Trong phòng, một bóng đen mở cửa ra, nàng chậm rãi bước ra ngoài, khẽ nâng mắt nhìn lên mái nhà, một thân ảnh như quỷ mị đã lẳng lặng đứng trên mái hiên. Trong bóng đêm, trên người hắn giống như có ánh sáng đặc biệt, mặc dù không nhìn thấy nhưng cũng không có cách nào coi thường sự tồn tại của hắn.
Vân Yên vô thức nhìn cánh tay trái bị thương của mình, nàng chợt nâng tay phải đặt lên vết thương trên cánh tay trái, khẽ nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên một tia khổ sở.
Hồi lâu, nàng bình phục tâm tình, từ từ đi đến đình viện, nhảy lên, dừng lại phía sau bóng đen.
"Hôm nay ngươi tới trễ a." Vân Yên nhìn bóng đen trước mặt, lạnh nhạt nói.
Dạ Mị vẫn một thân y phục Dạ Hành như cũ, trên mặt bịt khăn che mặt màu đen chỉ lộ ra một đôi mắt thâm thúy, giống như vũ khí sắc bén.
"Hôm nay có một số việc làm trễ nãi, hình như Tướng phủ đêm nay có chút không yên bình, xảy ra chuyện gì sao?" Dạ Mị không quay đầu, chắp tay sau lưng, nói.
Vân Yên nhìn bóng dáng cao to phía trước, hắn không biết sao? Vân Yên nhíu mày, suy đoán tính chân thật của lời này, một lúc sau nàng chợt cười, lạnh nhạt nói: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là chuyện vụn vặt trong phủ thôi, nhưng mà có một vị khách không mời mà đến, ngoài dự đoán của ta."
Nghe lời này, ánh mắt Dạ Mị đột nhiên phát rét, nhưng chỉ trong nháy mắt rồi thôi, hắn nói tiếp: "Hay là nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-muu-tam-tieu-thu-nghich-thien/3433967/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.