Vân Yên nhảy xuống mái hiên, nàng đi được mấy bước lại quay đầu nhìn bóng dáng cô đơn trên nóc nhà, hắn rốt cuộc có bí mật gì, đây là lần thứ hai nghe thấy tiếng tiêu này, cô tuyệt vắng lặng làm người ta cảm thấy ngay cả máu của hắn cũng lạnh. Nhưng mà Dạ Mị giết người như nghóe có khi nào máu nóng chứ? Vân Yên cười tự giễu, nàng cũng giống hắn thôi. Nàng xoay người nhìn con đường phía trước, tay khẽ xoa ngực, vì báo thù, ngay cả mạng nàng cũng không cần, đây đều là những người đó ban tặng, cho dù có chết nàng cũng phải kéo theo cái đệm lưng.
Trên mái hiên, bóng dáng kia cũng không vội rời đi, không lâu sau, một thân ảnh màu tím đột nhiên xuất hiện, nàng nhìn nam tử trước mặt, vừa rồi nghe được tiếng tiêu của hắn, nhưng không phải nói sau sự kiện kia hắn sẽ không thổi tiêu nữa sao? Lần này tại sao lại thổi? Suy nghĩ một chút, nàng vẫn hỏi: "Hôm nay ngươi tìm ta tới đây có chuyện gì?"
"Băng liên hoa đã tới chưa?" Thanh âm Dạ Mị trầm thấp vang lên.
Nghe vậy, Tử Ảnh cau mày, thì ra là vì chuyện này, nàng nhỏ giọng nói: "Băng liên hoa mặc dù không trân quý như Thiên Hương đậu khấu nhưng cũng là vật thế gian hiếm có, ngươi nhất định phải đưa cho Vân Yên?"
"Ngươi ngày càng thích suy đoán tâm tư của ta rồi?!" Thanh âm Dạ Mị đột nhiên băng lãnh như sương.
Tử Ảnh nhíu mày, không phải đưa cho nàng, hắn cần gấp như vậy làm gì, nàng thật sự không nghĩ ra hắn cần Băng liên hoa này rốt cuộc để làm gì. Nàng trầm mặc một lát, nói: "Yên tâm, ta đã phái người mang Băng Liên hoa tới, chỉ chờ mấy ngày nữa là đến."
"Cần phải nhanh lên. Còn nữa, trong thiên lao có động tĩnh gì không?" Dạ Mị lạnh nhạt đổi đề tài.
Tử Ảnh liếc nhìn Dạ Mị, hắn nóng lòng như vậy sao? Rốt cuộc Vân Yên là thế nào? Tử Ảnh bình tâm lại, nói: "Yên tâm, bên thiên lao có người của chúng ta, tạm thời sẽ không để Dương Ngạo gặp bất kì nguy hiểm gì, có điều, bên Hoàng thượng cũng rất kì quái, đến bây giờ vẫn chưa phái người đi điều tra án này." Nói xong, nàng cúi đầu trầm ngâm chốc lát, nói, "Chẳng lẽ hắn đang chờ cái gì sao?"
Dạ Mị nhìn vầng trăng sáng tỏ trên cao, đại khái cũng chỉ có trong bóng đêm như vậy, hắn mới có thể thản nhiên đối mặt đi, hắn lạnh nhạt nói: "Yên tâm, ngày mai sẽ có người bắt tay vào thẩm tra án này."
"Ngươi chắc chứ? Không phải Hoàng thượng vẫn không có quyết định gì sao? Người bên dưới báo lại, Mộ Thanh Viễn từng đề nghị muốn tra án này nhưng đến nay Hoàng thượng vẫn chưa trả lời." Nàng nghĩ trong lòng Hoàng thượng cũng do dự, làm gì có dấu hiệu nào là ngày mai sẽ đưa ra quyết định? Trong lòng Tử Ảnh tràn đầy nghi ngờ.
Dạ Mị nhìn về phía trước, trong mắt có tia nhu hòa, nhưng chỉ trong chớp mắt lại trở lại lạnh lẽo băng hàn, hắn lạnh nhạt nói: "Đã khi nào người thấy ta làm chuyện không xác định?" Nếu là có, a, sợ là chỉ có...
Nghe vậy, trong lòng Tử Ảnh rét run, nàng nhỏ giọng nói: "Ta biết rồi, ta cũng đã phái người nhìn chằm chằm Cao Khải, nếu hắn muốn động thủ với Dương Ngạo, chúng ta sẽ biết trước."
Nghe thế, Dạ Mị chợt nói: "Cũng đã qua vài năm, tâm của ngươi đối với hắn hình như còn chưa dứt."
Nhìn bóng lưng Dạ Mị, Tử Ảnh khẽ cau mày nói: "Chuyện giữa ta và hắn, ngươi tốt nhất không nên nhúng tay."
"Ta không quản được, cũng không muốn trông nom." Thanh âm Dạ Mị khàn khàn, tựa như lầm bầm lầu bầu, ngay cả chuyện của mình hắn còn chưa xử lý tốt, thật ra thì có mấy lời cuối cùng vẫn không hỏi được, giống như ngày đó nam tử kia đột nhiên xuất hiện, hắn có tư cách gì mà đuổi theo hỏi đây? Không có! Hắn trực tiếp nhảy xuống mái hiên đối diện, biến mất trong đêm tối.
Nhìn phương hướng Dạ Mị biến mất, Tử Ảnh thở dài một tiếng, có một số việc là thân bất do kỷ, chỉ mong chuyện có thể phát triển theo chiều hướng tốt.
Sáng sớm hôm sau, Bích Thủy bưng nước vào phòng.
"Tiểu thư, ngài dậy chưa?" Bích Thủy vừa đi vào phòng vừa nói.
Vân Yên vốn đang ngồi trên giường, nghe có người đẩy cửa ra, lại nghe được thanh âm Bích Thủy, nàng từ từ mở mắt ra. Nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, nàng thở nhẹ một hơi, thời tiết hôm nay không tệ, nàng âm thầm vận nội lực, cũng không có gì đáng ngại, gân mạch thông suốt. Nàng vô thức nhìn vết thương trên tay trái, hình như cũng khá lên nhiều, thuốc của Mộ Cảnh Nam thật có hiệu quả. A, rõ ràng đã nói không có liên quan gì tới hắn, nhưng vẫn là thuốc của hắn a. Bỏ không được, để ý thì loạn, nàng cười tự giễu, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên: "Sớm như vậy đã thức dậy?"
Sớm? Nghe vậy, Bích Thủy đặt chậu nước lên kệ, nàng đi tới cạnh giường, nhìn Vân Yên, nàng khẽ nhấp môi, lông mày đều thành hình chữ nhất rồi. Trời biết hôm qua nàng sôi trào cả buổi tối. Tối qua nàng vốn muốn tới đây nói cho tiểu thư biết sự kiện kia, nhưng nghĩ lại khó thấy được tiểu thư ngủ sớm như thế cho nên cố nén tới hôm nay, sáng nay trời còn chưa sáng nàng đã thức dậy.
Vân Yên ngẩng đầu nhìn Bích Thủy, nha đầu này ngày thường đều bộp chộp, thế nào mà sau khi đến kinh thành, ngày càng có thể nhịn rồi. Nàng cười nói: "Muốn nói gì thì nói đi, nhịn nhiều khó chịu?"
Suy nghĩ một chút, cắn môi, nhìn Vân Yên, cuối cùng không nhịn được nữa bộc phát bất mãn nói: "Tiểu thư, ngài nói, bọn họ niêm phong Linh Lung Các còn chưa tính, chúng ta cũng không quan tâm, nhưng ngài không biết hiện tại trong kinh thành đồn đãi thành cái dạng gì rồi, ô ngôn uế ngữ, muốn bao nhiêu khó nghe thì có báy nhiêu khó nghe, những người đó thật quá ghê tởm."
Nghe xong Vân Yên không khỏi cười một tiếng, trong lòng đã biết Bích Thủy nói đến chuyện gì, nha đầu này lại coi lời nàng nói như gió thoảng qua tai rồi, hôm qua lúc trở về không phải đã nói rồi sao? Mặc kệ nghe được cái gì cũng coi như không nghe được, có điều nếu nàng làm được như vậy thì nàng không phải Bích Thủy nữa rồi.
Cũng đúng, trải qua một ngày, những bách tính kia ngày thường nhàn rỗi đã quen, hiếm có chuyện gì mới mẻ, nếu không bàn luận một chút chẳng phải lãng phí sao? Nhưng mà tin vỉa hè thường thường là nghe sai đồn bậy, nàng cũng muốn nghe thử một chút, nàng cười khẽ nhìn Bích Thủy, nói: "Truyền thành cái dạng gì?"
"Tiểu thư, ngài còn cười!" Bích Thủy tức giận nói, đến lúc nào rồi mà tiểu thư còn cười được, mặc dù những người đó nói Thất công tử, nhưng Thất công tử chính là tiểu thư a, hơn nữa trước giờ trong mắt người ngoài Thất công tử thần bí khó lường, đến vô ảnh đi vô tung, thản nhiên đạm mạc. Đã khi nào dính líu đến chuyện thế tục.
Nghĩ vậy trong lòng Bích Thủy càng bực bội, nàng căm hận nói: "Những người đó không có bằng chứng tại sao lại nói ngài cùng Lục vương gia ôm ôm ấp ấp trên đường? Còn nói... còn nói Lục vương gia giấu Thất công tử trong Lục vương phủ, kim ốc tàng kiều. Còn nói Lục vương gia gần đây không đi nơi bướm hoa đều là vì Thất công tử ở trong phủ vui vẻ." Có lẽ vì quá tức giận, nàng đem những lời nghe được một hơi nói hết ra. Nàng cắn răng, nếu tiểu thư mặc nữ trang thì còn được, dù sao cuối cùng cũng phải thành thân, nhưng... "Thất công tử là nam nhân a, bọn họ còn có thể ghép Lục vương gia cùng Thất công tử lại một chỗ." Nói tới đây, nàng càng thêm bực tức, nam tử cùng nam tử làm sao có thể... Những người đó thật đáng hận.
Nghe lời này, Vân Yên khẽ lắc đầu, mấy năm nay nàng bảo vệ nha đầu này tốt quá rồi, nàng cười khẽ, nói: "Có lẽ những gì bọn họ thấy là thật thì sao? Ai nói nam tử không thể cùng nam tử?" Nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng, nàng không khỏi thầm mắng mình, cần gì phải nói với Bích Thủy, nếu nàng thật sự thương tâm, sợ là sẽ nghi thần nghi quỷ Lãnh Tuyết có thể thích nam nhân hay không các loại, sợ là đến lúc đó Lãnh Tuyết càng thêm nhức đầu.
Ặc, Bích Thủy kinh ngạc nhìn Vân Yên, nàng há hốc mồm, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Không biết vì sao tiểu thư thế nhưng cũng... cười ngọt ngào? Nhìn bộ dáng này, có vẻ tâm tình tiểu thư không tệ.
Vân Yên cũng không nhận thấy Bích Thủy khác thường, nàng vội vàng giảng hòa nói: "Đừng lo lắng, chuyện hôm qua chỉ để che giấu tai mắt người khác, kinh thành cũng đã đồn đãi như vậy rồi, đối với ta càng có lợi. Hiện tại, có người còn nói Hoàng thượng gả công chúa cho Thất công tử không?"
Bích Thủy nghi hoặc nhìn Vân Yên, rõ ràng là chuyện này bất lợi cho danh tiếng của tiểu thư a, có điều, trước giờ tiểu thư làm việc luôn có đạo lý của nàng, có lo lắng cũng dư thừa. Nàng trầm ngâm một lát nói: "Chuyện này thì không có động tĩnh gì, mặc dù trong thành có người nói Lục Vương gia đoạt phò mã nhưng bên triều đình lại không thấy có động tĩnh gì. Vì có người nói chính mắt nhìn thấy Lục Vương gia cùng Thất công tử, ta cũng ngày càng không rõ rốt cuộc Hoàng thượng có gả hay không gả a."
Sắc mặt Vân Yên dần bình tĩnh lại, xem ra Mộ Dương Thiên đã tuân thủ ước định, thật sự hủy bỏ hôn sự này.
Nhìn trời một chút, hình như cũng không còn sớm, bên hoàng cung phải có tin tức rồi mới đúng. Vân Yên từ trên giường đi xuống, đi tới chỗ giường êm, vừa đi vừa nói: "Hôm nay trong kinh thành ngoài chuyện của Thất công tử và Lục vương gia, còn có chuyện gì khác không?"
Bích Thủy đi theo, dìu Vân Yên ngồi xuống, nghe Vân Yên nói vậy, nàng trầm tư một lát, nói: "Chuyện khác thì không có, nhưng mà nghe nói lần này Hoàng thượng muốn điều tra kĩ án ăn hối lộ tai ngân, đã phái quan viên điều tra án này, cụ thể là người nào ta cũng không nghe được. Có điều, chuyện này hình như không liên quan đến chúng ta."
Vân Yên gật đầu, cười khẽ, nhìn Bích Thủy nói: "Không phải là không liên quan mà tin tức này mới là quan trọng nhất." Nàng muốn nhìn xem Mộ Thanh Viễn phải ứng đối thế nào, hăng hái thế nào, nàng chợt nói: "Đi chuẩn bị giấy bút cho ta, ta muốn viết một phong thư cho Lãnh Tuyết phái người mang đến Tương thành."
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bích Thủy đỏ ửng, nàng chần chờ một lát, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, có thể để ta giao lá thư này cho Lãnh Tuyết hay không?"
Liếc nhìn Bích Thủy, trong lòng Vân Yên hiểu rõ, quả thật hai người này đã lâu không gặp, như thế cũng tốt, nàng gật đầu nói: "Được, ngươi nhanh mang giấy bút đến đây."
Vân Yên tựa người lên giường, ánh mắt hơi trầm xuống, nếu Mộ Dương Thiên làm được, vậy nàng tất nhiên cũng sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa.
Bên ngoài Ngự thư phòng, một thân ảnh vàng nhạt quỳ ở đó, thân thể thẳng tắp, gương mặt tuấn tú mang vẻ sầu lo, Tiêu Tịnh cũng quỳ phía sau. Nhìn trọng binh canh giữ Ngự thư phòng phía trước, trên trán Mộ Thanh Viễn không ngừng chảy mồ hôi, hôm nay mặc dù trời nắng nhưng cũng không nóng lắm, nguyên nhân chính khiến hắn chảy mồ hôi là trong lòng có chút lo lắng. Ai có thể ngờ được hắn khổ tâm kinh doanh hết thảy, hôm nay đều thả trôi sông hết rồi.
Sáng nay, hắn tới sớm thỉnh an phụ hoàng, vốn tính nói chuyện hôm qua ở Linh Lung Các bị trộm thánh chỉ, nhưng lại bị phụ hoàng ngăn lại, còn lớn tiếng trách cứ hắn hành sự bất lực, có hoa không quả. Đây là lần đầu tiên phụ hoàng phát hỏa với hắn như vậy. Hắn căn bản không biết mình phạm sai lầm gì? Còn chưa kịp giải thích đã bị phụ hoàng phạt quỳ ở đây. Hắn nhớ mang máng lần trước quỳ ở ngoài cửa cung là cầu xin Hoàng thượng hủy bỏ hôn sự của hắn cùng Vân Yên, không ngờ mới không bao lâu hắn lại phải quỳ lần nữa, có điều lần này là hắn bị phạt! Vậy mà còn chưa được bao lâu, trong Ngự thư phòng truyền ra một thánh chỉ lệnh cho Lý phủ doãn điều tra án tham ô tai ngân.
Lúc nghe được thánh chỉ này, hắn chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, lúc trước hắn cầu xin phụ hoàng thật lâu phụ hoàng cũng chưa từng đồng ý, hiện tại trực tiếp giao án này cho Lý phủ doãn. Điều này có phải chứng tỏ phụ hoàng không tin tưởng hắn không? Vậy tất cả cố gắng của hắn bấy lâu nay không phải đã uổng phí sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao thái độ phụ hoàng đối với hắn lại chuyển biến lớn như vậy, chuyện hôm qua quá mức quỷ dị, người đuổi giết hắn là ai phái tới, rốt cuộc là ai muốn hại hắn! Chẳng lẽ là Thất công tử? Nhưng mà, coi như hắn muốn hại hắn, một thương nhân làm sao có thể gặp mặt phụ hoàng? Hơn nữa, kì quái nhất chính là phụ hoàng không hề nhắc tới chuyện tứ hôn nữa, hắn chỉ nghe nói hôm qua phụ hoàng triệu kiến Mộ Cảnh Nam ở Ngự thư phòng nói chuyện rất lâu. Chẳng lẽ phụ hoàng lại có kỳ vọng vào Mộ Cảnh Nam lần nữa? Cho nên mới không để cho Thất công tử cưới Mộ Chiêu Dương? Không, không thể, từ nhỏ hắn cũng biết phụ hoàng chán ghét Mộ Cảnh Nam, nhưng tại sao? Hình như chuyện ngày càng loạn.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, Mộ Thanh Viễn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mồ hôi trên trán càng chảy nhiều, hắn say nắng lảo đảo quỳ ở đó. Đúng lúc này, Mộ Dương Thiên từ trong Ngự thư phòng đi ra, nhìn Mộ Thanh Viễn đang quỳ, lạnh lùng nói: "Mới như thế đã chống đỡ không nổi nữa? Muốn làm một Hiền Vương, trước tiên phải làm gương tốt, trẫm yêu thương ngươi không phải giả nhưng ngươi phải nhớ, làm vương thì tâm phải mang thiên hạ. Hừ, không nên biến thành một nhàn vương, thậm chí là một vương gia khiến người ta chán ghét, e ngại." Nói xong, hắn phất tay áo, trực tiếp rời đi.
Loáng thoáng nhìn một thân ảnh màu vàng sáng lướt qua trước mắt mình, Mộ Thanh Viễn cúi đầu càng thấp, mặc dù hắn không biết cụ thể mình thua ở chỗ nào nhưng phụ hoàng nhất định đã biết gì đó. Nếu để hắn biết được ai hại hắn, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Cao phủ.
Mấy quan viên ngồi phía dưới, mặt u mày chau, một nam tử trung niên ngồi phía trên, vẻ mặt nặng nề, ánh mắt như không có tiêu cự tựa như đang trầm tư cái gì.
Một quan viên rốt cuộc nhịn không được gấp giọng nói: "Quốc cựu đại nhân, lần này làm thế nào mới tốt? Hoàng thượng phái người điều tra kĩ án này rồi, nếu thật sự tra được, chúng ta sẽ bị diệt cửu tộc đó a." Ngươi kia nói xong, thanh âm cũng có chút run rẩy.
Có hắn dẫn đầu, mấy quan viên còn lại cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, nếu như tra được, Hoàng thượng nhất định sẽ chém đầu chúng ta, quốc cựu đại nhân, ngài nghĩ biện pháp nào đi."
Nghe động tĩnh phía dưới, Cao Khải hồi phục tinh thần, hắn nhìn xung quanh một lượt, chợt cười nói: "Mọi người không cần lo lắng, nếu các vị đại nhân có chuyện, bổn quan cũng không tốt hơn, bổn quan cùng các vị hiện giờ đang ngồi trên một chiếc thuyền."
Lời này vừa ra, sắc mặt những quan viên phía dưới cũng chuyển biến tốt hơn, tuy có phê bình kín đáo nhưng cuối cùng vẫn lắng xuống.
"Vậy đại nhân định làm gì?" Lại Bộ thị lang Lỗ Duy ngồi bên phải Cao Khải vội vàng hỏi.
Cao Khải cười nhạt một tiếng, nói: "Ngươi biết chuyện của chúng ta chỉ có một mình Dương Ngạo, nếu hắn không còn trên đời này nữa, các vị đại nhân cảm thấy thế nào?"
Nghe vậy, mấy quan viên kia đều gật đầu, chỉ cần hắn chết, sao phải sợ hắn tiết lộ bí mật?
Không biết qua bao lâu, mấy quan viên lục tục rời đi, sau đó Cao Khoa tiến vào, hắn hành lễ với Cao Khải một cái, nhìn ra ngoài cửa, xác định không có ai mới nghiêm nghị nói: "Đại nhân, cái gọi là tan đàn xẻ nghé, chính là nói loại người gió chiều nào theo chiều đó. Hôm nay bọn họ nghĩ đại thụ ngài đã không yên, ngài nói bọn họ có khai chuyện của ngài ra không, cầu Hoàng thượng một lá bùa bình an?"
Cao Khải liếc nhìn ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng, làm sao còn hiền hòa như vừa rồi, hắn hừ lạnh nói: "Yên tâm, bọn họ không dám, ban đầu bọn họ đầu nhập vào Cao gia chúng ta cũng chỉ vì đương kim thái hậu xuất thân từ Cao phủ, cho tới bây giờ, bọn họ càng không dám có bất kì dị động gì, Thái hậu có quan hệ với Cao gia, nàng sao có thể để Cao gia sụp đổ?!"
Cao Khoa gật đầu một cái, trầm giọng nói: "Vậy tiếp theo đại nhân định làm gì?"
"Bây giờ vụ án này được giao cho Lý phủ doãn xử lý, bổn quan thật không yên lòng. Mặc dù chức quan của hắn không lớn nhưng lại là người cổ hủ, không dễ mua chuộc." Cao Khải rũ mắt nhìn dưới chân, thở dài nói.
Cao Khoa nhướng mày, lạnh giọng nói: "Thì cứ như đại nhân vừa nói thôi, nghi phạm chết rồi hắn lấy gì để điều tra."
Cao Khải khẽ lắc đầu nói: "Ngươi cho rằng hiện tại Dương Ngạo còn dễ bị giết như vậy sao? Hoàng thượng đã sớm an bài tai mắt, đang chờ chúng ta ra tay. Nhưng thật không ngờ Hoàng thượng lại bác bỏ thỉnh cầu của Tứ Vương gia, cuối cùng để Lý phủ doãn thẩm án này."
Nghe lời này, vẻ mặt Cao Khoa cũng hỏi kinh ngạc, không phải hắn không tra xét tình huống ở phụ cận thiên lao, mà hắn không nhận thấy có gì khác thường a, hơn nữa, lần này Hoàng thượng thật sự muốn thu thập Cao gia sao? Quan trọng nhất là, hắn nhìn Cao Khải, nghi ngờ hỏi: "Đại nhân, ban đầu không phải ngài không hi vọng Tứ Vương gia thẩm tra án này sao?"
"Ngươi sai lầm rồi, ta không hi vọng hắn thẩm tra án này, ban đầu chỉ muốn dựa vào chuyện này biết được thái độ của Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng đã không cần Tứ Vương gia vậy chứng tỏ trong lòng hắn đã hoài nghi ta. Nhưng nếu Tứ Vương gia thật sự thẩm tra án này, ta càng sẽ lợi dụng quan hệ với hắn, giết Dương Ngạo." Cao Khải lạnh lùng nói.
Cao Khoa gật đầu, thì ta Tứ Vương gia chỉ là quân cờ để thử dò xét thái độ của Hoàng thượng, hôm nay Hoàng thượng đã giao án này cho Lý phủ doãn chứng tỏ hắn căn bản không tin tưởng Tứ Vương gia, nghĩ đến mấy lời đồn đãi trong nội cung gần đây, lần này Tứ Vương gia coi như thật sự bị gài bẫy. Trầm mặc một lát, hắn nói: "Vậy đại nhân định làm gì?"
Cao Khải suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện Dương Ngạo bị bắt vốn đã rất kì quặc, những nạn dân kia đổ dồn về kinh thành càng kì quái hơn, sau lưng nhất định có kẻ âm thầm giở trò."
Có người giở trò? Cao Khoa nghi ngờ hỏi: "Có người nào dám đối địch với Cao gia?"
"Ngươi cho rằng thiên hạ này là của Cao gia sao? Có vài người ngay cả Hoàng thượng còn dám hành thích, huống chi là Cao gia chúng ta, Cao gia nhìn thì có vẻ cường thịnh nhưng dựa vào một Dương Ngạo hắn có thể hủy diệt cả Cao gia, chỉ vì hắn biết quá nhiều chuyện, có lẽ năm đó nên giết hắn." Nói đến đây trong mắt Cao Khải lóe lên tia ngoan độc, nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện như ngày hôm nay, hắn nhất quyết sẽ không lưu lại Dương Ngạo.
"Đại nhân định làm gì?" Cao Khoa trầm giọng hỏi.
Hít sâu một hơi, Cao Khải trầm giọng nói: "Dĩ nhiên là muốn khuấy đục hồ nước này, ngươi đi thiên lao một chuyến, ta cũng muốn nhìn xem mấy người đó rốt cuộc là người phương nào?"
"Vâng!" Cao Khoa vội vàng chắp tay nhận lệnh.
Hoàng cung, Thọ Khang cung.
Hôm nay cảnh xuân rất tốt, Cao Thái hậu vốn dĩ định ra ngoài đi dạo, nhưng còn chưa ra khỏi cửa cung đã đâm đầu vào một cô gái mặc cung trang đỏ thẫm, sắc mặt nàng lo lắng, có lẽ vì đi quá gấp, trâm cài đầu cũng sắp rớt xuống. Phía sau nàng còn có một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi theo, nàng đi rất nhanh, tựa như có người truy đuổi.
Vừa thấy Cao Thái hậu, cô gái mặc cung trang đỏ thẫm này vội vàng hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Thái hậu."
Nhìn Cao Nguyệt Ly, Cao Thái hậu vô thức xoa đầu, ánh mắt không vui.
Dường như nhìn ra Thái hậu không vui, Cao Nguyệt Ly vẫn nhịn không được nói: "Thái hậu, ngài luôn hiểu rõ Viễn Nhi nhất, lần này chỉ có ngài mới giúp được Viễn Nhi thôi."
Phun ra một ngụm khí, Cao Thái hậu nhìn Vũ Hạ ma ma bên cạnh, nói: "Hôm nay chúng ta không ra ngoài nữa, mất hứng rồi." Nói xong, nàng nhìn Cao Nguyệt Ly một cái, vẻ mặt cao ngạo, "Có chuyện gì vào trong rồi nói, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ." Dứt lời, nàng để cung nữ dìu về tẩm điện.
Cao Nguyệt Ly đứng dậy, nhìn bóng lưng Cao thái hậu, nàng nhíu nhíu mày, bình phục tâm tình, đi theo.
Trong điện, trừ Vũ Hạ ma ma hầu hạ, tất cả cung nữ đều đi ra ngoài. Cao thái hậu ngồi trên giường êm nhìn Cao Nguyệt Ly đứng dưới, lạnh nhạt nói: "Tìm ai gia có chuyện gì, nói đi."
Cao Nguyệt Ly lập tức quỳ xuống, buồn bã nói: "Bác, lần này ngài nhất định phải cứu Viễn Nhi, Viễn Nhi bị Hoàng thượng phạt quỳ bên ngoài Ngự thư phòng, còn không cho phép bất kì người nào tới gần, trời nắng nóng như vậy, thời tiết lại khô ráo, làm sao Viễn Nhi chịu được." Nói đến phần sau, hốc mắt đã có nước mắt đảo quanh, đây chính là toàn bộ hi vọng của nàng a.
Cao thái hậu liếc nhìn Vũ Hạ ma ma, Vũ Hạ ma ma hiểu ý, tiến lên đỡ Cao Nguyệt Ly dậy.
"Hoàng hậu nương nương, ngài thân thể quý giá sao có thể tùy ý quỳ xuống, không phải khiến cung nhân chê cười sao." Vũ Hạ ma ma ôn tồn nói.
Nghe vậy, Cao Thái hậu cười lạnh nói: "Nếu nàng biết điều này, hiện tại đã không tới chỗ ai gia náo loạn. Các ngươi có phải muốn nhìn ai gia chết đi không?!" Càng nói, thanh âm Cao Thái hậu càng nghiêm nghị, ánh mắt nhìn về phía Cao Nguyệt Ly càng thêm tức giận.
Thân thể Cao Nguyệt Ly run lên, vô thức cúi đầu thấp xuống, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ tự biết mình thất lễ nhưng nô tỳ lo lắng cho Viễn Nhi a, Hoàng thượng luôn thương yêu Viễn Nhi, sao hôm nay lại trừng phạt hắn chứ? Có phải Hoàng thượng không còn thích Viễn Nhi nữa không, hắn không muốn lập Viễn Nhi làm thái tử." Càng nói, vẻ mặt nàng càng hốt hoảng.
'Pằng' một tiếng, Cao Thái hậu đập khay trà trên bàn, lạnh giọng nói: "Cũng vì có mẫu hậu như ngươi, Viễn Nhi mới không đảm đương nổi vị trí thái tử."
Nghe vậy, Cao Nguyệt Ly sững sờ tại chỗ, nàng kinh ngạc nhìn Thái hậu, ánh mắt đờ đẫn.
Liếc nhìn Cao Nguyệt Ly, Cao thái hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lạnh lùng nói: "Viễn Nhi chỉ bị phạt quỳ bên ngoài Ngự thư phòng thôi, ngươi đã gấp thành như vậy? Thân là nam nhi, nếu chút khổ này mà cũng không chịu được, cũng uổng phí ai gia vừa ý hắn, ngươi cho rằng vị trí thái tử dễ ngồi vậy sao."
"Nhưng mẫu hậu, Hoàng thượng chưa bao giờ đối đãi với hắn như vậy, nô tỳ sợ là..." Cao Nguyệt Ly cắn môi, coi như Hoàng thượng lạnh nhạt với nàng thế nào nàng cũng không quan tâm, nàng còn có nhi tử, nếu nhi tử không được Hoàng thượng quan tâm, nàng thật sự mất tất cả a.
Cao Thái hậu thở dài một hơi, ánh mắt thâm thúy sâu xa nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: "Hiện tại cũng chỉ có thể để hắn tạm thời tránh đi mũi nhọn thôi, nếu hắn đã bị phạt quỳ bên ngoài, chứng tỏ ai gia đoán không sai. Hắn không cần phải ra mặt nữa, hơn nữa, hắn không ra mặt mới là tốt cho hắn, tốt cho Cao gia."
Nghe vậy, trong lòng Cao Nguyệt Ly tràn đầy nghi hoặc nhưng nhìn bộ dáng của Cao thái hậu, nàng không dám hỏi gì, chỉ đành cầm khăn tay lau nước mắt.
Trầm mặc một lát, một thanh âm vui mừng bên ngoài đột nhiên truyền đến: "Khởi bẩm Thái hậu nương nương, tin tức tốt, tin tức tốt."
Vũ Hạ ma ma nghe vậy, quát lên: "Không thấy thái hậu cùng hoàng hậu nương nương đang nói chuyện nhà sao? Ngươi thật to gan, dám kinh động hai vị nương nương."
Bên ngoài, Tần Hữu Chí chạy chậm lại, trực tiếp quỳ xuống, cúi đầu nói: "Kính xin Thái hậu cùng Hoàng hậu nương nương thứ tội, nô tài, nô tài chỉ nóng nảy chút, nhưng mà nô tài vừa nghe được một tin tức tốt."
"Tin tức tốt gì?" Cao Thái hậu khẽ nâng mắt, nhàn nhạt nói giống như cái gì cũng không làm nàng hứng thú được.
Tần Hữu Chí có chút vội vàng nói: "Vừa rồi nô tài bên Ngự thư phòng báo lại, Tứ Vương gia đã về Tường Thiên cung rồi."
Trở về rồi? Trên mặt Cao Nguyệt Ly hiện lên vẻ mừng rỡ, nàng khẽ vuốt ngực, cuối cùng cũng yên lòng, xem ra Hoàng thượng vẫn đang xem xét Viễn Nhi, nếu không sao có thể cho hắn về nhanh như vậy.
Tựa như nhìn ra điều gì khác thường, Cao thái hậu trầm giọng hỏi: "Là chính miệng Hoàng thượng nói cho Tứ Vương gia trở về sao?"
"Dĩ nhiên là Hoàng thượng, Viễn Nhi là nhi tử hắn sủng ái nhất." Trong mắt Cao Nguyệt Ly tràn đầy tự tin, Hoàng thượng có nhiều nhi tử như vậy, cũng chỉ có Viễn Nhi là được thánh tâm. Nếu không tại sao chỉ có Viễn Nhi được ở lại kinh thành chứ?!
Tần Hữu Chí cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Theo người phía dưới báo lại, thời điểm Trưởng công chúa đi qua Ngự thư phòng thấy Tứ Vương gia quỳ ở đó, cho nên cầu tình với Hoàng thượng, Hoàng thượng mới đồng ý cho Tứ Vương gia hồi cung."
"Là nàng?!" Nghe vậy, Cao Nguyệt Ly hét lớn.
Cao thái hậu nhìn Cao Nguyệt Ly một cái, sau đó nhìn sang phía Tần Hữu Chí, nhàn nhạt nói: "Ngươi lui xuống đi."
Nghe vậy, Tần Hữu Chí vội vàng hành lễ, cáo lui.
Sau khi Tần Hữu Chí đi rồi, Cao Nguyệt Ly đi tới kéo cánh tay Thái hậu nói: "Mẫu hậu, để nàng ở lại trong cung sớm muộn cũng sẽ gieo họa."
Liếc Cao Nguyệt Ly một cái, Cao Thái hậu nói: "Ngươi tới chỗ ai gia không phải muốn ai gia cầu Hoàng thượng cho nhi tử ngươi hồi cung sao? Vừa rồi không phải nàng đã cứu nhi tử ngươi sao?"
Nghe thế, Cao Nguyệt Ly bĩu môi, nói: "Nô tỳ mới không tin nàng ta sẽ tốt bụng như thế."
"Ngươi có tin hay không thì có gì quan trọng, ai gia mệt mỏi, ngươi lui ra đi." Cao Thái hậu không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.
"Ta..."Cao Nguyệt Ly còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Thái hậu, nàng chỉ đành hành lễ, rời đi.
Nhìn bóng lưng Cao Nguyệt Ly, Thái hậu lắc đầu thở dài, nói: "Thành sự thì ít bại sự có thừa."
"Thái hậu không nên tức giận, Hoàng hậu cũng chỉ muốn bảo vệ nhi tử của mình thôi." Vũ Hạ ma ma giải thích.
Cao Thái hậu khẽ lắc đầu, nhìn thân ảnh đỏ thẫm sắp biến mất ở cửa, trầm giọng nói: "Không, ngươi không hiểu nàng, đáng tiếc, nàng ngoan độc nhưng không đủ thông minh."
Vũ Hạ ma ma gật đầu một cái, tựa như nghĩ tới việc gì, nàng thở dài nói: "Nếu lần này Tứ Vương gia thẩm tra án tham ô, sợ là ngôi vị thái tử thuộc về hắn rồi, đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì?" Cao thái hậu hừ lạnh nói, "Chút thủ đoạn này của hắn đừng tưởng rằng ai gia không biết, cái khác không nói, nhưng điểm tự cho là đúng này lại giống y hệt mẹ hắn. Làm sao ai gia có thể yên tâm để hắn thẩm tra vụ án Dương Ngạo được, hắn chỉ là mồi nhử thôi. Lại nói, mất đi cơ hội lần này không chừng đối với hắn lại là chuyện tốt, nếu Cao gia thật sự sụp đổ, hắn nghĩ rằng mình còn có thể làm Tứ Vương gia cao cao tại thượng sao?"
Vũ Hạ ma ma gật đầu, không nói nữa.
Vân Tướng phủ, Biện Hiên Các.
Nghe tin tức bên ngoài truyền đến, trong lòng Vân Yên không khỏi cười lạnh, Mộ Thanh Viễn đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, ngay cả cơ hội biểu hiện cũng không có.
Có điều, vụ án Dương Ngạo đã giao cho Lý phủ doãn thẩm tra, chuyện này cuối cùng phải có kết thúc rồi, nhưng trước đó nàng phải đến gặp Dương Ngạo một chuyến, xem trong lòng hắn có bí mật gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]