Chương trước
Chương sau
Bên ngoài Tướng phủ, một nam tử áo đen đứng chờ ở đó, mà lúc này, một nam tử mặc trường sam trắng thuần từ trong cửa Tướng phủ đi ra, sắc mặt vui vẻ.

Cô Viễn Thành chậm rãi đến gần nam tử, ánh mắt đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới, tâm tình thật tốt, xem ra chuyện thành công rồi, hắn không khỏi trêu chọc: "Hiếm khi thấy ngươi mặc đồ trắng trong thuần khiết như vậy."

Nghe thế, Mộ Cảnh Nam nhíu mày, trong mắt thoáng qua một tia hàn ý, nhìn nam tử bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Ngươi tới đây làm gì?"

"Ngươi có thể tới, vì sao ta không thể tới? Hơn nữa, không phải ta đến bảo vệ an toàn cho ngươi sao?" Cô Viễn Thành buồn cười nói, động tác của hắn thật mau a, chớp mắt một cái đã chạy tới Tướng phủ, sức quyến rũ của Vân Yên đúng là lớn.

Mộ Cảnh Nam nhìn Cô Viễn Thành, ánh mắt trầm xuống, nói: "Đi thôi." Dứt lời, hắn trực tiếp lướt qua Cô Viễn Thành đi về phía trước.

Nhìn bóng lưng kia, Cô Viễn Thành thu hồi ý cười trên mặt, nhỏ giọng nói: "Ngươi đang sợ sao? Sợ nàng biết được chân tướng sẽ không chút do dự rời khỏi ngươi. Nhưng những chuyện hôm nay ngươi làm không phải càng đẩy mình vào vực sâu sao?"

Bóng dáng phía trước bỗng nhiên dừng lại, trên đường cái lặng yên không một tiếng động, hồi lâu, Mộ Cảnh Nam chắp tay sau lưng, nhìn về phía trước, gương mặt tuấn dật lộ vẻ ủ dột lạnh lẽo, hắn lạnh nhạt nói: "Ta sẽ không để nàng biết, cho dù có biết..." Hắn cúi đầu nhìn tay mình, ánh mắt hơi trầm xuống, bàn tay từ từ nắm chặt, thứ thuộc về hắn, bất cứ kẻ nào cũng đừng mơ tưởng cướp được! Sắc mặt hắn khôi phục lại bình thường, bước tiếp về phía trước.

Cô Viễn Thành thở dài, cười tự giễu, hắn còn chưa hiểu rõ nàng sao? Một cô gái quyết đoán như nàng thì có thể vì ai mà dừng lại? Nhất là người lợi dụng nàng. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nhìn về phía Tướng phủ, chỉ mong nàng không có bất kì hoài nghi gì.

Buổi chiều, Bích Vân Các.

Vân Nguyệt thở phì phò từ ngoài đi vào, vẻ mặt tối tăm, trực tiếp ngồi vào ghế, cầm bình trà trên bàn tự rót cho mình một ly, uống sạch.

Nhìn cử chỉ Vân Nguyệt như thế, Liễu Tịnh Lâm không khỏi nhíu mày nhìn nàng, trách cứ: "Nhìn bộ dáng này còn gì là dáng vẻ khuê tú, nếu để người ta nhìn thấy, còn không biết sẽ truyền thành thế nào."

"Thấy thì thấy, dù sao những người đó cho đến bây giờ cũng chưa từng coi trọng ta." Vân Nguyệt giận dỗi nói, nàng nhìn Liễu Tịnh Lâm, trong mắt tràn đầy không cam lòng, cắn răng nói: "Mẹ, ngay cả loại tiện nhân đó cũng dám bố trí ta! Sống khuất nhục như vậy thì còn sống làm gì?"

Liễu Tịnh Lâm sững sờ, kinh ngạc nhìn Vân Nguyệt, nghi ngờ nói: "Hôm nay ngươi ra ngoài gặp ai? Nàng đã nói gì với ngươi?!"

Vân Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy hận ý, căm tức nói: "Hôm nay ta chỉ muốn cùng nàng thương lượng biện pháp đối phó Vân Yên, nàng lại chế nhạo ta, nói ta ngu xuẩn, ngay cả một Vân Yên cũng không đối phó được, khó trách ta chỉ có thể là một thứ nữ, còn nói người như ta tuyệt đối không thể gả cho Tứ Vương gia được. Mẹ, tại sao, nàng chỉ là một kỹ nữ hạ tiện!" Càng nói Vân Nguyệt càng nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đẹp trợn to dữ tợn.

Nghe lời này, sắc mặt Liễu Tịnh Lâm trầm xuống, cười lạnh nói: "Ngươi được lắm, đúng là to gan lớn mật, dám nói nữ nhi của ta như vậy. Nàng cho rằng bây giờ đã cùng hội cùng thuyền với chúng ta thì có thể vô pháp vô thiên như vậy, nàng chính là không biết sự lợi hại của lão nương!" Mắng mấy câu, nàng nhìn Vân Nguyệt, an ủi nói: "Nha đầu ngốc, đừng nghe tiện nhân kia nói bậy. Ngươi nhất định sẽ gả cho Tứ Vương gia, tương lai..." Nói tới đây, nàng ghé sát vào tai Vân Nguyệt, thầm thì, "Ngươi đương nhiên là mệnh mẫu nghi thiên hạ."

Nghe vậy, Vân Nguyệt khẽ nhếch miệng, vẻ mặt giận dữ không còn sót lại chút gì, mẹ không chỉ một lần nói với nàng như vậy, mặc dù lần nào cũng làm trong lòng nàng sôi sục, nhưng mà bây giờ nàng càng ngày càng không dám xác định rồi, ngày càng không có lòng tin: "Mẹ... ta sợ... sợ không chiếm được!" Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Liễu Tịnh Lâm cười hả hê, vuốt vuốt tay Vân Nguyệt, ánh mắt âm hiểm nhìn ra phía bên ngoài, nói: "Sợ cái gì? Nếu ngươi không chiếm thì còn ai chiếm được? Cha ngươi là thừa tướng, ông ngoại ngươi là trọng thần triều đình, hơn nữa quan trọng nhất là ông ngoại ngươi còn dựa vào quốc cựu đại nhân. Chỉ xem mặt mũi Quốc cựu, sợ là Tứ Vương gia cũng phải phong ngươi làm hậu."

Vân Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu một cái, nàng chần chờ một chút, nói: "Nhưng mà không phải chúng ta rất ít qua lại với nhà ông ngoại sao? Cha luôn không thích chúng ta đến phủ ông ngoại, mấy năm nay chúng ta cũng không trở về nhà ông ngoại lần nào, có chắc là ông ngoại sẽ thích ta, sẽ giúp ta không?"

Liễu Tịnh Lâm khẽ lắc đầu, che miệng cười nói: "Yên tâm, ông ngoại ngươi thích ngươi nhất, ai bảo mẹ ngươi là nữ nhi hắn sủng ái nhất. Năm đó, nếu không vì sự kiện kia, hắn làm sao sẽ cam tâm tình nguyện để ta vào Tướng phủ làm thiếp?" Ánh mắt nàng âm lãnh, con ngươi sâu không thấy đáy.

Nghe thế, Vân Nguyệt nghi ngờ hỏi: "Mẹ, sự kiện gì?"

Liễu Tịnh Lâm đột nhiên phục hồi tinh thần, hơi ngẩn người, vội vàng cười nói: "Không có gì, chuyện cũ năm xưa thôi, không đề cập tới cũng được, ngươi chỉ cần nhớ ngươi là hoàng hậu tương lai là được."

Vân Nguyệt gật đầu một cái, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, ánh mắt chấp nhất, năm nàng mười tuổi lần đầu tiên nhìn thấy Tứ Vương gia trong bữa tiệc bách hoa, khi đó đã là một thiếu niên, ngâm thơ làm văn, rất có khí chất tài tử. Chính là một lần gặp mặt đó, nàng đã thề tương lai nhất định phải gả cho hắn. Sau đó, nàng trưởng thành, hắn càng thêm anh tuấn, trong cũng đã sớm có lời đồn hoàng hậu chọn trúng nàng làm trắc phi cho Tứ Vương gia. Mặc dù chỉ là trắc phi nhưng nàng nghĩ, chỉ cần được ở bên cạnh hắn là tốt rồi. Thế nhưng tất cả đều bị phá hủy, mà đầu sỏ gây nên chính là Vân Yên!

"Mẹ, ta tuyệt đối không thể tha cho Vân Yên, cho dù phải đánh cược cơ hội gả cho Tứ Vương gia, đánh cược ngôi vị hoàng hậu ta cũng không thể bỏ qua nàng!" Thanh âm Vân Nguyệt run rẩy, trầm thấp mang theo nồng đậm hận ý, từ nhỏ nàng đã cực kì hận Vân Yên, tại sao nàng lại là chính nữ, bộ dáng như quỷ kia cũng xứng là chính nữ sao?!

Liễu Tịnh Lâm khẽ thở dài, nhìn sắc mặt kiên quyết của Vân Nguyệt, trầm giọng nói: "Yên tâm, dù phải mất mạng mẹ cũng sẽ giúp ngươi diệt trừ nàng." Nói tới đây, nàng nghĩ tới điều gì, cười nói: "Biểu ca ngươi vừa mới đưa tin nói tối nay hắn sẽ tới, ngươi yên tâm, mẹ đã chuẩn bị hết rồi. Đến lúc đó, chỉ cần biểu ca ngươi cùng Vân Yên... Hừ.. đến lúc đó để xem Vân Yên còn lấy cái gì dụ dỗ nam nhân!"

Nghe vậy, trong lòng Vân Nguyệt hơi nghi ngờ, không khỏi nói: "Mẹ, ngươi cũng không phải không biết, cha vẫn không thích biểu ca đến Tướng phủ, nếu cha biết, sợ là... Hơn nữa, nếu biểu ca dính vào chuyện này, đến lúc đó Tứ Vương gia và Lục Vương gia sẽ không bỏ qua hắn. Chuyện này... Hơn nữa, không phải lần trước cũng dùng phương pháp này sao? Kết quả để nàng thoát được, lần này hữu dụng không?" Nói tới đây, nàng có chút do dự.

Liễu Tịnh Lâm cười lạnh nói: "Cho dù lần trước biết rõ thì thế nào? Ngươi yên tâm, lần này biểu ca ngươi nhất định làm tốt hơn tên ăn xin kia, không có việc gì." nàng vỗ vỗ tay Vân Nguyệt, cười âm hiểm nói: "Đến lúc đó chúng ta lại thuận nước đẩy thuyền khiến Vân Yên gả cho biểu ca ngươi, chỉ cần nàng đến Liễu phủ, sống chết của nàng liền nắm trong tay chúng ta rồi."

Nghe lời này, Vân Nguyệt khẽ gật đầu, nở nụ cười, như vậy thì không còn gì tốt hơn!

Tịch Dương Các.

Bên trong bức bình phong thúy trúc, trên bàn ngổn ngang bình rượu, một cô gái mặc y phục xanh dương gục xuống bàn, trong tay cầm một ly rượu, uống liên tục. Bên cạnh, một cô gái áo đỏ xinh đẹp không ngừng rót rượu, trên mặt treo nụ cười quyến rũ.

"Tại sao? Tại sao? Tại sao các ngươi ai cũng gạt ta!" Cô gái mặc y phục xanh dương vừa uống rượu vừa nói, ánh mắt mông lung, bộ dáng hỗn loạn.

Như Hà đặt bình rượu trong tay xuống, nhìn cô gái đã ngà say bên cạnh, nói: "Công chúa sao vậy, vì sao uống rượu cũng không vui vẻ?"

Nghe vậy, Mộ Chiêu Dương ngẩng đầu nhìn cô gái trước mắt, nàng say lảo đảo, lắc lắc đầu, lầm bầm nói: "Ngay cả ngươi cũng dám trông nom ta? Phụ hoàng còn không trông nom ta đấy, đúng, phụ hoàng mặc kệ ta, Lục ca cũng không cần ta nữa, ngay cả Thất công tử cũng không cần ta, ô ô...." Nói xong, nàng nằm sấp trên bàn khóc lên.

"Đương nhiên là không dám, nhưng mà công chúa, chuyện đã như thế, dù ngài uống nhiều hơn nữa thì cũng có ích gì chứ?" Như Hà che miệng nói, trong mắt chợt lóe tia quỷ quyệt.

Thật lâu sau Mộ Chiêu Dương mới ngừng khóc, nàng từ từ ngẩng đầu lên, lau nước mắt. Đúng vậy a, khóc cũng không có ích gì, nàng ra ngoài lâu như vậy cũng không thấy phụ hoàng cho người đi tìm nàng, bọn họ không muốn tìm nàng! Mộ Chiêu Dương nhìn bốn phía, tỉnh táo một chút, lúc này mới chú ý tới mấy bình rượu trên bàn, lại nhìn bố trí trong phòng không phải nơi nàng quen thuộc, nàng đỡ trán, nghi ngờ hỏi: "Tại sao ta ở chỗ này, tại sao ta ở chỗ này?" Nàng nhớ nàng đang đi trên đường cái a.

Như Hà khẽ cười, nhìn Mộ Chiêu Dương, nói: "Công chúa không nhớ sao? Chúng ta gặp nhau trên đường, ngài nói muốn uống rượu cùng ta, cho nên ta dẫn ngài tới đây."

Mộ Chiêu Dương nhìn cô gái trước mắt, trí nhớ trong đầu dần dần hiện lên, hình như đúng vậy, lúc ấy nàng đang uống rượu trong một quán rượu nhưng không mang tiền, bị người ta đuổi ra ngoài, đúng lúc gặp được Như Hà thay nàng trả tiền, còn mời nàng tới đây uống rượu, sau đó, hình như nàng cứ uống rượu liên tục.

Như Hà kéo tay Mộ Chiêu Dương, gương mặt xinh đẹp tươi cười như hoa nở rộ, nàng nói: "Công chúa không cần lo ngại, ta được nghênh đón công chúa tới đây là phúc khí của ta. Nhưng mà, công chúa hình như có chuyện gì không vui, vừa rồi ta nghe ngài lẩm bẩm gì đó."

Nghe vậy, sắc mặt Mộ Chiêu Dương cứng đờ, dường như tỉnh rượu hẳn, khuôn mặt hồng hồng càng thêm say lòng người, nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng nói: "Vừa rồi ta nói cái gì?"

"Thất công tử, Lục Vương gia, ngài liên tục lẩm bẩm hai người kia." Như Hà nói, ánh mắt chăm chú nhìn Mộ Chiêu Dương, không muốn bỏ sót bất cứ vẻ mặt nào của nàng.

Mộ Chiêu Dương nuốt nước miếng, nhìn Như Hà, lập tức đứng dậy, nhưng có lẽ vì quá vội vàng, đầu nàng choáng váng, thân thể mất thăng bằng muốn ngã xuống đất.

Lúc này, Như Hà đột nhiên tiến lên đỡ Mộ Chiêu Dương, cười nói: "Công chúa nên cẩn thận một chút, té ngã thì không tốt."

Mộ Chiêu Dương hất tay Như Hà ra, loạng choạng đi về phía trước mấy bước, miệng nói: "Không liên quan tới ngươi! Ta phải đi!" 

Nhìn động tác của Mộ Chiêu Dương, Như Hà cũng không ngăn cản, nàng khẽ vuốt ve móng tay, môi đỏ khẽ nhếch, không nhanh không chậm nói: "Xem ra công chúa không hề quan tâm tới Thất công tử rồi, aiz, uổng công ta còn thay công chúa nghĩ cách đoạt được Thất công tử đấy."

Nghe lời này, Mộ Chiêu Dương ngừng bước, Thất công tử? Nàng đột nhiên quay đầu nhìn Như Hà, gấp giọng nói: "Ngươi nói cái gì?"

Như Hà thong thả tiến lên đỡ Mộ Chiêu Dương ngồi xuống ghế, còn nàng ngồi bên cạnh.

"Công chúa, ta đã nghe nói chuyện mấy ngày trước, mặc dù không biết vì sao đột nhiên không hạ thánh chỉ, nhưng ngày đó ta cũng chứng kiến tình ý của công chúa đối với Thất công tử. Hơn nữa ta cũng biết rõ, một bên là nam tử công chúa yêu, một bên là ca ca của công chúa, cả hai bên đều khó xử, chuyện lần này ta cũng thật tiếc hận." Nói tới đây, Như Hà che miệng, vẻ mặt tiếc hận.

Mộ Chiêu Dương cau mày nhìn Như Hà, tức giận nói: "Ngươi cũng cười nhạo bản công chúa sao?"

Như Hà lắc đầu, thở dài nói: "Đương nhiên không phải vậy", Nàng nhìn Mộ Chiêu Dương, cười nhạt nói: "Ta muốn trợ giúp công chúa!"

Giúp nàng? Mộ Chiêu Dương kinh ngạc nhìn Như Hà, ánh mắt không tin tưởng, nàng nói: "Tại sao ta phải tin ngươi... ngươi cùng Vân Nguyệt kia đều không phải thứ tốt lành gì, ngày đó ở Tướng phủ, chính các ngươi lợi dụng ta đi đối phó Vân Yên, hừ, chuyện này ta tuyệt đối không quên."

Như Hà khẽ ngẩng đầu, sắc mặt lãnh ngạo, lạnh giọng nói: "Công chúa không tin cũng là bình thường, ngày đó ta quả thật muốn đối phó Vân Yên, nhưng trước khác nay khác, hiện tại Lục Vương gia không thích Vân Yên nữa rồi. Hiện giờ ta và công chúa có chung một mục tiêu." Vân Yên kia căn bản không đáng để nàng bận tâm, để cho nữ nhân ngu ngốc Vân Nguyệt xử lý là được rồi, người nàng phải đối phó là nam tử cướp đi sự chú ý của Lục Vương gia kìa!

"Có ý tứ gì?" Mộ Chiêu Dương không hiểu, nàng tựa người vào bàn, vì uống rượu hơi nhiều, đầu nàng vẫn còn hơi choáng váng.

Như Hà lạnh nhạt nói: "Thất công tử là người trong lòng công chúa, Lục Vương gia là người trong lòng ta, nếu chúng ta hợp tác, không phải sẽ có được người mình muốn sao? Hơn nữa, như vậy cũng có thể bảo toàn thanh danh của bọn hắn, nếu không người trong thiên hạ sẽ bàn tán Lục Vương gia cùng Thất công tử đồng tính luyến ái rồi."

Sắc mặt Mộ Chiêu Dương hơi do dự. Đúng vậy, nếu Thất công tử là người trong lòng Lục ca, nàng không thể tranh với Lục ca, nhưng nàng thật sự không cam lòng a, rõ ràng bọn họ đều là nam tử sao có thể ở cùng nhau. Đúng, nàng làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho Lục ca cùng Thất công tử! Nàng nhìn về phía Như Hà, có lẽ nghe theo Như Hà, nàng có thể gả cho Thất công tử, nam tử tuấn dật như tiên như vậy, chỉ cần được nhìn thấy hắn, nàng cũng đủ hài lòng.

"Ngươi nói thật chứ?" Chần chờ một lát, Mộ Chiêu Dương xoa đầu, chậm rãi nói.

Thấy Mộ Chiêu Dương đồng ý, trong mắt Như Hà đầy ý cười, xẹt qua một tia âm lãnh, nói: "Dĩ nhiên, công chúa yên tâm, chỉ cần ngươi chịu nghe ta, Thất công tử đương nhiên sẽ là của ngươi."

Ban đêm, Biện Hiên Các.

Vân Yên ngồi trong phòng, ánh mắt nhìn chằm chằm ngọn đèn dầu trên bàn, trong tay cầm một cây kéo chơi đùa bấc đèn.

Bích Thủy đứng bên cạnh, nhìn động tác của Vân Yên, trong lòng hiểu rõ, mỗi lần tiểu thư mưu tính chuyện gì đều sẽ trầm tĩnh lạnh lùng như vậy. Nhưng mà chuyện này còn nhiều chỗ nàng không hiểu, mặc dù tiểu thư nói không cần phải lo lắng, nhưng chuyện này có vẻ phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.

Trầm mặc một lát, Bích Thủy không nhịn được nói: "Tiểu thư, ngài xác định chuyện tối nay sẽ không có gì ngoài ý muốn chứ?"

Thần thái Vân Yên tự nhiên, ánh mắt lạnh nhạt, nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Không phải vì ta không biết nên mới hỏi tiểu thư sao? Dù ta tin tưởng ngài nhưng mà chuyện này..." Nói tới đây, Bích Thủy trầm mặc.

Vân Yên khẽ mỉm cười, đặt cây kéo trong tay xuống, nàng nhìn bóng đêm tĩnh mịch ngoài cửa, đêm nay còn thâm trầm hơn đêm qua, không có chút ánh sáng nào. 

"Đừng lo lắng, chuyện này ta đã nắm chắc, ngươi đã bao giờ thấy ta bị thiệt thòi hai lần trong tay một người chưa?" Vân Yên nhàn nhạt nói.

Bích Thủy gật đầu, tiếp tục hỏi: "Mặc dù ta đưa thư đến Liễu gia, nhưng quan hệ của Vân gia cùng Liễu gia cũng không tốt a, Liễu Cao Hoán sẽ đến không?"

"Sẽ!" Vân Yên khẳng định, nàng tin tưởng vào những gì mình thấy.

Bích Thủy khẽ kinh ngạc, nàng suy nghĩ một chút, vẫn gật gật đầu, lời tiểu thư đã nói trước giờ đều không sai, nàng hỏi lại lần nữa: "Nhưng nếu Vân Nguyệt và Liễu Tịnh Lâm ở cùng một chỗ thì phải làm thế nào?"

"Liễu Tịnh Lâm không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ một người, mấu chốt là lá thư đó, bởi vì lá thư này mới là thứ dẫn dắt bọn họ vào bẫy." Vân Yên đột nhiên biến sắc, nhìn ra ngoài cửa, có tiếng bước chân.

Bích Thủy hồn nhiên không hề hay biết, nghe Vân Yên nói vậy, nàng không khỏi hỏi: "Tiểu thư, trong lá thư rốt cuộc viết cái gì?" Mặc dù nàng biết tiểu thư muốn làm gì nhưng nàng không biết nội dung bức thư.

Vân Yên không trả lời nàng, đột nhiên đứng dậy, khứu giác căng thẳng, trong không khí tràn ngập một mùi hương thoang thoảng, hương vị rất quen thuộc.

Bích Vân Các.

Trong phòng, ánh sáng mờ mịt, một bóng dáng đi tới đi lui, bộ dáng cực kì lo lắng.

"Mẹ, ngài đừng đi lại nữa, ta hoa mắt!" Vân Nguyệt bất mãn nói, nàng gục xuống bàn, ánh mắt không kiên nhẫn.

Liễu Tịnh Lâm nghe thế, trợn mắt nhìn Vân Nguyệt một cái, ánh mắt nàng liếc ra ngoài cửa, cả Tây Uyển đều yên tĩnh, căn bản không có bất kì tiếng động nào, cũng không biết hắn tới chưa?

Đợi nửa buổi, Liễu Tịnh Lâm rốt cuộc không nhịn được nữa, nàng ngồi vào cạnh bàn, lúc này, thành công càng tới gần, trong lòng nàng càng khẩn trương.

Đúng lúc này, tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, Liễu Tịnh Lâm cùng Vân Nguyệt liếc mắt nhìn nhau. Vẻ mặt hai người đều vui mừng, hắn đến rồi!

"Nhị phu nhân, lão gia mời ngài đến thư phòng một chuyến." Một thanh âm ngoài cửa vang lên.

Nghe lời này, Liễu Tịnh Lâm hít sâu một hỏi, nhìn Vân Nguyệt, nói: "Cha ngươi gọi ta, ta đi trước, nếu lát nữa Hoán Nhi tới, ngươi nhớ nói chuyện này với hắn."

Trong lòng Vân Nguyệt mặc dù không muốn để Liễu Tịnh Lâm đi nhưng dù sao cũng là Vân Mặc Thành gọi, hết cách rồi, đành phải gật đầu. Trong phòng chỉ còn lại một mình nàng.

Bóng đêm vắng lặng, không gian có chút thê lương, Vân Nguyệt nhìn ngọn đèn dầu, vô thức rụt rụt thân thể, không biết vì sao, tối nay trong lòng nàng có một loại cảm giác kì quái, nàng ôm bả vai, trời hơi lạnh, nàng muốn kêu Thúy Nhi nhưng vừa nghĩ tới tối nay biểu ca sẽ tới, cho nên đã đuổi hết người trong sân đi rồi, nàng bất đắc dĩ, đứng dậy đi vào trong lấy y phục.

Ngay tại lúc nàng đang thay quần áo, đột nhiên cửa 'ken két' một tiếng mở ra. Trong lòng Vân Nguyệt hoảng hốt, vội vàng đưa tay che trước ngực, da thịt trắng nõn dưới ánh đèn dầu càng thêm mê người, nàng chần chờ chốc lát, nói vọng ra: "Là biểu ca sao?"

Nhưng thanh âm của nàng giống như bị đêm tối nuốt chửng, thời điểm trong lòng đang nghi ngờ, đột nhiên 'bùm' cửa phòng bị đóng lại, tiếng bước chân từ từ đi về phía phòng trong.

Vân Nguyệt nghe âm thanh này, trong lòng yên tâm không ít, chắc là mẹ bị cha mắng, mỗi lần bị cha mắng, mẹ trở lại sẽ đóng sập cửa. Nghĩ vậy nàng lại cầm quần áo lên, vừa mặc vừa nói: "Mẹ, ngài cần gì phải tức giận với cha chứ? Ngài cũng không phải không biết tính tình hắn."

Mà lúc này tiếng bước chân đột nhiên ngưng lại, Vân Nguyệt nũng nịu nói: "Mẹ, nữ nhi đang thay quần áo!"

Sau lưng, một bóng đen tiến đến gần, Vân Nguyệt cảm thấy bên hông căng thẳng, y phục trong tay rơi xuống đất, một hơi thở nóng rực phả vào tai, nàng sững sờ, cứng ngắc cúi đầu nhìn đôi tay đang ôm chặt hông nàng. Nàng ngẩng đầu lên, há hốc mồm, nghiêng đầu nhìn qua liền thấy gò má một nam nhân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.