Tường Thiên cung.
Một nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt chán nản, thần sắc uể oải, không có tinh thần gì.
Tiêu Tịnh đứng bên dưới, thần thái cung kính, đang nói chuyện gì đó.
Nghe xong lời Tiêu Tịnh bẩm báo, Mộ Thanh Viễn nhàn nhạt nói: "Nói vậy, Lý phủ doãn đã tìm được không ít chứng cớ, hơn nữa Dương Ngạo đã nhận tội?"
"Vâng!" Tiêu Tịnh cung kính đáp, hắn ngẩng đầu nhìn Mộ Thanh Viễn, vẻ mặt hơi chần chờ, lúc hắn đến phủ nha dò xét đã nhìn thấy một người, có nên nói cho Vương gia biết hay không?
Mộ Thanh Viễn cười lạnh, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn Tiêu Tịnh, trầm giọng nói: "Nếu không phải vì chuyện Thất công tử, phụ hoàng sẽ không bác bỏ thỉnh cầu của bổn vương, chủ thẩm vụ án Dương Ngạo lần này chắc chắn sẽ là bổn vương, nếu bổn vương chủ thẩm, vụ án sao có thể thành thế này." Nói xong, trong mắt hắn hiện lên vẻ tức giận.
Vẻ mặt Tiêu Tịnh nghi hoặc nói: "Vương gia, sao ngài tin chắc có người đứng sau Dương Ngạo?"
Khóe miệng Mộ Thanh Viễn khẽ nhếch, hắn lạnh nhạt nói: "Nếu không thì ngươi cho rằng tại sao phụ hoàng coi trọng vụ án này như vậy?"
Coi trọng sao? Tiêu Tịnh kinh ngạc nhìn Mộ Thanh Viễn, người hôm nay thẩm án chỉ là một phủ doãn nho nhỏ a, nếu thật sự coi trọng thì sao lại tùy tiện giao cho một tiểu quan không quan trọng.
"Có điều, cũng may Lý phủ doãn chưa tra ra được chủ mưu phía sau, bổn vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-muu-tam-tieu-thu-nghich-thien/3433962/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.