Lúc xế chiều, Bích Thủy ra ngoài nghe ngóng tin tức, quả nhiên đúng như Vân Yên suy nghĩ, Dương Ngạo vẫn khăng khăng nhận mình nuốt riêng tai ngân, còn về phần bạc ở đâu thì hắn bảo mình đã xài hết. Bên triều đình cũng tra được Dương Ngạo thật sự có mấy tòa nhà riêng, cho nên cũng có thể nói như vậy.
Mặc dù Vân Yên biết Dương Ngạo nói không phải sự thật nhưng Mộ Dương Thiên hẳn là tán thành cách nói này, dù sao cũng điều tra đã lâu mà vẫn chưa biết được tin tức gì về tai ngân, nếu vụ án này mở rộng điều tra thêm nữa, chỉ sợ triều đình càng thêm bất ổn.
Ban đêm không gió, cô gái nằm nghiêng trên giường, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, nàng khẽ nhếch mày nhìn về phía nữ tử đang quỳ phía dưới, vẻ mặt vốn bình tĩnh chợt trở nên lạnh lùng băng sương.
Nữ tử phía dưới cúi đầu quỳ ở đó, hai tay đặt trên đầu gối, mười ngón tay nắm chặt, đầu ngón tay trắng bệch, nàng nhìn mặt đất, không dám thở mạnh. Chỉ vì cô gái nằm trên giường khí thế quá mạnh mẽ, trong lòng nàng nhịn không được có chút sợ hãi.
Hồi lâu sau cô gái trên giường rốt cuộc lên tiếng, nàng nhìn lướt qua cô gái quỳ trên mặt đất, lạnh nhạt nói: "Biết tại sao hôm nay ta gọi ngươi tới đây không? Hơn nữa còn cố ý làm Bích Thủy rời đi?"
Nghe thanh âm này, Lăng Ba phía dưới co rúm lại, thanh âm run run, nhỏ giọng hỏi: "Nô tỳ, nô tỳ không biết...."
Không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-muu-tam-tieu-thu-nghich-thien/3433969/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.