Biện Hiên Các.
Một cô gái áo xanh từ trong phòng đi ra, sắc mặt không vui nhìn về phía trong phòng, liên tục hừ lạnh mấy tiếng, nhỏ giọng lầm bầm: "Cái gì a, ỷ mình là Vương gia thì ngon lắm sao, ngày ngày tới quấn quýt tiểu thư của chúng ta." Lúc quay đầu lại đã thấy một bóng đen đứng lù lù bất động trước mắt.
Bích Thủy đột nhiên bước lên, nhìn Tiêu Tịnh, nói: "Cái cọc gỗ này, vì sao cũng ở đây?"
Cọc gỗ? Nghe xưng hô này, Tiêu Tịnh sững sờ, nét mặt cương nghị hơi trầm xuống nhưng vẫn đứng đó bất động.
Thấy Tiêu Tịnh không để ý đến mình, lửa giận tích tụ trong lòng Bích Thủy bốc lên, nàng chống nạnh nói: "Nói chuyện với ngươi, không nghe thấy sao? Hừ, đúng là cọc gỗ."
"Ta không phải cọc gỗ!" Tiêu Tịnh không nhìn Bích Thủy, ánh mắt hắn nghiêm nghị nhìn phía trước, phản bác nói.
Nghe vậy Bích Thủy cười nhạo, nói: "Ngươi xem ngươi đứng chỗ này không nhúc nhích, mặt thì cứng ngắc, không phải cọc gỗ thì là gì?"
"Đừng ăn nói xằng bậy!" Tiêu Tịnh nhìn Bích Thủy, lạnh giọng nói.
Bích Thủy tiến lên nhìn khuôn mặt Tiêu Tịnh ở khoảng cách gần hơn, trêu ghẹo: "Cũng vậy, cọc gỗ chắc là sẽ không nói chuyện, ngươi thì biết nói, nhưng mà mặt mũi này chẳng khác gì cọc gỗ, vậy gọi ngươi là mặt cọc gỗ đi."
"Ngươi..." Tiêu Tịnh nhìn chằm chằm Bích Thủy, vậy mà nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, hắn lập tức nghiêng đầu nhìn về nơi khác.
Thấy Tiêu Tịnh không để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-muu-tam-tieu-thu-nghich-thien/3433975/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.