Bên ngoài trời đã gần sáng, vạn vật yên lặng nghênh đón một ngày mới.
Trong phòng, một cô gái nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, ngay cả màu đỏ của vết bớt cũng phai nhạt đi không ít, chỉ còn là màu hồng hồng, môi cũng đã mất đi màu sắc, cả người có vẻ rất suy yếu. Không biết vì sao nàng chợt nhíu mày, trong miệng nỉ non cái gì, thân thể nàng giật giật khiến cái chăn trượt xuống lộ ra cánh tay trắng nõn, gần cùi chỏ quấn đầy băng gạc.
Bên cạnh bàn có hai nữ tử ngồi đó, mặt buồn rười rượi nhìn cô gái đang mê man trên giường, từ hôm qua đến giờ tiểu thư vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, hơn nữa mạch đập còn suy yếu như vậy, nếu lỡ như không dậy nổi, vậy... Hai người cúi đầu, trong lòng yên lặng cầu nguyện.
Chợt nghe thấy cô gái trên giường nỉ non gì đó, hai người nhất thời nhìn nhau, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, rối rít nhìn cô gái trên giường, nói: "Tiểu thư, ngài tỉnh rồi sao?" Hai người cùng đi đến bên giường.
Nhưng mà cô gái trên giường vẫn không mở mắt, cũng không trả lời các nàng, lời nỉ non trong miệng dần dần nghe rõ.
"Tại sao?"
Nghe vậy, Thu Diên nghi hoặc nhìn Vân Yên, kề sát tai lại, hỏi: "Tiểu thư, ngài nói gì?"
"Tại sao gạt ta..."
"Đúng vậy, ngay từ đầu, không phải chỉ là quan hệ hợp tác sao?"
"Nhưng ta không cam lòng...."
"Ta thật hận.... ta thật không cam lòng.... ta thật ngu ngốc.... ta....."
Trong lòng Hạ Ca giật mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-muu-tam-tieu-thu-nghich-thien/3433973/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.