Một đêm trôi qua.
Buổi sáng, một gái mặc y phục trắng như tuyết đứng bên ngoài Biện Hiên Các, có lẽ y phục hôm nay nàng mặc quá mức trắng trong thuần khiết, làm nổi bật lên dung nhan xinh đẹp rực rỡ. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu vào giọt sương trên lá cây phản xạ ánh sáng lung linh, nhưng như thế cũng không thể che giấu gương mặt tái nhợt của nàng.
Sau khi trở lại Tướng phủ, nàng hiếm có cơ hội đắm mình trong ánh nắng thế này, cảm nhận không khí của thiên nhiên xua đi mệt mỏi trong cơ thể, cũng chỉ có vào lúc này mới có thể tâm bình khí hòa như vậy.
"Tiểu thư, sao ngài không ngủ thêm một chút, dậy sớm như thế làm gì?" Bích Thủy vừa từ trong phòng đi ra, ngáp một cái, nhìn cô gái đứng trong sân viện, nghi ngờ hỏi, từ từ đi tới gần.
Vân Yên quay đầu sang, trên khuôn mặt lạnh lẽo không có cảm xúc gì, nhàn nhạt nói: "Đã không còn sớm." Nói xong, nàng trực tiếp xoay người đi về hướng gian phòng.
Nghe vậy, Bích Thủy kinh ngạc nhìn bóng lưng Vân Yên, không biết vì sao, nàng cứ có cảm giác hôm nay tiểu thư có gì đó không đúng, không, từ tối qua chính là bộ dạng này. Nàng khẽ nhíu mày, chẳng lẽ Lãnh Tuyết thật sự nói với tiểu thư cái gì? Chọc tiểu thư tâm sự nặng nề?
Hoàng cung, Ngự hoa viên.
Bầu không khí kì quái, hai bóng người một trắng một vàng giằng co, một nhẹ nhàng, một sắc bén, hai người cùng trầm mặc, nhưng chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-muu-tam-tieu-thu-nghich-thien/3433970/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.