Chương trước
Chương sau
Trong Ngự thư phòng lại khôi phục yên tĩnh, bầu không khí tràn ngập khói thuốc súng.

Hồi lâu sau, khóe môi Mộ Cảnh Nam nhếch lên, vẻ mặt đùa cợt, trong mắt thoáng qua hàn ý, cười lạnh nói: " Dù ta không quyền không thế nhưng ngươi đã hoài nghi ta, thì cho dù ta nói không phải, ngươi có tin hay không?"

Mộ Dương Thiên vô thức nắm chặt bàn tay phải, nhíu mày quan sát Mộ Cảnh Nam, hừ lạnh nói: "Nếu ngươi không làm, trẫm có tin hay không cũng không quan trọng. Nhưng nếu là ngươi làm, vậy cũng đừng trách trẫm..." Nói đến phần sau, hắn nhíu mày chặt hơn, ánh mắt lạnh lẽo.

"Ngươi sẽ giết ta sao?" Mộ Cảnh Nam giễu cợt, trực tiếp ngắt lời Mộ Dương Thiên, hắn tiến lên phía trước vài bước, ánh mắt đe dọa nhìn Mộ Dương Thiên, nụ cười trên mặt cũng biến mất, trong mắt có chút thăm dò: "Ngươi đang vội cái gì? Thay hắn dọn sạch đường? Nhưng hình như người hi vọng Cao gia sụp đổ chính là ngươi thôi."

Nghe vậy, Mộ Dương Thiên ngẩn ra, 'pằng' một tiếng đập bàn, đứng bật dậy, nhìn người phía dưới, lạnh giọng quát: "Càn rỡ, đây là thái độ ngươi nói chuyện với trẫm sao?"

Mộ Cảnh Nam khinh thường nhìn Mộ Dương Thiên, lạnh nhạt nói: "Thế nào, bị nói trúng tâm sự rồi? A, ta mặc kệ ngươi nghĩ gì, nhưng ngươi không cần để ý tới ta, bởi vì, ngươi không có tư cách!" Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn Mộ Dương Thiên, trong mắt là hận ý mãnh liệt.

"Ai nói trẫm không có tư cách, trẫm là...." Mộ Dương Thiên chợt biến sắc, hắn đột nhiên dừng lại.

Mộ Cảnh Nam liếc nhìn Mộ Dương Thiên, cười lạnh nói: "Thế nào? Chính ngươi cũng không nói được nữa? A, nếu đã như vậy, chúng ta cũng không có gì cần phải nói nữa." Dứt lời, hắn xoay người, chắp hai tay sau lưng đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng rời đi, Mộ Dương Thiên xanh mặt đứng đó, nắm chặt nắm đấm, toàn thân phát run, vẻ mặt hết sức kích động. Rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, vớ lấy cái ly trên bàn ném xuống đất, nổi giận mắng: "Nghiệt chướng!"

Bên ngoài, Mộ Cảnh Nam mới từ trong Ngự thư phòng đi ra, nghe thấy tiếng động trong phòng, khóe miệng cong lên, hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Tiểu Trần Tử bên cạnh. Đúng lúc Tiểu Trần Tử cũng nhìn về phía Mộ Cảnh Nam, thời điểm hai ánh mắt chạm nhau, hắn vội vàng thu hồi ánh mắt.

"Trần công công, còn không vào hầu hạ sao? Để chậm một lát nữa, người khác còn tưởng rằng bổn vương hành thích vua đấy." Mộ Cảnh Nam lạnh lùng nói, trực tiếp phất tay áo rời đi.

Nghe lời này, thân thể Tiểu Trần Tử chấn động, ngước mắt nhìn Mộ Cảnh Nam, lời vừa rồi của hắn là ý gì? Lời nói đại nghịch bất đạo như thế mà hắn cũng dám nói. Có điều, Lục Vương gia này dù bề ngoài là công tử quần là áo lụa nhưng thật sự không hành sự theo lẽ thường. Hắn thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Ngự Thư phòng, nghe âm thanh vừa rồi sợ là Hoàng thượng lại đang tức giận, có thể làm Hoàng thượng tức giận như thế cũng chỉ có Lục Vương gia.

Chẳng qua tình hình ở kinh thành hiện nay thật không lạc quan, Cao đại nhân bị giam vào thiên lao, thế cân bằng của Vân gia và Cao gia đã bị phá vỡ, hiện tại sợ là bên Vân gia đang như mặt trời ban trưa đi. Nhưng mà chuyện này cũng không cần bọn hắn lo lắng, nghĩ tới đây, hắn đi vào Ngự thư phòng.

Tướng phủ.

Trong thư phòng đầy ắp người, bọn nha hoàn dâng trà xong liền cáo lui, đóng cửa lại, chỉ để Hà Văn ở bên trong hầu hạ.

Vân Mặc Thành ngồi trên ghế chủ vị, trên gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười, hắn bưng ly trà lên, nói với mấy quan viên ngồi dưới: "Hôm nay các vị đại nhân đến, lão phu cảm thấy hết sức vinh hạnh, mời các vị dùng trà."

Một quan viên phía dưới bưng ly trà lên, nhìn Vân Mặc Thành, nịnh nọt cười nói: "Có thể tới bái phỏng Vân tướng là vinh hạnh của hạ quan mới đúng."

Vân Mặc Thành giật giật khóe miệng, đặt ly trà trong tay xuống, lạnh nhạt nói: "Ngày thường, lão phu nhớ mình cũng không coi là có giao tình gì quá thân với các vị đại nhân, không biết các vị đại nhân tìm lão phu có chuyện gì?"

Nghe Vân Mặc Thành nói trắng ra như thế, nhất thời nụ cười trên mặt mấy quan viên cứng ngắc, quả thật, nếu đổi lại là trước kia bọn họ tuyệt đối sẽ không đến Tướng phủ, nhưng trước khác nay khác, Cao gia đã sắp rơi đài.

"Vân Tướng nói đùa, không phải hạ quan sợ thân phận mình hèn mọn bôi nhọ Tướng phủ sao. Hôm nay chính là cố ý tới bồi tội với Tướng gia." Lại Bộ thị lang Dương Hiểu vội vàng người nói.

Thần sắc Vân Mặc Thành vẫn như cũ, lạnh nhạt nói: "Bồi tội? Sao lại nói thế? Dương đại nhân cùng các vị đại nhân có lỗi gì với lão phu sao?"

Vừa nghe lời này, Dương Hiểu lại ngây ngẩn, còn các quan viên khác thì sợ tái mặt, đồng loạt hô lên: "Vân Tướng...."

Thấy mấy quan viên phía dưới đều biến sắc, trong mắt Hà Văn lóe lên ý giễu cợt, thật là tan đàn xẻ nghé a, mấy người này vốn đi theo Cao gia, hôm nay cũng nghiêng về phía Vân gia.

Lúc này, Vân Mặc Thành đứng lên, nhìn đám quan viên bên dưới, cười nói: "Hôm nay lão phu hơi mệt mỏi, không lưu các vị đại nhân được."

Nghe vậy, đám quan viên kia đều sợ hãi, lần nữa cùng hô lên: "Vân Tướng, ngài không muốn thu nhận chúng ta sao?"

Vân Mặc Thành cười nhạt, nói: "Các vị đại nhân sao lại nói vậy, chúng ta làm quan trong triều thì chính là đồng liêu, sao lại nói là thu nhận." Nói xong, hắn thay đổi sắc mặt, chắp tay hướng bên phải, nghiêm nghị nói, "Sợ người khác không biết, nghe được lời này còn tưởng lão phu kết bè kết phái đấy. Nếu như truyền đến tai Hoàng thượng, chẳng phải bổn tướng phải gánh vác tội danh này sao?"

Mấy quan viên nghe lời này, hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt lo âu.

Hà Văn nhìn sắc mặt Vân Mặc Thành, đi tới, mở cửa ra, nói với đám quan viên kia: "Các vị đại nhân, mời." Hắn làm một tư thế xin mời.

Mấy quan viên kia còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn bộ dáng xa cách của Vân Mặc Thành, nhất thời không mở miệng được, chỉ đành thở dài một tiếng, rời đi.

Đợi sau khi mấy quan viên kia rời đi, Hà Văn đóng cửa lại, đi tới bên cạnh Vân Mặc Thành, thắc mắc hỏi: "Lão gia, mấy quan viên này có ý muốn gia nhập vào bên chúng ta, tại sao ngài cự tuyệt?"

Vân Mặc Thành chắp tay sau lưng, hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía cửa, lạnh nhạt nói: "Bọn họ muốn gia nhập thì bổn tướng phải thu nhận bọn họ sao? Hừ, hôm nay bọn họ có thể phản bội Cao Khải thì ngày khác cũng có thể phản bội ta, người như vậy, bổn tướng không cần."

Hà Văn gật đầu, nói tiếp: "Hôm nay sợ là Tứ Vương gia đắc thế đi, dù sao cũng là hắn tự mình bắt được Cao Khải, vậy chúng ta có nên thắt chặt quan hệ với hắn không?"

Nghe vậy, Vân Mặc Thành nhìn Hà Văn, cười lạnh nói: "Ngươi thật sự cho rằng Mộ Thanh Viễn đắc thế? Hừ, sợ là bản thân hắn cũng nghĩ như thế, nhưng hắn đã quên Cao gia là hậu thuẫn lớn nhất của hắn, lần này hắn tự phá hủy hậu thuẫn của mình, nếu không, đám quan viên kia tìm tới ta mà không tới tìm hắn?"

Hà Văn bừng tỉnh hiểu ra, mấy quan viên kia đều là vây cánh của Cao Khải, cũng có thể nói là vây cánh của Mộ Thanh Viễn, nhưng hôm nay lại trực tiếp tìm tới Vân gia, có thể thấy Mộ Thanh Viễn đã khiến bọn họ lạnh tâm, đi theo một chủ tử như vậy, sợ là bất cứ lúc nào cũng có thể bị kéo ra hỏi tội.

"Cao Khải thật sự sẽ bị xử tội sao?" Hà Văn suy nghĩ một chút, hỏi.

Vân Mặc Thành đi lên mấy bước, mở cửa, ánh sáng mặt trời chiếu vào người hắn, nhìn cảnh sắc bên ngoài, tuy là mùa xuân nhưng trên mặt đất vẫn có vài chiếc lá rơi, hắn lạnh nhạt nói: "Hiện tại vẫn chưa thể nói chắc được, chuyện của Cao Khải lần này đúng là rất lớn, nhưng dù sao Thái hậu cũng họ Cao, có nàng ở đây nhất định sẽ can thiệp vào chuyện này. Có điều, kết quả thế nào thì còn phải xem động tác của người giật dây, tóm lại không có hại cho chúng ta là được." Chuyện này đúng là càng ngày càng có ý tứ.

Người giật dây? Nghe lời này, Hà Văn biến sắc, còn có người đứng sau giật dây Cao Khải? Chuyện này quả thật làm người ta khó có thể tưởng tượng được. Nhưng cũng có thể là vậy, dựa theo tính cẩn thận của Cao Khải sao có thể dễ dàng bị người ta phát hiện được. Hơn nữa, lần này Dương Ngạo còn mất tích, sống chết chưa biết. Chuyện bây giờ trở nên rất phức tạp, không biết người đứng sau là ai.

Lúc này, một hạ nhân chạy tới, hành lễ với Vân Mặc Thành: "Khởi bẩm lão gia, Liễu đại nhân cầu kiến."

Nghe vậy, sắc mặt Vân Mặc Thành trầm xuống, nhìn hạ nhân kia, hừ lạnh nói: "Không gặp!"

Hà Văn liếc nhìn hạ nhân kia, khẽ gật đầu ý bảo hắn rời đi, trong lòng hạ nhân kia hốt hoảng, đành nghe lời hắn, rời đi.

Hà Văn nhìn Vân Mặc Thành, nghĩ ngợi một lát, nói: "Lão gia, Liễu gia cùng Vân gia là quan hệ thân thích, bây giờ còn có thánh chỉ chỉ hôn cho hai nhà, không gặp, hình như không được tốt lắm."

Vân Mặc Thành lạnh lùng nhìn về phía trước, lạnh nhạt nói: "Quan hệ thân thích? Hừ, năm đó cũng chỉ vì muốn mượn quan hệ với bọn hắn để đứng vững trong triều thôi, bây giờ bọn hắn đã không còn giá trị lợi dụng nữa, huống chi, hắn cũng chỉ gả nữ nhi cho ta mà thôi, dù có gả mười nữ nhi, thì thế nào? Vân gia cùng Liễu gia đã sớm như nước với lửa rồi, hiện tại bọn họ cũng chỉ vì Cao gia thất thế, muốn tới đây kết giao thôi. Để ý bọn họ làm gì."

"Vâng." Hà Văn đáp.

Không lâu sau, hạ nhân kia lại quay trở lại, Vân Mặc Thành nhìn hắn, sắc mặt tối tăm, lạnh nhạt nói: "Không phải đã nói là không gặp sao!"

Hạ nhân kia nghe vậy, cả kinh, lập tức hiểu ý tứ của Vân Mặc Thành, đến trước mặt hắn, cung kính nói: "Khởi bẩm lão gia, Tứ Vương gia tới."

Mộ Thanh Viễn tới? Sắc mặt Vân Mặc Thành thay đổi, trầm ngâm một lát, nói: "Mời hắn đến đây đi."

Hà Văn cả kinh, mời Tứ Vương gia tới đây? Không phải nên ra ngoài nghênh đón sao? Có điều, hắn lập tức hiểu ý Vân Mặc Thành, lúc này Tứ Vương gia tới Tướng phủ hẳn là có chuyện muốn nhờ vả, không ra nghênh đón mới thể hiện được giá trị của bọn họ.

Hạ nhân kia sững sờ, hắn cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tứ Vương gia đã vào phủ, nhưng mà không phải tới bái kiến lão gia."

"Ngươi nói cái gì?" Vân Mặc Thành cau mày, lạnh giọng quát.

Nhìn sắc mặt Vân Mặc Thành không tốt, Hà Văn nhìn hạ nhân kia, hỏi: "Tứ Vương gia đi chỗ nào?"

"Vừa rồi Tứ Vương gia đi về phía Đông Uyển." Hạ nhân cúi đầu, đáp.

Đông Uyển? Biện Hiên Các! Hà Văn trầm ngâm một lát, đột nhiên nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nhìn Vân Mặc Thành.

Sắc mặt Vân Mặc Thành xanh mét, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía trước, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì.

Đông Uyển, Biện Hiên Các.

Nghỉ ngơi một buổi sáng, Vân Yên cảm thấy thân thể khỏe lên nhiều, để Bích Thủy đỡ nàng ngồi lên giường êm, nghe Bích Thủy nói mấy chuyện trong Tướng phủ.

"Tiểu thư, vừa rồi ta thấy mấy quan viên đến đây, chắc là bái kiến Vân Mặc Thành." Bích Thủy không vui nói, cá nhân nàng rất không thích Vân Mặc Thành.

Vân Yên nằm trên giường, mắt nhìn về phía trước, lạnh nhạt nói: "Tan đàn xẻ nghé, bọn họ dĩ nhiên muốn tìm ngọn núi khác dựa vào, kết quả thế nào? Vân Mặc Thành thu nhận bọn họ?"

"Cũng chưa chắc", Bích Thủy lắc đầu nói, "Ta nhìn thấy lúc bọn họ ra về sắc mặt không tốt, chắc là ăn bế môn canh rồi, đáng đời." Nàng ghét nhất loại người gió chiều nào theo chiều ấy.

Vân Mặc Thành không thu nhận bọn họ? Vân Yên kinh ngạc, làm sao có thể, đây chính là cơ hội tốt để mở rộng thế lực a, tại sao hắn lại bỏ qua? Trong đầu nàng chợt hiện lên đoạn đối thoại trong thư phòng ngày trước, không biết vì sao nàng cảm thấy Vân Mặc Thành có chuyện gì đó không thể cho ai biết.

"Tiểu thư, vừa rồi Thu Diên phái người đến hỏi thăm ngài. Hôm qua..." Bích Thủy nhìn Vân Yên, thử dò hỏi, thật ra thì nàng tò mò tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng người tới không phải Thu Diên nên nàng không hỏi được gì.

Nghe lời này, Vân Yên nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Nói với các nàng tất cả đều tốt, không cần phái người tới nữa, tránh để người khác nắm được điểm yếu."

"Vâng..." Bích Thủy cung kính đáp, nàng rũ mắt nhìn cô gái bên cạnh, xem ra tiểu thư không muốn nói rồi.

Đúng lúc này, trong sân vang lên tiếng bước chân, nghe âm thanh này, Bích Thủy nghi ngờ nói: "Hình như có người nào tới." Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hai bóng người đang đi về phía bên này, nàng lập tức biến sắc, sao lại là hắn!

"Tiểu thư... hắn đến rồi!" Bích Thủy hoảng hốt nói.

Nghe vậy, Vân Yên nhướng mày, hắn, hắn tới làm gì? Không phải hôm qua đã nói rất rõ rồi sao? Cho dù hắn tới giải thích thì thế nào? Chỉ là lấy cớ mà thôi, nghĩ tới đây, sắc mặt nàng càng rét lạnh, nhưng mà nàng nhìn tay mình, không biết vì sao trong lòng nàng lại không cảm thấy bài xích.

"Yên Nhi, có ở đây không?" Một thanh âm từ bên ngoài truyền vào.

Sắc mặt Vân Yên nháy mắt cứng đờ, cười khổ, gọi là Yên Nhi, nhưng nghe giọng nói này, không phải hắn! Nàng chợt cười lạnh, nàng là đang tự mình đa tình sao? Hắn lợi dụng nàng, làm sao có thể tới đây chứ? Mộ Thanh Viễn mới là người nên tới.

Bích Vân Các.

Trong phòng, một cô gái đầu tóc rối bù ngồi trên giường, toàn thân chật vật không chịu nổi, trong mắt đều là vẻ tuyệt vọng.

"Nghe nói không? Tứ Vương gia tới." Bên ngoài, một tỳ nữ nhỏ giọng nói.

"Tứ Vương gia tới thì có gì lạ đâu, trong khoảng thời gian này không phải hắn thường xuyên đến sao?" Một tỳ nữ khác xem thường nói.

"Ngươi không hiểu rồi, mấy lần trước Tứ Vương gia có chuyện quan trọng nên mới đến, nhưng lần này, ngươi biết vì sao hắn đến không?" tỳ nữ kia hài lòng nói, giống như mình biết được đại sự gì.

"Không phải tới bái kiến Tướng gia sao?" một tỳ nữ khác nghi ngờ nói.

"Ngươi a, thật là đần chết đi, vừa rồi ta tận mắt thấy Tứ Vương gia đi Đông Uyển, trong Đông Uyển là ai ngươi biết không? Thật là, lúc trước ta đã cảm thấy ánh mắt Tứ Vương gia nhìn Tam tiểu thư có chút kì quái, lần này là thật rồi, aiz, ai bảo Nhị tiểu thư làm ra chuyện xấu hổ như vậy...."

"Nhỏ giọng một chút, cẩn thận Nhị tiểu thư nghe được."

"Sợ cái gì, dù sao nàng cũng sắp gả đến Liễu gia rồi, hơn nữa nàng dám làm mà không dám để người khác nói sao..."

. . .

Nghe mấy lời nói bên ngoài, cô gái trên giường đột nhiên bật dậy, nhảy xuống giường, chân không từng bước từng bước đi về phía cửa, vẻ mặt tuyệt vọng, Tứ Vương gia tới, Tứ Vương gia rốt cuộc cũng tới, nhưng hắn lại đi xem con tiện nhân Vân Yên kia, tại sao có thể, tại sao, nàng không cam tâm!

Biện Hiên Các.

Tiêu Tịnh đứng ngoài cửa không vào, vẻ mặt cảnh giác nhìn bốn phía.

Mộ Thanh Viễn đi vào, thấy không có ai trả lời, trong lòng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ không có người bên trong? Nhưng vừa rồi hắn hỏi hạ nhân, họ nói nàng ở trong phòng.

Đánh giá bốn phía, Mộ Thanh Viễn đi vào phòng trong, vén rèm lên, vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô gái ngồi trên giường êm, vẻ mặt nàng viết đầy tâm sự.

"Yên Nhi, ngươi làm sao vậy? Tại sao gọi ngươi.... ngươi cũng không nghe?" Mộ Thanh Viễn cũng không giận, trực tiếp tiến vào, nhìn Vân Yên, nghi ngờ hỏi.

Bích Thủy nhìn thấy Mộ Thanh Viễn tới, nhỏ giọng nói vào tai Vân Yên: "Tiểu thư, Tứ Vương gia tới."

Nghe vậy, Vân Yên hồi phục tinh thần, ngước nhìn nam nhân trước mặt, đúng vậy a, hắn là Tứ Vương gia, là Mộ Thanh Viễn. Nàng hít sâu một hơi, đứng lên, hành lễ: "Thần nữ bái kiến Tứ Vương gia." Vừa dứt lời, thân thể nàng liền nghiêng về phía trước, té vào trong ngực hắn.

"Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Trước mặt bổn vương không cần đa lễ." Mộ Thanh Viễn nhìn cô gái trong ngực mình, yêu thương nói, sắc mặt nàng tái nhợt làm cho hắn càng thêm đau lòng.

Bích Thủy nhìn một màn này, muốn tiến lên kéo Vân Yên ra, nhưng kiêng kị thân phận của Mộ Thanh Viễn, đành thôi.

"Ngươi ra ngoài trước, ta có chuyện muốn nói với tiểu thư ngươi." Mộ Thanh Viễn chợt nhìn Bích Thủy, nói.

Nghe vậy, Bích Thủy biến sắc, kêu nàng ra ngoài? Nếu nàng ra ngoài, hắn làm chuyện gì xấu thì phải làm sao? Nàng nhìn về phía Vân Yên.

Lúc này, Vân Yên hồi phục lại tinh thần, tránh khỏi ngực Mộ Thanh Viễn, quay sang nhìn Bích Thủy, nói: "Ngươi đi ra ngoài trước đi, nhớ dâng trà cho Tứ Vương gia."

Sao tiểu thư cũng bảo nàng ra ngoài a? Bích Thủy kinh ngạc nhìn Vân Yên, chẳng lẽ đầu óc tiểu thư sốt hỏng rồi, tại sao lại ở chung với Tứ Vương gia này, còn Lục Vương gia phải làm thế nào. Nhưng nhìn vẻ mặt Vân Yên kiên quyết như vậy, nàng đành phải ra ngoài.

"Không biết hôm nay Tứ Vương gia đến có chuyện gì?" Vân Yên thấy Bích Thủy đi ra ngoài, không khỏi nhìn Mộ Thanh Viễn, hỏi, nhìn dáng vẻ hắn hiện tại chắc là trong lòng đang rất vui đi, hắn bắt được chủ mưu vụ án tham ô, đây chính là thời cơ mà lúc trước hắn nói sao? Vậy hôm nay hắn tới là muốn.... Nghĩ tới đây, nàng vô thức nhíu mày.

Lục Vương phủ.

Một nam tử áo đen đứng trước cửa, hai tay ôm ngực, ngẩng đầu nhìn đường phố cách đó không xa, thấy chiếc xe ngựa đang chạy về phía này, hắn nở nụ cười, rốt cuộc đã trở lại.

Một nam tử từ trên xe ngựa bước xuống, một thân cẩm bào xanh nhạt, nhìn người đứng trước cửa, hắn thoáng kinh ngạc, nghi ngờ nói: "Ngươi đứng ở chỗ này làm gì?"

Nhìn nam tử trước mặt, hai mắt không ít tơ máu a, vẻ mặt mệt mỏi, tối qua hành động hơn nửa đêm, trước kia cũng đã hành động ban đêm rất nhiều rồi nhưng cũng không thấy hắn mệt mỏi như thế. Có điều, đúng là lần này khác những lần trước, sợ là hắn ưu tư khó ngủ thôi.

"Dĩ nhiên là đợi ngươi về." Cô Viễn Thành buông hai tay xuống, tiến lên phía trước mấy bước, lạnh nhạt nói.

Chờ hắn? Mộ Cảnh Nam nghi hoặc nhìn hắn, lúc này phu xe phía sau cũng đã rời đi, cả Lục Vương phủ chỉ còn hai người bọn họ, đường phố lạnh tanh không một bóng người.

"Nói đi, chuyện gì?" Mộ Cảnh Nam xoa đầu, vừa đi về phía trước vừa nói, mới một đêm, đầu càng lúc càng đau.

Nhìn Mộ Cảnh Nam đi lướt qua mình, Cô Viễn Thành cười nhạt nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi hình như không có hứng thú, nhưng mà, nếu ta nói với ngươi, chuyện này có liên quan tới Vân Yên thì sao? Ngươi có hứng thú không?"

Nghe vậy, Mộ Cảnh Nam dừng chân, ánh mắt vốn lạnh nhạt trở nên lãnh lệ, hắn quay đầu lại, nghiêm nghị nhìn Cô Viễn Thành, trầm giọng nói: "Lời này có ý gì?"

"Quả nhiên, nghe thấy tên Vân Yên liền nóng nảy." Cô Viễn Thành trêu ghẹo.

Mộ Cảnh Nam nhíu mày, chợt xoay người, không thèm nhìn hắn nữa, lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi không muốn nói, vậy thì thôi." Nói xong, hắn đi thẳng về phía trước.

Chẳng lẽ hắn đùa hơi quá? Cô Viễn Thành kinh ngạc nhìn bóng lưng phía trước, hắn có vẻ đi hơi chậm: "Cũng không có gì, vừa rồi mới nhận được tin tức Mộ Thanh Viễn đến Tướng phủ. Về phần hắn đến làm gì thì không biết, có lẽ là tìm Vân Mặc Thành, dù sao hiện tại trên triều đình, Vân gia là đại gia tộc. Có điều, cũng có khả năng là đến tìm nàng.... nói không chừng, chính là đến cầu hôn...." Thấy tốc độ của Mộ Cảnh Nam đột nhiên chậm lại, hắn chờ đợi Mộ Cảnh Nam phản ứng lại, vậy mà hắn phải thất vọng rồi, người phía trước chỉ dừng lại một chút, trực tiếp đi thẳng vào nhà.

Nhìn bóng lưng kia, thật bình tĩnh a, trong lòng Cô Viễn Thành không khỏi buồn bực, chẳng lẽ hắn đoán sai? Vừa rồi hắn là cố ý nói Mộ Thanh Viễn đến cầu hôn, nhưng mà nhìn thái độ của Mộ Cảnh Nam như vậy hắn lại cảm thấy có chút lo lắng, Mộ Thanh Viễn này chẳng lẽ thật sự đến cầu hôn sao.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.