Bên trong Ngự thư phòng nhất thời trở nên tĩnh mịch, chỉ nghe được tiếng hít thở, Vân Yên lạnh nhạt nhìn về phía người trước mặt, nam tử trung niên một thân hoàng bào, gương mặt anh tuấn đầy vẻ nặng nề.
"Hoàng thượng, ngài không sao chứ?" Bên ngoài truyền đến một giọng nam.
Nghe vậy, Mộ Dương Thiên nhìn ra hướng ngoài cửa, quát lớn: "Trẫm không sao, tất cả lui ra!"
"Dạ!" vừa dứt lời, bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân, càng lúc càng xa.
Cảm nhận được người bên ngoài đã đi xa, Vân Yên không khỏi nhìn Mộ Dương Thiên thêm mấy lần, khóe miệng cong lên, cười khẽ nói: "Hoàng thượng, sao không để người vào?"
Mộ Dương Thiên nhíu nhíu mày nhìn nam tử áo đen trước mặt, cho dù một thân áo đen cũng không thể che được phong thái lỗi lạc trên người hắn, mặc dù hắn là ngôi cửu ngũ chí tôn cũng không thể không lau mắt mà nhìn, hắn vẫn không thể quên ngày đó dưới chân núi Thương Sơn, một thân bạch y cầm trường kiếm.
"Ngươi biết chắc trẫm sẽ không để người vào sao?" Mộ Dương Thiên trầm giọng hỏi, nếu không phải hôm nay hắn đột nhiên xuất hiện thừa nhận mình là Thất công tử, sợ là hắn vĩnh viễn sẽ không biết hắn là ai, năm đó không phải là hắn không cho người đi tìm hắn, những căn bản không thu được tin tức gì.
Vân Yên cười lạnh, nhìn Mộ Dương Thiên, lạnh nhạt nói: "Bởi vì tại hạ tin tưởng Hoàng thượng không phải người nói không giữ lời."
"A..." Mộ Dương Thiên đột nhiên bật cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-muu-tam-tieu-thu-nghich-thien/3433957/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.