nhìn Vân Nguyệt, nụ cười trên mặt Vân Mặc Thành không còn sót lại chút gì, hắn lạnh lùng nói: "Còn không giam nàng lại, mất mặt xấu hổ, trước khi nàng xuất giá, không được thả nàng ra."

Bên cạnh, Hà Văn vội vàng đáp: "Vâng!" Hắn nhìn hai người cách đó không xa, ra hiệu cho bọn họ dẫn người đi.

Vân Nguyệt điên điên khùng khùng bị hai người kéo đi, vậy mà nàng còn giùng giằng, la lớn: "Cha, tiện nhân Vân Yên kia câu dẫn Tứ Vương gia, là nàng hãm hại ta, là nàng!"

"Ngươi không được tin lời nàng... ô ô... Cha, ta oan uổng."

"Cha, đừng giam ta, cha..."

. . .

Thanh âm Vân Nguyệt xa dần, Vân Mặc Thành càng nhíu mày chặt hơn, hừ lạnh một tiếng, nói: "Mộ Thanh Viễn thật sự muốn cưới Vân Yên."

"Lão gia, chúng ta có cần ngăn cản hay không?" Suy nghĩ một chút, Hà Văn nói.

Vân Mặc Thành lắc đầu, nhìn về phía trước, lạnh nhạt nói: "Bây giờ ngăn cản đã quá chậm, tùy hắn đi."

"Nhưng..." Hà Văn còn muốn nói gì, nhưng nhìn sắc mặt Vân Mặc Thành, hắn lại không dám nói tiếp nữa, hắn quay đầu nhìn bóng lưng Tiêu Tịnh rời đi, cuối cùng vẫn không ngăn cản được sao?

Trong Ngự thư phòng lặng yên không một tiếng động, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở, giống như sự im lặng trước cơn bão. Phía dưới có hai người đang quỳ, một nam tử mặc cầm bào vàng nhạt, tướng mạo anh tuấn, vẻ mặt kiên nghị, một cô gái áo tím cúi đầu thấp, loáng thoáng có thể nhìn thấy vết bớt màu đỏ, mặt mày thanh tú.

Vân Yên quỳ ở đó, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt Mộ Dương Thiên nhìn mình, nàng không biết vừa rồi mình theo Mộ Thanh Viễn vào cung thế nào, lúc ấy đầu óc nàng trống rỗng, cho đến khi vào Ngự thư phòng nàng mới hồi phục tinh thần, khóe miệng nở nụ cười chế nhạo, bây giờ nàng đang đợi thẩm phán sao?

Nam tử quần áo màu vàng sáng ngồi phía trên căm tức nhìn hai người phía dưới, mặt mày ủ dột, hồi lâu mới lên tiếng: "Sao hai người các ngươi lại cùng nhau vào cung? Nói, rốt cuộc là có chuyện gì?" Nói xong, hắn nhìn về phía Vân Yên, hắn đã từng gặp nữ tử này ở Tướng phủ, gương mặt này, dáng người này thật sự quá giống người nọ.

Mộ Thanh Viễn khẽ ngẩng đầu, nắm chặt hai nắm đấm, lớn tiếng nói: "Nhi thần muốn cưới Vân Yên, cầu xin phụ hoàng ban chỉ gả."

Lời vừa dứt, cả Ngự thư phòng chìm vào yên lặng, Tiểu Trần Tử bên cạnh không nhịn được nghiêng đầu quan sát sắc mặt Mộ Dương Thiên, vốn trời xanh mây trắng hiện giờ đã mây đen giăng đầy rồi.

Đột nhiên, 'xoát' một tiếng, đống tấu chương rơi đầy mặt đất, Mộ Dương Thiên đứng bật dậy, trừng mắt, vẻ mặt vặn vẹo: "Ngươi... biết mình đang nói gì không?"

Mộ Thanh Viễn nhíu mày, nói tiếp: "Nhi thần thật lòng thích Vân Yên, cầu xin phụ hoàng thành toàn."

"Thành toàn?" Mộ Dương Thiên nhíu mày nhìn Mộ Thanh Viễn thật lâu, hắn cười lạnh nói: "Ngươi kêu trẫm thành toàn thế nào? Ngày đó là ngươi quỳ trước cửa cung cầu xin trẫm hủy bỏ hôn sự của ngươi và nàng, hôm nay lại muốn trẫm thành toàn ngươi, nhi tử tốt của trẫm, ngươi không biết quân vô hí ngôn sao?" Nói tới đây, hắn không khỏi quan sát Vân Yên, nàng có bản lĩnh gì khiến thằng con cao ngạo này hồi tâm chuyển ý rồi?

Vẻ mặt Mộ Thanh Viễn ẩn nhẫn, nhìn cô gái trầm mặc bên cạnh, khẩn cầu: "Phụ hoàng, ngày đó nhi thần bị lời đồn đãi mê hoặc, không đối xử tốt với Vân Yên, nhi thần biết sai rồi."

"Biết sai rồi? Ngươi đừng quên hiện giờ nàng là Lục Vương phi! Huynh tranh đoạt em dâu, không sợ thiên hạ nhạo báng?" Mộ Dương Thiên vỗ bàn, cầm ly trà ném về phía Mộ Thanh Viễn, 'bang' một tiếng, ly trà tan nát dưới đất, lập tức một đám cấm vệ quân chạy vào.

"Cút ra ngoài cho trẫm!" Mộ Dương Thiên giận dữ, cấm vệ quân lập tức rút lui.

Cảm giác đè nén khiến Vân Yên khó chịu, nàng cúi đầu, thật sự không muốn bị cuốn vào thị phi tranh đấu trong hoàng thất, nhưng không biết từ lúc nào nàng đã hãm sâu vào đó, bị từ hôn, được tứ hôn, bị Mộ Cảnh Nam thiết kế, bây giờ lại bị người bên cạnh này kéo đến cầu hoàng thượng cho gả. Tất cả đều tiến triển theo kế hoạch của Mộ Cảnh Nam, nàng chỉ là quân cờ, cuối cùng Vân Yên cũng chỉ là quân cờ trong tay người khác.

"Trẫm không biết ngươi làm thế nào đầu độc con trai trẫm, nữ tử như vậy chỉ khiến Hoàng thất thêm hổ thẹn, trẫm không thể giữ lại ngươi, nếu không thiên hạ sẽ phỉ báng hoàng thất loạn luân. Ngươi còn có lời gì muốn nói?" Ánh mắt Mộ Dương Thiên nhìn về phía Vân Yên.

Khóe miệng nàng khẽ cong lên, rốt cuộc đã tới. Vân Yên chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt tĩnh mịch, lạnh nhạt, cho dù dung nhan bị hủy nhưng cũng khó giấu được khí chất thanh nhã xuất trần, điểm này khiến Mộ Dương Thiên hơi sững sờ. Lần thứ hai thấy nàng, hắn vẫn bị loại khí chất này làm rung động.

Vân Yên cười nhạt nói: "Từ đầu đến cuối, thần nữ đều không biết mình phạm tội gì, bệ hạ muốn thần nữ lập gia đình, tuy thần nữ không muốn nhưng thánh chỉ không thể trái. Bệ hạ muốn xử tử thần nữ, xem ra cũng là thánh ý không thể trái rồi."

Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn cau mày, nhưng không nói gì.

"Được, tốt, ý ngươi là nói trẫm độc đoán?! Ngươi không sợ trẫm giết ngươi?" Trong lòng Mộ Dương Thiên giận dữ, một nữ tử mê hoặc lòng người như thế không thể giữ lại, dù nàng giống người nọ thì thế nào?

Giết nàng! Ha ha, thì ra đây chính là kết cục Mộ Cảnh Nam bày ra cho nàng? Dựa vào sự thông minh của hắn đương nhiên có thể dự đoán được, nếu nàng chết rồi, tất cả những chuyện hắn làm sẽ không ai biết được. Hai tay Vân Yên vô thức nắm chặt, trong lòng nàng còn có thể ảo tưởng gì nữa chứ, ngay cả nam tử bên cạnh nàng cũng không thể nắm bắt được, nói không chừng thời khắc mấu chốt cũng sẽ bỏ qua nàng.

"Phụ hoàng, tất cả đều là lỗi của nhi thần, phụ hoàng không cần giận lây sang Yên Nhi, nhi thần không phải nàng không cưới!" Mộ Thanh Viễn bỗng ngẩng đầu lên, nói.

Như vậy, nàng có phải nên cảm tạ hắn hay không, Vân Yên nhìn nam tử bên cạnh một cái, mặc dù hắn nói vậy nhưng trong mắt hắn rõ ràng mang theo vẻ do dự.

"Tứ hoàng tử, ngươi cảm thấy trẫm sẽ không làm gì ngươi sao?" Mộ Dương Thiên trầm giọng nói, nhìn Mộ Thanh Viễn, hừ lạnh nói, "Người tới, dẫn Vân Yên đi, trước tiên cứ giam lại."

Trong lòng Mộ Thanh Viễn giật mình, hắn nhìn sang cô gái bên cạnh, là hắn nóng vội sao? Bây giờ nên làm thế nào? Nếu như tiếp tục cầu xin, sợ là... Xem ra thái độ của phụ hoàng đối với hắn có chút thay đổi, như vậy, vẫn nên yên lặng theo dõi kỳ biến thôi.

Chỉ giam lại thôi sao, không chém đầu? Vân Yên cười châm chọc, sợ là Mộ Cảnh Nam phải thất vọng rồi, cuối cùng nàng có thể chết tâm, đã biết rõ mục đích của hắn rồi, hắn muốn nàng chết! Mấy thái giám đi vào kéo nàng ra ngoài. Tay Vân Yên khẽ run, giam nàng? A, Vân Yên nàng là người khác muốn giam thì có thể giam sao? Dù xé rách mặt thì thế nào? Nàng đã biết mình nên làm gì, cùng lắm thì không phải kết cục vẫn đúng như ý hắn sao? Thời điểm nàng chuẩn bị đứng dậy nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có một thanh âm truyền đến.

"Vương phi của bổn vương, mấy cẩu nô tài các ngươi có thể động vào sao?" Thanh âm lạnh lùng truyền đến. Nam tử một thân cẩm bào xanh nhạt xuất hiện, thân ảnh như quỷ mị, tóc đen tung bay, dù dáng vẻ có hơi xốc xếch nhưng vẫn không che lấp được ưu điểm của hắn, trong đôi mắt xếch đầy ý cười, môi đỏ khẽ cong, "Không phải nàng không cưới? Tứ ca, Vân Yên là vương phi chưa cưới của ta, vì sao ngươi lại nói không phải nàng không cưới?"

Nghe giọng nói này, Vân Yên đột nhiên quay đầu lại nhìn người tới, trong mắt chợt lóe tia giễu cợt, hắn tới làm gì? Chuyện đến nước này, hắn tới cười nhạo nàng sao? Đúng vậy a, hắn đến đây chính là để xem trò cười này của nàng. Cứ như vậy thì hợp ý hắn rồi, tất cả mọi người đều bị hắn đùa giỡn trong tay.

Nam tử đi từng bước đến bên cạnh Vân Yên, vươn tay kéo nàng đứng dậy, ôm nàng vào ngực, trong mắt đều là hình dáng của nàng, hài hước nói: "Yên Nhi, chẳng lẽ ngươi muốn để hài tử trong bụng ngươi nhận người khác làm phụ thân?"

Lời này tựa như sấm sét đánh xuống, Mộ Thanh Viễn trừng to hai mắt, kinh hãi nhìn Vân Yên, hắn tức giận chất vấn: "Ngươi có đứa bé của hắn?"

Lục Vương phủ.

Nhìn cánh cửa phòng mở toang trước mặt, đi nhanh vậy sao? Cô Viễn Thành cười một tiếng, hắn đang chuẩn bị tới nói cho Mộ Cảnh Nam biết chuyện Vân Yên bị Mộ Thanh Viễn dẫn vào cung, nhưng ai ngờ tin tức của hắn linh thông hơn, vừa rồi còn phát hiện, Thiên Lý mã trong chuồng ngựa đã không thấy, đúng là chuyện này đối với hắn rất khẩn cấp a. Có vẻ chuyện càng ngày càng có ý tứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.