Chương trước
Chương sau
Bên ngoài trời đã gần sáng, vạn vật yên lặng nghênh đón một ngày mới.

Trong phòng, một cô gái nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, ngay cả màu đỏ của vết bớt cũng phai nhạt đi không ít, chỉ còn là màu hồng hồng, môi cũng đã mất đi màu sắc, cả người có vẻ rất suy yếu. Không biết vì sao nàng chợt nhíu mày, trong miệng nỉ non cái gì, thân thể nàng giật giật khiến cái chăn trượt xuống lộ ra cánh tay trắng nõn, gần cùi chỏ quấn đầy băng gạc.

Bên cạnh bàn có hai nữ tử ngồi đó, mặt buồn rười rượi nhìn cô gái đang mê man trên giường, từ hôm qua đến giờ tiểu thư vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, hơn nữa mạch đập còn suy yếu như vậy, nếu lỡ như không dậy nổi, vậy... Hai người cúi đầu, trong lòng yên lặng cầu nguyện.

Chợt nghe thấy cô gái trên giường nỉ non gì đó, hai người nhất thời nhìn nhau, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, rối rít nhìn cô gái trên giường, nói: "Tiểu thư, ngài tỉnh rồi sao?" Hai người cùng đi đến bên giường.

Nhưng mà cô gái trên giường vẫn không mở mắt, cũng không trả lời các nàng, lời nỉ non trong miệng dần dần nghe rõ.

"Tại sao?"

Nghe vậy, Thu Diên nghi hoặc nhìn Vân Yên, kề sát tai lại, hỏi: "Tiểu thư, ngài nói gì?"

"Tại sao gạt ta..."

"Đúng vậy, ngay từ đầu, không phải chỉ là quan hệ hợp tác sao?"

"Nhưng ta không cam lòng...."

"Ta thật hận.... ta thật không cam lòng.... ta thật ngu ngốc.... ta....."

Trong lòng Hạ Ca giật mình nhìn Vân Yên, trên trán nàng đã đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lông mày vẫn nhíu chặt, dáng vẻ rất khổ sở. Nàng tựa như đã hiểu ra điều gì, nhìn Thu Diên, nói: "Sợ là tiểu thư đang nằm mơ."

Nằm mơ? Nghe vậy, Thu Diên cả kinh, nàng kinh ngạc nhìn Hạ Ca, nhưng những lời tiểu thư nói có nghĩa là gì, nàng lại quay đầu nhìn Vân Yên, tại sao tiểu thư lại nói vậy, lời này hình như là nói với một nam tử. Nếu là như vậy, tiểu thư nàng....

Thu Diên chợt thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người dựa vào cạnh giường, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười tươi sáng, rốt cuộc là nam tử thế nào có thể động tới trái tim tiểu thư?

"Ngươi cười cái gì?" Hạ Ca liếc mắt nhìn Thu Diên, nghi ngờ nói.

Thu Diên khẽ cong môi, nhìn Hạ Ca, cười nói: "Dĩ nhiên đang vui mừng thay cho tiểu thư... Có điều, rất khó tưởng tượng nam tử thế nào mới đáng để tiểu thư nhớ thương như vậy, ta vốn cho rằng chỉ có nam tử như sư phụ mới xứng ở bên cạnh tiểu thư." Nói tới đây, nàng đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Hạ Ca, nghi ngờ nói, "Đúng rồi, Phong sư phụ thế nào rồi? Lâu như vậy cũng không thấy, ngày hôm qua cũng không thấy ngươi tiễn hắn, hắn không phải là ngươi..."

"Câm mồm!" Hạ Ca biến sắc đột nhiên hét lớn một tiếng cắt đứt lời Thu Diên, gương mặt vốn trầm tĩnh hiện giờ tràn đầy vẻ kích động, nàng trừng to mắt nhìn Thu Diên, Thu Diên cũng kinh ngạc nhìn nàng, nói: "Ngươi làm sao vậy?"

Tựa như nhận ra mình phản ứng quá lớn, Hạ Ca hơi sững sờ, nàng bỗng nghiêng đầu đi chỗ khác, vẻ mặt như ẩn nhẫn gì đó, sâu kín nói: "Không có, không có gì..."

Thu Diên há miệng, nhìn Hạ Ca, nhất thời không biết nói gì, lần đầu tiên thấy Hạ Ca luống cuống như thế.

Lúc này, cô gái trên giường chợt ngừng nói mê sảng, cặp lông mày khẽ nhúc nhích, từ từ mở mắt ra. Nàng giơ tay lên sờ sờ đầu, đau quá, thân thể cũng không có hơi sức. Vừa rồi nàng sao vậy, hình như trong đầu có một bóng dáng hiện lên, là hắn! Nghĩ tới đây, nàng cau mày, cắn chặt môi, tại sao nàng lại nghĩ đến hắn!

Có điều vừa rồi giống như nghe thấy tiếng của Hạ Ca, Vân Yên đang chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên cổ họng khô khốc, nhỏ giọng ho khan: "Khụ khụ..." Môi nàng giật giật, hô: "Nước, nước..."

Nghe người trên giường nói chuyện, Thu Diên sững sờ, vội vàng đi tới bên giường, thấy Vân Yên đã mở mắt ra, nàng nhất thời vui muốn khóc, nói: "Tiểu thư, ngài rốt cuộc đã tỉnh rồi, hù chết chúng ta. Hạ Ca, nhanh, mau lấy nước cho tiểu thư."

Hạ Ca vốn đang sững sờ cũng hồi phục tinh thần, cuống quýt chạy tới bàn rót một ly nước bưng đến.

Hai người nâng Vân Yên dậy, để nàng dựa vào đầu giường, cho nàng uống nước.

Uống được vài ngụm, Vân Yên đẩy các nàng ra, nàng nhớ hôm qua, hắn đã đến! Ánh mắt nàng đảo quanh nhà, không có ai, không có ai, hắn không có ở đây. Ngày hôm qua gặp hắn chẳng lẽ là mơ sao? Nhưng.... nàng nâng tay phải lên sờ trên ngực, nói đó ấm áp, cảm giác đau đớn đã biến mất rồi, nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ của hắn ở nơi này.

"Tiểu thư, ngài đang tìm Phong sư phụ sao?" Thu Diên tựa như nhìn thấu tâm tư Vân Yên, cười nói.

Vân Yên không nói, mắt khép hờ, thanh âm yếu đuối: "Hắn không muốn gặp ta."

"Tiểu thư, làm sao ngài biết chứ? Phong sư phụ rất lo lắng cho ngài, nếu không sao hôm qua hắn lại xuất hiện chứ? Ngài nên thả lỏng tịnh dưỡng cho tốt mới đúng." Thu Diên nhìn Vân Yên, an ủi nói.

A, thật sao? Vân Yên nhìn Thu Diên, khóe miệng khẽ cong lên: "Mấy ngày không gặp, trình độ an ủi người khác tăng lên rồi a." Nói xong, nàng nhìn Hạ Ca hơi đỏ mắt, nói: "Làm sao ngươi cũng thích khóc nhè giống Bích Thủy rồi hả?"

Hạ Ca xoa xoa khóe mắt, tiến lên kéo tay Vân Yên, cười nói: "Còn không phải bị tiểu thư dọa sao, ngài không biết lúc trở về ngài dọa người cỡ nào, khắp người đều là máu tươi, cũng may..." Nàng đột nhiên ngừng lại, nhưng vẫn cười nói tiếp, "Cũng may, hiện tại ngài rốt cuộc cũng tỉnh rồi."

Vân Yên quan sát sắc mặt Hạ Ca, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ, nàng sao vậy?

Lúc này, Thu Diên chợt nghĩ tới điều gì, nghiêm nghị nói: "Hôm qua Phong sư phụ nói hiện tại chỉ có tìm được Thiên Hương đậu khấu mới có thể áp chế được bệnh tình của ngài. Tiểu thư, tra xét lâu như vậy, rốt cuộc Thiên Hương đậu khấu đang ở đâu?"

Nghe lời này, sắc mặt Vân Yên cứng đờ, nháy mắt trầm xuống, trong mắt đầy lãnh ý nhìn về phía trước.

Thấy bộ dáng Vân Yên như vậy, Thu Diên sững sờ, hai tay nàng túm chặt y phục, nàng nói sai cái gì rồi sao?

Hạ Ca liếc nhìn Thu Diên, tiếp lời: "Đúng vậy a, tiểu thư, ngài mấy lần sử dụng nội lực quá nhiều, bệnh tình đã nghiêm trọng hơn trước kia rồi, hôm qua hắn đã nói thời gian ngài còn lại... đã ngày càng ít. Nếu vẫn không tìm được Thiên Hương đậu khấu, vậy..." Càng nói sắc mặt nàng càng thêm lo lắng, các nàng đi theo tiểu thư nhiều năm như vậy, các nàng cũng hiểu rõ tình trạng sức khỏe của tiểu thư. Nếu không chữa bệnh, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nữa.

"Đủ rồi, Thiên Hương đậu khấu, ta không cần!" Vân Yên nhìn Hạ Ca, trầm giọng nói.

Thu Diên cùng Hạ Ca sững sờ, há hốc mồm muốn nói thêm gì đó, lúc đầu không phải vì muốn lấy Thiên Hương đậu khấu nên bọn họ mới trở lại kinh thành sao? Tại sao tiểu thư lại nói là không cần, đây là chuyện liên quan đến sinh mệnh tiểu thư a. Nhưng nhìn nét mặt Vân Yên lạnh lẽo như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể nuốt lời muốn nói vào bụng.

Thấy trời cũng sắp sáng, Vân Yên vén chăn lên, đặt chân xuống chuẩn bị đứng lên, tối qua tiêu hao quá nhiều nội lực, nàng cũng có chút không đứng dậy nổi.

"Tiểu thư, ngài muốn làm gì?" Nhìn động tác của Vân Yên, Thu Diên gấp giọng nói.

Vẻ mặt Vân Yên lạnh lùng, giễu cợt nói: "Dĩ nhiên là phải đi về, nếu ta không trở về, không biết sẽ có phiền toái gì nữa, quan trọng là tất cả không phải đã bỏ dở nửa chừng rồi sao?" Đúng vậy a, hắn tỉ mỉ bố trí tất cả, vở kịch này nàng phải hảo hảo xem một chút! Nàng phải tăng cảnh giác lên để xem hắn rốt cuộc còn muốn làm gì.

Nhìn Vân Yên sắc mặt âm trầm, Hạ Ca than nhẹ, nói: "Ta đi lấy y phục cho ngài."

Thu Diên nghe vậy, nhìn Hạ Ca, vội vàng nói: "Hạ Ca, ngươi nói cái gì vậy? Thương thế của tiểu thư rất nghiêm trọng, làm sao trở về được? Cái Tướng phủ đó không trở về cũng được! Linh Lung Các chúng ta còn phải sợ bọn hắn sao!"

Liếc Thu Diên một cái, Hạ Ca cau mày, nói: "Nghe tiểu thư đi, hiện tại chuyện của tiểu thư còn chưa làm xong. Nếu hiện giờ không làm...." Nói tới đây, nàng ngẩn người, về sau sẽ không còn cơ hội rồi.

Dường như hiểu được ý tứ trong lời của Hạ Ca, thân thể Thu Diên cứng đờ, cúi đầu, nháy mắt trở nên mất tinh thần, nàng xoay người đi thẳng về phía cái tủ.

Nghe lời Hạ Ca nói, lại nhìn vẻ mặt Thu Diên, Vân Yên nắm chặt hai mắt, cười tự giễu, nàng sắp chết sao? Hình như là vậy đi! Nàng vỗ nhẹ ngực, cảm nhận tiếng tim đập, chỉ cần hiện tại còn sống thì tốt rồi.

Thời điểm trở lại Tướng phủ, trời còn chưa sáng hẳn, Vân Yên ngồi trên giường âm thầm vận chuyển nội lực trong cơ thể, vừa rồi lúc Hạ Ca cùng Thu Diên đưa nàng trở về, nàng phát hiện nội thương của nàng hình như không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, đây là chuyện gì chứ? Hơn nữa lồng ngực cảm giác mơ hồ đau đớn, nhưng nàng vẫn chịu đựng được.

Là hắn sao? Hắn truyền cho nàng bao nhiêu nội lực, thân thể hắn rõ ràng cũng không tốt. Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tại sao hắn không muốn gặp nàng, đã nhiều năm như vậy, tại sao?

Nghĩ tới những điều này, Vân Yên đột nhiên xoa đầu, trong đầu hiện ra một bóng dáng, Dạ Mị! Không, là Mộ Cảnh Nam chứ? Nàng cắn chặt môi, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, bỗng nhiên nàng ho khan hai tiếng, tay phải níu chặt vai trái, y phục cũng nhăn nhúm.

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài trời đã sáng choang, cửa 'kẽo kẹt' mở ra.

"Tiểu thư, ngài có ở đây không?" Bích Thủy thò đầu nhìn vào trong, nhỏ giọng hô.

Trong phòng vẫn yên tĩnh, Bích Thủy đi vào trong, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ tiểu thư chưa về sao?" Đột nhiên nàng cảm thấy một bóng người trong phòng, lập tức nhìn sang.

Một cô gái y phục tuyết trắng ngồi trên giường, nhìn về phía Bích Thủy, nhưng tiêu điểm lại tựa như không nhìn Bích Thủy.

"Tiểu thư, ngài trở lại." Bích Thủy nhìn thấy Vân Yên, mừng rỡ nói, nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội vàng lấy tay che miệng, nhìn ra ngoài cửa, cũng may bên ngoài không có ai.

Nghe thanh âm này, Vân Yên hồi phục lại tinh thần, nhìn Bích Thủy, nhàn nhạt nói: "Hôm nay bên ngoài có tin tức gì không?"

Bích Thủy hơi sững sờ, đi tới bên cạnh Vân Yên, không biết vì sao, tiểu thư như vậy khiến nàng có cảm giác rất tịch mịch, cô đơn, tối qua xảy ra chuyện gì sao?

"Đúng là đã xảy ra một số chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn, hôm nay cả kinh thành truyền khắp sự kiện kia là được...." Bích Thủy kể những chuyện mà sáng nay nghe bọn nha hoàn nghị luận ầm ĩ.

"Không, để ta đoán một chút!" Vân Yên bỗng ngắt lời Bích Thủy, cười lạnh nói: "Có phải Cao Khải bị bắt không."

Bích Thủy sững sờ, kinh ngạc nói: "Tiểu thư, làm sao ngài biết? Chẳng lẽ ngài có tham dự vào chuyện này? Nói thật, Cao Khải này cũng to gan, hơn nửa đêm còn đi đào tai ngân ra, đúng lúc bị tóm."

Vân Yên nhìn Bích Thủy, lạnh nhạt nói: "Ta làm sao có khả năng thiết kế Cao Khải đây? Mộ Cảnh Nam lần này đúng là lập công lớn rồi, ngay cả chủ mưu vụ án tai ngân cũng bắt được." Nói đến câu sau, trong giọng điệu có chút giễu cợt.

Nghe vậy, Bích Thủy nghi ngờ nói: "Không đúng, tiểu thư, rõ ràng là Tứ Vương gia bắt được Cao Khải, không phải Lục Vương gia." Có điều nghe tiểu thư nói hình như có thành kiến gì với Lục Vương gia. Chẳng lẽ hai người cãi nhau sao? Nhưng mới qua một buổi tối a, ngay cả mặt cũng không gặp làm sao cãi nhau chứ.

Không phải Mộ Cảnh Nam? Làm sao có thể? Trên mặt Vân Yên thoáng chút kinh ngạc, lúc trước không phải hắn nói muốn dẫn dụ Cao Khải tự bại lộ bí mật sao? Quả thật, Cao Khải tự mình đi đào tai ngân ra rồi, nhưng mà tại sao người bắt Cao Khải lại là Mộ Thanh Viễn? Tại sao Mộ Cảnh Nam phải làm như vậy?

Bích Thủy nhìn Vân Yên sắc mặt ko tốt, hồi lâu sau, rốt cuộc mở miệng: "Tiểu thư, có phải Lục Vương gia đã làm gì khiến ngài hiểu lầm không? Ta cảm thấy Lục Vương gia thật lòng với ngài, ta đoán a, qua một thời gian nữa, hắn sẽ tới cưới ngài về." Nói vậy, tiểu thư hẳn là sẽ vui mừng đi, nàng nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà Lục Vương gia cũng thật sự quá chậm chạp, nên sớm cưới tiểu thư, nếu không Tứ Vương gia lại quấn lấy ngài."

Nghe lời này, Vân Yên đột nhiên nhìn Bích Thủy, bỗng nhiên ha ha cười lớn.

Tiếng cười bất thình lình vang lên làm Bích Thủy sợ hết hồn, nàng vuốt ngực, kinh ngạc nhìn Vân Yên, tiểu thư làm sao vậy?

Vân Yên cười lạnh nhìn về phía trước, thì ra hắn đều bố trí xong tất cả, ban đầu giao dịch vì sao hắn muốn nàng gả cho Mộ Thanh Viễn, cũng chỉ vì muốn Mộ Thanh Viễn tranh giành em dâu bị người khác chỉ trích, mất lòng dân, như vậy hắn sẽ không thể ngồi lên vị trí thái tử. Mà bây giờ mặt ngoài thì Mộ Thanh Viễn bắt được chủ mưu vụ án tai ngân, nhưng mấu chốt là, người hắn bắt là Cao Khải a, Cao gia là thế lực ủng hộ Mộ Thanh Viễn, lần này Mộ Thanh Viễn lại tự bê đá đập vào chân mình, một khi Cao Khải bị phán tội, chẳng những Cao gia suy tàn, Mộ Thanh Viễn cũng tứ cố vô thân. Nghĩ tới đây, Vân Yên cười lạnh, tâm tư hắn đúng là quá kín đáo. Như vậy tiếp theo chính là Mộ Thanh Viễn cầu hoàng thượng cho hắn cưới nàng, như vậy kế hoạch của hắn cũng hoàn mỹ rồi.

"Tiểu thư, ngài đang suy nghĩ gì?" Thấy Vân Yên mất hồn, Bích Thủy nhỏ giọng hô.

Vân Yên hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói: "Không có gì, ta hơi mệt mỏi, ngươi ra ngoài trước đi." Nói xong, nàng bước xuống giường, thân thể hơi lảo đảo, Bích Thủy vội vàng đỡ lấy, lại bị nàng đẩy ra.

Bích Thủy đứng đó, nhìn bóng dáng từ từ đi tới bên giường, bây giờ nhìn tiểu thư rất cô đơn, vắng lặng, hơn nữa hôm qua hình như lại bị thương. Hiện giờ trong lòng nàng rất nghi ngờ, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Trong hoàng cung.

Ngự Thư phòng, một bóng dáng màu vàng nhạt đi ra, đi được mấy bước, hắn dừng chân, quay đầu nhìn ba chữ Ngự thư phòng, trên mặt là nụ cười đắc ý, vừa rồi phụ hoàng không trực tiếp khích lệ hắn, nhưng hắn cảm thấy trong lòng phụ hoàng đã tán thành hắn, lần này hắn rốt cuộc thành công.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên quay đầu lại, chuẩn bị đi về phía trước, lại chạm mặt một người đi tới. Thấy rõ người tới, hắn thu lại nụ cười trên mặt, lạnh nhạt nói: "Hiếm khi thấy Lục đệ chủ động đến Ngự Thư phòng, xem ra phụ hoàng cho truyền ngươi vào cung."

Nam tử một thân cẩm bào xanh nhạt đi tới, hai mắt hiện ra tia máu nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ, nói: "Tứ ca không cần chế nhạo bổn vương, có điều Tứ ca lại được khen ngợi rồi, không chỉ lập được công lớn bắt được chủ mưu vụ án tai ngân, hơn nữa còn đại nghĩa diệt thân, dù là người Cao gia, ngươi cũng có thể chí công vô tư."

"Bổn vương thân là Vương gia, dĩ nhiên phải đặt việc công lên trên hết, Lục đệ khen trật rồi." Mộ Thanh Viễn cười nói, trong mắt thoáng qua vẻ tự đắc.

Lúc này, một thái giám chạy chậm tới, hành lễ với Mộ Cảnh Nam cùng Mộ Thanh Viễn: "Nô tài thỉnh an hai vị Vương gia."

Nhìn người tới, Mộ Cảnh Nam nói: "Ơ, đây không phải là Tần công công bên cạnh tổ mẫu sao? Xem ra là đến tìm Tứ ca rồi, vậy bổn vương vào trước." Nói xong, hắn nhìn Mộ Thanh Viễn một cái, xoay người đi vào Ngự Thư phòng.

Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn cau mày, hắn lạnh lùng nhìn bóng lưng phía trước, sau đó nhìn Tần Chí, nhàn nhạt nói: "Ngươi tới tìm bổn vương có chuyện gì?"

Tần Chí cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thái Hậu nương nương mời ngài đến Thọ Khang cung một chuyến."

Đến Thọ Khang cung? Mộ Thanh Viễn nhướng mày, chắp tay sau lưng nhàn nhạt nói: "Vụ án tham ô tai ngân còn rất nhiều chuyện cần bổn vương xử lý, sợ là không có thời gian rảnh, ngươi trở về nói lại với hoàng tổ mẫu một tiếng, nếu tôn nhi có thời gian rảnh sẽ đến thăm lão nhân gia." Nói xong, hắn đi thẳng về phía trước.

Tần Chí nghe hắn nói vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn bóng lưng phía trước, Tứ Vương gia có biết mình đang nói gì không?

Trước cửa Ngự Thư Phòng, nam tử mặc cẩm bào xanh nhạt liếc nhìn bóng dáng nghênh ngang rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên, xoay người trực tiếp đi vào Ngự Thư phòng.

Trong Thọ Khang cung, Cao Thái hậu ngồi trên giường, vẻ mặt cực kì ủ dột, hai mắt đục ngầu nhìn về phía trước, trong điện chỉ có Vũ Hạ ma ma ở lại hầu hạ.

"Thái hậu, ngài đừng có gấp, bảo trọng thân thể." Vũ Hạ ma ma nhìn bộ dáng âm trầm của Cao Thái hậu, khuyên nhủ.

Bảo trọng thân thể? Cao Thái hậu nhắm mắt lại, cười lạnh một tiếng, thanh âm trầm thấp: "Hiện tại ai gia chết đi cũng tốt, không cần phải lo lắng hãi hùng vì bọn họ."

Vũ Hạ ma ma thở dài, nhìn ra phía ngoài cửa, tiểu Tần tử đi cũng lâu rồi, sao Tứ Vương gia còn chưa tới, lần này Tứ Vương gia thật sự sai lầm rồi a, nếu Cao gia suy tàn, làm sao hắn có thể duy trì địa vị của mình hiện tại?

Đột nhiên bên ngoài điện có tiếng bước chân truyền đến, Vũ Hạ ma ma nhìn Thái hậu, cười nói: "Thái hậu đừng nóng giận, Tứ Vương gia đã tới chịu đòn nhận tội rồi, sợ là lúc đó hắn cũng có nỗi khổ tâm riêng."

"Mẫu hậu..." Bên ngoài truyền đến một giọng nữ. Ngay sau đó, cô gái một thân cung trang đỏ thẩm bước vào, châu ngọc trên đầu đinh đang vang dội, dung nhan mỹ lệ tràn đầy hoảng hốt.

Nhìn cô gái đi tới, Thái hậu nhướng mày, ánh mắt có chút không kiên nhẫn, không vui nói: "Thân là Hoàng hậu, làm việc hốt hoảng, còn ra thể thống gì!"

Bị Cao Thái hậu giáo huấn, Cao Nguyệt Ly cứng họng, vội vàng quỳ xuống, nhỏ giọng nói: "Mẫu hậu, còn không phải tại nô tỳ lo lắng sao? Hôm nay Cao gia xảy ra chuyện lớn như vậy, hiện giờ trong lòng nô tỳ rất loạn, mẫu hậu, bây giờ nên làm thế nào?"

"Làm thế nào? Ha ha, còn không phải đứa con ngoan của ngươi làm chuyện tốt?! Ngươi còn mặt mũi đến đây, lập tức cút cho ai gia!" Cao Thái hậu nhìn Cao Nguyệt Ly, lạnh lùng nói, trong mắt đầy lửa giận.

Nghe vậy, Cao Nguyệt Ly sững sờ, vẻ mặt uất ức, ở lại không được, đi cũng không xong, nhịn không được chảy nước mắt, nàng vừa lau nước mắt vừa nói: "Mẫu hậu...."

Nhìn bộ dáng Cao Nguyệt Ly như vậy, Vũ Hạ ma ma vội vàng hòa giải: "Thái hậu, ngài đừng giận chó đánh mèo Hoàng hậu a, Hoàng hậu cũng không biết chuyện này, nếu nàng biết, sợ rằng nàng là người đầu tiên phản đối."

"Đúng vậy, nếu nô tỳ biết, nô tỳ tuyệt đối sẽ không để Viễn Nhi làm như vậy." Cao Nguyệt Ly vội vàng phụ họa.

Cao Thái hậu hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: "Được rồi, ai gia không trách ngươi, đứng lên đi."

Vũ Hạ ma ma liền đi xuống đỡ Cao Nguyệt Ly dậy, hòa khí nói: "Hoàng hậu, hiện tại Thái hậu cũng bị chuyện này làm phiền lòng, chuyện vừa rồi ngươi đừng để trong lòng."

Cao Nguyệt Ly cúi đầu, vội nói: "Nô tỳ không dám."

Nhìn về phía ngoài cửa, Thái hậu không vui nói: "Tại sao còn chưa thấy Tiểu Tần Tử về?"

Nghe vậy, Vũ Hạ ma ma cũng nhìn về phía ngoài điện, xoay người nói với Cao Thái hậu: "Nô tỳ đi ra xem một chút."

Vừa dứt lời, một thái giám từ bên ngoài vội vã chạy vào.

"Nô tài bái kiến Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương." Tần Chí chạy vào như một làn khói, quỳ trên mặt đất.

Cao Thái hậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, rồi liếc về phía người đang quỳ, cười lạnh nói: "Thế nào? Bây giờ ai gia đã không mời nổi Tứ Vương gia rồi sao?"

Cao Nguyệt Ly đứng một bên, trong lòng giật mình, vội vã cười nói: "Mẫu hậu nói gì vậy, Viễn Nhi làm sao dám như vậy chứ?"

"Ai gia không hỏi ngươi, lui sang một bên!" Cao Thái hậu quát Cao Nguyệt Ly, nhìn Tần Chí, lại hỏi: "Hắn ở đâu?"

Cao Nguyệt Ly co rúm lại, liếc nhìn Cao Thái hậu, vội vàng lùi về sau mấy bước, cúi đầu.

Tần Chí cũng run lẩy bẩy, cúi đầu nói: "Tứ Vương gia nói hiện tại hắn có chuyện quan trọng phải làm, hắn nói chờ hắn có thời gian sẽ đến thăm ngài."

'Pằng' một tiếng, Cao Thái hậu đập khay trà trên bàn, cười lạnh nói: "Có chuyện phải làm? Chuyện hắn phải làm là đem Cao gia một lưới bắt hết sao? Ai gia đúng là mắt mù mới nuôi một con bạch nhãn lang như hắn." (Sói mắt trắng: ý nói loại người vong ơn phụ nghĩa) 

Tần Chí quỳ phía dưới không dám thở mạnh một tiếng. Trái lại, trên mặt Cao Nguyệt Ly hiện lên chút không vui nhưng lại không dám phát tác.

"Chuyện này ai gia mặc kệ, hắn thích dày vò thế nào thì tùy hắn, không phải hắn tự cho là đúng sao? Ai gia muốn nhìn xem không có ai gia, không có Cao gia, hắn có thể sống thế nào." Cao Thái hậu lạnh lùng nói, "Ai gia mệt mỏi cần nghỉ ngơi." Nói xong, nàng vịn tay Vũ Hà ma ma đứng dậy.

Phía dưới, Cao Nguyệt Ly thấy Thái hậu muốn đi, vội vàng nói: "Mẫu hậu, ngài không thể bỏ mặc chuyện này a, Cao gia phải làm thế nào, ca ca bây giờ còn đang ở trong ngục đấy."

"Hỏi thằng con quý báu của ngươi đi." Cao thái hậu nhìn lướt qua Cao Nguyệt Ly, trực tiếp đi thẳng ra ngoài điện.

Cao Nguyệt Ly thấy thế muốn tiến lên ngăn cản, ại bị Vũ Hạ ma ma dùng ánh mắt ngăn lại, hiện giờ Thái hậu đang nổi giận, hơn nữa Thái hậu vốn không thích Hoàng hậu, nếu nàng lại ngăn cản, chuyện chỉ sẽ thêm hỏng bét.

Nhìn bóng lưng Cao thái hậu rời đi, Cao Nguyệt Ly nắm chặt tay. Nàng hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng có một ngày nàng ngồi lên vị trí kia, đến lúc đó để xem còn ai dám hô to gọi nhỏ với nàng nữa. Nàng phất ống tay áo xoay người rời đi, sắc mặt lạnh lẽo.

Ngự Thư Phòng.

Cả Ngự Thư phòng cực kì yên tĩnh, chỉ có hai người ở bên trong, ngay cả Tiểu Trần Tử cũng chỉ có thể đứng bên ngoài chờ. Hoàng thượng ngồi phía trên lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử phía dưới, không nói một lời.

Nam tử mặc cẩm bào xanh nhạt đứng đó, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn hắn, có điều ánh mắt hắn nhìn người nhưng lại tựa như không nhìn, làm cho người ta có chút không nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

"Chuyện này là ngươi làm sao?" Hồi lâu, Mộ Dương Thiên nâng mắt, lạnh nhạt nói.

Nghe vậy, Mộ Cảnh Nam cau mày, cười khẽ, nói: "Hoàng thượng muốn nói chuyện gì?"

"Trẫm đang nói chuyện với ngươi, đừng giả bộ ngớ ngẩn lừa gạt trẫm." Ánh mắt Mộ Dương Thiên trầm xuống, lạnh lùng nói.

Mộ Cảnh Nam cười lạnh, nhìn nam tử phía trên, lạnh nhạt nói: "Không phải phụ hoàng vừa mới gọi nhi thần trở về sao? Phụ hoàng cũng muốn an bài cho nhi tử này một tội danh gì sao?" Nói đến câu sau, trong mắt hắn đầy giễu cợt.

Mộ Dương Thiên lông mày dựng ngược, trầm giọng nói: "Trẫm chỉ hỏi ngươi một câu, có phải ngươi làm hay không!"


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.