Lục Vương phủ? Nghe tin này, Mộ Dương Thiên đứng bật dậy, sắc mặt phát rét, một hồi lâu, hắn dò hỏi: "Ngươi nói ai ôm Thất công tử đi?"
Phía dưới, Tiểu Trần Tử co rúm lại, đây là điềm báo thánh thượng nổi giận sao? Hắn vốn cũng không thích Lục Vương gia, thấy lần này Lục Vương gia gây họa, hắn nhỏ giọng nói: "Người bên báo lại như thế."
Mộ Chiêu Dương lắc đầu, vẻ mặt khó tin, nàng nỉ non: "Không, không thể, Lục ca không thể đối với ta như vậy."
Bên cạnh, Mộ Dương Thiên nhìn về phía Tiểu Trần Tử, ánh mắt sắc bén, bỗng nhiên, hắn cười to, lạnh lùng cuồng dã: "Được, tốt!"
Nghe vậy, Mộ Chiêu Dương cùng Tiểu Trần Tử nhìn về phía Mộ Dương Thiên, Mộ Chiêu Dương khẽ nhếch miệng, chẳng lẽ phụ hoàng muốn trừng phạt Lục ca sao? Nghĩ vậy, nàng gấp giọng nói: "Phụ hoàng, có lẽ tin tức của Tiểu Trần Tử sai rồi, không phải Lục ca, không phải Lục ca." Đúng vậy a, hắn chính là Lục ca của nàng, sao có thể đối với nàng như vậy.
"Không phải hắn, còn có thể là ai?" Khuôn mặt Mộ Dương Thiên lạnh lẽo, nhìn Mộ Chiêu Dương, cười lạnh nói, "Ngươi coi hắn là Lục ca của ngươi, hắn coi ngươi là muội muội sao?", hắn nhìn về phía trước, nói, "Hắn càng không coi trẫm là phụ hoàng!"
Mộ Chiêu Dương ngẩn người, phụ hoàng rất ít khi nói chuyện với nàng như vậy, lần này phụ hoàng thật sự tức giận rồi, mặc dù vừa rồi nàng nói như vậy nhưng suy nghĩ kĩ một chút, lần trước ở bên ngoài Linh Lung Các nàng tận mắt thấy Lục ca đối với Thất công tử... Chẳng lẽ là thật sao? Nàng chỉ cảm thấy trong lòng rất loạn, một bên là Lục ca nàng, một bên là Thất công tử nàng yêu mến. Nếu đổi lại là người khác nàng còn có thể cãi nhau, nhất quyết không tha, nhưng đây là người nàng thích a, hiện tại, nàng có tức giận cũng không phát tác được.
"Đi dẫn Thất công tử tới đây cho trẫm, còn có Mộ Cảnh Nam, cũng mang tới đây, trẫm muốn nhìn một chút hai người bọn họ có phải thật cứng rắn, ngay cả đao của trẫm cũng không chém nổi." Mộ Dương Thiên tiện tay cầm tấu chương trên bàn ném xuống đất, rơi tán loạn bên cạnh Tiểu Trần Tử, làm hắn sợ đến mức không dám đứng lên.
Mộ Chiêu Dương đang muốn khuyên can, Tiểu Trần Tử phía dưới ngẩng đầu nhìn về phía nàng, khẽ lắc đầu một cái. Nàng hơi sửng sốt, nhìn Mộ Dương Thiên sắc mặt xanh mét, nếu nàng cầu xin nữa chỉ sợ phụ hoàng sẽ giận thêm. Hơn nữa, nghĩ đến chuyện hai người bọn họ, có lẽ gọi họ tới mới có thể giải thích rõ chuyện này, trong lòng nàng cũng có chút mong đợi, chỉ mong tất cả đều không phải là thật.
Vừa ra khỏi Lục Vương phủ, Vân Yên quan sát bốn phía, Lục Vương phủ này thật vắng vẻ, không có ai theo dõi, nàng đi về phía trước mấy bước, chợt thân thể nàng lảo đảo nghiêng qua một bên, cũng may mà tay phải chống vào tường.
Vân Yên dừng lại, tựa người lên tường, đặt tay lên ngực, vừa rồi ở trước mặt Mộ Cảnh Nam cho nên dù có khó chịu nàng cũng không thể để hắn nhìn thấy.
Nhìn con đường phía trước, khóe miệng Vân Yên cong lên, nàng làm sao vậy, tại sao phải băn khoăn nhiều như vậy, hắn chỉ là người quen mà thôi. Từ từ đứng lên, nàng vô thức quay đầu nhìn lại Lục Vương phủ phía sau. Lục Vương phủ này đơn giản, vắng vẻ như vậy, Mộ Cảnh Nam cũng không được yêu thương, điều này cũng thật bình thường, nhưng Mộ Cảnh Nam lại thâm tàng bất lộ.
Nhìn sắc trời, ánh mắt Vân Yên trầm xuống, hiện tại sợ là cả kinh thành đều đang đồn ầm lên chuyện Lục Vương gia và Thất công tử đi, theo tính tình Mộ Thanh Viễn, vừa rồi Mộ Cảnh Nam mang nàng đi, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Nàng cũng không lo lắng sự an toàn của Thu Diên và Hạ Ca , dù sao bây giờ cũng xác định nàng cự hôn rồi cho nên Mộ Thanh Viễn không dám bắt người bừa bãi. Hơn nữa Thu Diên cùng Hạ Ca biết rõ làm thế nào để tự bảo vệ mình, huống chi còn có Lãnh Tuyết, họ càng không có việc gì.
Khóe miệng Vân Yên khẽ nhếch, nếu chuyện đã đến nước này rồi, Mộ Thanh Viễn sợ chỉ còn cách làm như vậy đi, mượn đao giết người! A, vậy nàng phải đi gặp người kia! Vốn dĩ tính toán không bao giờ nói chuyện này nữa, bây giờ là bị bất đắc dĩ rồi.
Ngự thư phòng.
Mộ Chiêu Dương cùng Tiểu Trần Tử đứng bên ngoài nhìn cửa cửa Ngự thư phòng đóng chặt, Mộ Chiêu Dương lo lắng, Thất công tử không tới, là Lục ca giấu Thất công tử trong phủ sao? Hơn nữa phụ hoàng gọi Lục ca vào lâu như vậy, sẽ không sao chứ, không biết vì sao hiện tại càng yên tĩnh nàng lại càng cảm thấy sợ hãi.
"Không được, ta muốn vào xem một chút." Mộ Chiêu Dương không nhịn được nữa, nàng muốn đi vào.
Tiểu Trần Tử cuống quýt ngăn cản nàng, gấp giọng nói: "Công chúa điện hạ, nếu bây giờ ngài đi vào chỉ sợ Hoàng thượng sẽ lập tức nghĩ đến chuyện Thất công tử, sẽ càng bất lợi cho Lục Vương gia."
Nghe vậy, Mộ Chiêu Dương giậm chân một cái, vẻ mặt không cam lòng, ảo não nói: "Bản công chúa không vào được, nếu phụ hoàng đánh Lục ca thì phải làm sao?"
Tiểu Trần Tử đổ mồ hôi hột, người người đều cho rằng mấy nô tài bọn họ hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng là một công việc béo bở, chỉ có bọn họ biết, gần vua như gần cọp, gần đây kinh thành đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, mỗi ngày bọn họ đều phải lo lắng đề phòng, cộng thêm cái Lục Vương gia này thường chọc Hoàng thượng tức giận, cuộc sống của bọn họ cho tới bây giờ chưa từng có ngày tốt.
"Công chúa không cần lo lắng, Hoàng thượng sẽ không làm gì Lục Vương gia, dù sao Lục Vương gia cũng là con trai ruột của Hoàng thượng, hổ dữ không ăn thịt con a!" Tiểu Trần Tử an ủi, đánh cũng không phải là đáng sợ nhất, mấy năm nay bọn họ nhìn thấy nhiều rồi, chỉ cần không chém đầu là được.
Nghe lời này, Mộ Chiêu Dương gật đầu một cái, nàng nhìn cửa Ngụ thư phòng đang đóng chặt, hiện tại cũng chỉ có thể đợi Lục ca đi ra.
Trong Ngự Thư phòng.
Bầu không khí trong phòng rất an tĩnh giống như điềm báo trước một cơn bão táp, Mộ Dương Thiên ngồi phía trên, ánh mắt lạnh lùng nhìn nam tử đứng dưới.
Mà ánh mắt nam tử đứng dưới cũng chếch đi, không nhìn hắn, sắc mặt không rõ hỉ nộ.
"Nói vậy là ngươi thích Thất công tử đó? A, quả nhiên ngươi chính là sỉ nhục lớn nhất đời trẫm! Nếu lúc trước trẫm biết ngươi sẽ trở thành một nghiệt chướng thế này, trẫm sẽ không để ngươi được sinh ra." Mộ Dương Thiên đột nhiên nói, lời nói vô tình, giọng điệu chán ghét.
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Cảnh Nam nhìn về phía Mộ Dương Thiên, hắn chợt cười nói: "Thích nam nhân có gì không tốt? Coi như bội tình bạc nghĩa cũng không phải chịu trách nhiệm. Huống chi, có ai quy định không được thích nam nhân sao?" Ánh mắt hắn tối tăm lạnh lùng nhìn Mộ Dương Thiên.
"Ngươi..." Mộ Dương Thiên trợn tròn mắt, nhìn bộ dáng quần áo lụa là của Mộ Cảnh Nam, trong lòng hận đến nghiến răng.
Liếc nhìn Mộ Dương Thiên một cái, Mộ Cảnh Nam chợt xoay người đi ra ngoài, hắn lạnh nhạt nói: "Chuyện của ta, cho tới bây giờ đều không cần ngươi nhúng tay! Hơn nữa, ngươi cũng không có tư cách đó!"
Sắc mặt Mộ Dương Thiên xanh mét, nhìn Mộ Cảnh Nam đi ra ngoài, hét lớn: "Đứng lại!"
Nhưng Mộ Cảnh Nam làm như không nghe thấy, trực tiếp mở cửa đi thẳng ra ngoài.
"Khốn kiếp!" Mộ Dương Thiên giận dữ, vơ hết mọi thứ trên bàn đập xuống đất, có lẽ vì quá tức giận, hắn cảm thấy trong ngực buồn bực, hít thở không thuận, ngã ngồi vào ghế.
Ngoài cửa, thấy Mộ Cảnh Nam đi ra, hai mắt Mộ Chiêu Dương sáng lên, vội vàng chạy đến nghênh đón, nàng lôi kéo cánh tay hắn, lo lắng nói: "Lục ca, phụ hoàng không làm gì ngươi chứ?"
Mộ Cảnh Nam cười khẽ, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía Mộ Chiêu Dương, nhàn nhạt nói: "Đừng gả cho Thất công tử nữa, có ta ở đây, sẽ không để cho bất kì kẻ nào gả cho hắn, cho dù ngươi là muội muội ta."
Nghe vậy, tay Mộ Chiêu Dương vô thức buông lỏng cánh tay hắn ra, từ từ lui về phía sau, nàng há hốc mồm, vẻ mặt sững sờ: "Lục ca, ngươi lừa ta, ngươi lừa ta, có đúng không?"
Mộ Cảnh Nam liếc Mộ Chiêu Dương một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi cảm thấy hiện tại ta cần thiết đùa giỡn với ngươi sao? Mộ Chiêu Dương, cách xa hắn một chút." Nói xong, hắn đi thẳng về phía trước.
Nhìn bóng lưng màu xanh trước mặt, Mộ Chiêu Dương chỉ cảm thấy cả người lảo đảo, lập tức ngã ngồi trên mặt đất, những gì Lục ca nói đều là thật sao? Sao có thể, bọn họ đều là nam tử a!
"Công chúa!" Tiểu Trần Tử vội vàng chạy đến đỡ Mộ Chiêu Dương nhưng bị nàng đẩy ra, trong mắt tràn đầy bi thương, lẩm bẩm: "Tại sao, Lục ca, tại sao lại đối với ta như vậy?"
Dọc đường đi, Vân Yên luôn đề phòng những người xung quanh, cũng may không có gì khác thường, nàng lặng lẽ trở về Biện Hiên Các.
Vừa bước vào Biện Hiên Các, Bích Thủy liền tiến lên nghênh đón, nàng dìu Vân Yên vào phòng, quan sát bốn phía một lượt, tranh thủ đóng cửa lại.
Vân Yên vừa vào phòng lập tức ngã người lên giường êm, nàng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, có lẽ vì đoạn đường trở về phải luôn lo lắng đề phòng, vết thương của nàng càng trở nên nghiêm trọng.
"Tiểu thư, ngài không sao chứ?" Bích Thủy đóng cửa xong liền đi vào phòng trong, thấy Vân Yên nằm trên giường, vội vàng đi tới đỡ nàng dậy.
Vân Yên mở mắt ra chỉ cảm thấy tất cả đều mơ hồ, nàng quơ quơ đầu, hình ảnh trước mắt mới bắt đầu rõ ràng lại.
"Ta không sao, chắc là quá mệt mỏi, không cần lo lắng, ngươi cũng không cần đi Linh Lung Các nữa, hiện tại ở đó khắp nơi đều có tai mắt theo dõi." Vân Yên nhỏ giọng nói, nàng từ từ bò dậy, Bích Thủy vội đỡ nàng, giúp nàng ngồi dậy.
"Tiểu thư, miệng vết thương của ngài?" Nhìn cánh tay đã được băng bó, Bích Thủy nghi ngờ hỏi, nàng nhìn thoáng qua có thể thấy vải băng vết thương là vải mới.
Vân Yên cười nhạt, nói: "Không có việc gì, lúc ở ngoài đã xử lý vết thương một chút."
Thật sao? Bích Thủy nhìn chằm chằm vết thương của Vân Yên, vô duyên vô cớ sao lại phải xử lý vết thương? Nhưng nếu tiểu thư không muốn nói, nàng hỏi cũng vô ích.
Không nhận thấy nét mặt của Bích Thủy, Vân Yên suy nghĩ một chút, nói: "Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, mặc kệ ngươi nghe được cái gì cũng coi như không nghe thấy. Đúng rồi, dù Linh Lung Các tạm thời không mở cửa buôn bán nhưng chuyện cửa hàng của Liễu Tịnh Lâm nếu có cơ hội thì nói bọn Thu Diên xem xét một chút."
Bích Thủy cười nói: "Gần đây ta vẫn luôn lưu ý, Liễu Tịnh Lâm vẫn ngầm bán gì đó ra ngoài Tướng phủ, bọn Thu Diên cũng nói với ta, cửa hàng Liễu Tịnh Lâm vẫn cứ lỗ vốn không ngừng, cái động bên trong ngày càng lớn."
Vân Yên gật đầu, nàng hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói: "Chuyện này các ngươi cứ tính toán đi, đợi đến thời cơ thích hợp, ta muốn mẹ con Liễu Tịnh Lâm không ngóc đầu dậy nổi." Nàng nhìn vết thương trên cánh tay, nói, "Ta muốn ngủ một chút, đừng để ai đến quấy rầy ta." Nói xong, nàng đứng lên đi về phía giường.
Bích Thủy vội vàng dìu Vân Yên qua, lấy một bộ y phục trong tủ ra giúp nàng thay, rồi đỡ Vân Yên lên giường nằm. Nhìn gương mặt ngủ say của Vân Yên, Bích Thủy thầm than, lớp dịch dung của tiểu thư cũng chưa thay a, sợ là quá mệt mỏi rồi, nàng thu dọn quần áo màu trắng Vân Yên vừa thay, gói lại mang ra ngoài.
Bích Vân Các.
Nhìn đống đồ sứ trên bàn, Vân Nguyệt nghiêng đầu nhìn Liễu Tịnh Lâm còn đang vắt óc suy nghĩ, không kiên nhẫn nói: "Mẹ, cái cửa hàng của ngài đến bây giờ vẫn không kiếm được đồng nào, ngược lại còn phải cầm đồ bên đây ra ngoài, ngài suy nghĩ một chút, mấy thứ ngài cầm ra ngoài kia cũng có thể mở được mấy cái cửa hàng rồi."
Nghe thế, Liễu Tịnh Lâm hồi phục tinh thần, nàng nhìn Vân Nguyệt, giọng điệu sâu xa: "Chuyện này có thể giống nhau sao?"
"Tại sao không giống chứ? Dù sao cũng là tiền, sớm biết vậy, lúc đầu chúng ta cứ trực tiếp cầm mấy thứ này đi đổi lấy tiền rồi." Vân Nguyệt chống trán, tức giận nói.
Liễu Tịnh Lâm ngồi xuống bên cạnh Vân Nguyệt, tay chơi đùa một khối ngọc trên bàn, nhàn nhạt nói: "Chúng ta cầm vật này ra ngoài bán không phải là để người ta biết rõ chúng ta trộm đồ của Tướng phủ sao? Hơn nữa, nếu kiếm được tiền mới thật sự là tiền của chúng ta, những thứ chúng ta đang cầm này đều là của cha ngươi, không phải của chúng ta."
"Nhưng nói thế, còn không phải chúng ta cầm đồ của Tướng phủ ra ngoài sao? Lại nói, ta rất ghét ánh mắt của Kiều Tam đó." Nghĩ đến ánh mắt bỉ ổi Kiều Tam nhìn nàng, trong lòng nàng khó chịu, nếu không phải mẹ có chuyện giao phó hắn, nàng tuyệt đối sẽ không nói chuyện với người như vậy.
Nghe vậy, Liễu Tịnh Lâm an ủi nói: "Chờ chúng ta có tiền, có thể làm chuyện mình muốn làm, đến lúc đó Vân Yên cũng không thể uy hiếp được chúng ta, hơn nữa chúng ta có sản nghiệp riêng của mình, cha ngươi sẽ thay đổi cách nhìn đối với ta, lúc đó vị trí đương gia chủ mẫu dĩ nhiên sẽ là của ta, nói không chừng..." Nàng được nâng làm phu nhân.
Vân Nguyệt gật đầu một cái, oán độc nói: "Trước đây Vân Yên cũng đã không ở Tướng phủ rồi, tốt nhất là không tồn tại trên đời nữa."
Liếc nhìn Vân Nguyệt, trong lòng Liễu Tịnh Lâm than thầm, ân oán của mẹ con nàng với mẹ con Lý Tố Ngọc là cả đời không hóa giải được, vậy thì, ngươi không chết thì ta phải lìa đời rồi.
Bóng đêm lặng lẽ phủ xuống, trong phòng, người trên giường đột nhiên ngồi dậy, nàng nhìn sắc trời, bên ngoài loáng thoáng có chút ánh sáng, chỉ là ánh nến thôi, nàng khẽ xoa ngực, điều khí cả buổi chiều hình như thân thể cũng khỏe hơn nhiều, bệnh tình cũng bị nội lực đè ép xuống, chỉ cần không vận dụng nội lực là không có việc gì. Nàng xuống giường, lấy bộ y phục dạ hành trong tủ ra, vội vàng mặc vào.
Mở cửa, nàng quan sát bốn phía một lượt thấy không có người, nàng trực tiếp đóng cửa lại, đi về phía trước, nhìn cánh tay trái bị thương một cái, nhảy lên mái hiên.
Nhìn mái ngói lưu ly loang lỗ ánh sáng, trong lòng Vân Yên trầm xuống, nơi này không cẩn thận sẽ bị người ta phát hiện, đây là lần thứ hai nàng đến nơi này vào ban đêm, cũng may lần trước đã nhớ rõ địa hình ở đây rồi.
Nhìn phía dưới có đội cấm vệ đi tới, Vân Yên nín thở, nếu là bình thường nàng sẽ không lo lắng, nhưng bây giờ đang bị thương, chỉ có thể cẩn thận làm việc.
Đợi đám người kia rời đi, Vân Yên lập tức từ trên tường cao nhảy xuống, gần đây kinh thành xảy ra nhiều chuyện như vậy, thời gian này phỏng chừng hắn cũng chỉ ở chỗ kia.
Nghĩ tới đây, Vân Yên đi thẳng về phía trước, dọc đường vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng nàng dừng lại, nhìn gian phòng còn sáng đèn, quả nhiên đúng như nàng nghĩ, hắn thật sự cần chính yêu dân.
Trong Ngự thư phòng, Mộ Dương Thiên nhìn tấu chương trên tay, thỉnh thoảng than thở, nhìn nội dung trong tấu chương trình báo, vậy mà không tra ra vị trí số tai ngân kia, thật là làm hắn tức chết.
Nghe âm thanh này, Mộ Dương Thiên đặt tấu chương trong tay xuống, nâng tay dụi dụi mắt, quát khẽ: "Không phải trẫm đã nói rồi sao? Buổi tối không nên tới quấy rầy, thật coi lời trẫm như gió thoảng bên tai sao?"
Nhưng mà cũng không có người đáp lại hắn, một bóng đen lặng lẽ đi vào, tựa như cảm thấy có người đi vào, Mộ Dương Thiên thả tay xuống, nhìn sang, thấy một người mặc y phục dạ hành, hắn tức giận đứng lên, quát khẽ: "Người nào? Dám xông vào Ngự thư phòng?!..." Còn chưa dứt lời.
Mộ Dương Thiên sững sờ, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, đôi mắt người kia lạnh lẽo như nước, lại nhìn về phía cổ mình truyền đến cảm giác lành lạnh, thậm chí làm hắn có chút không thở nổi, hắn nhíu mày nói: "Ngươi là ai? Muốn hành thích trẫm?"
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của người bên cạnh vang lên: "Hành thích? Vậy thì không dám, chẳng lẽ Hoàng thượng không nhớ rõ ta?"
Nghe thanh âm này, Mộ Dương Thiên có chút nghi ngờ, thanh âm hơi quen thuộc nhưng mà hắn thật sự không nghĩ đây là ai. Đúng lúc này, hắn cảm thấy lực đạo trên cổ biến mất, người áo đen kia đi xuống, hắn có thể cảm nhận được khí thế của người nọ, thậm chí cảm thấy nếu hắn hô lên, người nọ sẽ không do dự mà kết liễu mạng hắn.
Tựa như biết suy nghĩ trong lòng Mộ Dương Thiên, Vân Yên lạnh nhạt nói: "Xem ra Hoàng thượng đã quên ta là ai, vậy để ta nhắc nhở ngươi một chút, không phải hôm nay ngươi phái một đám người đi tìm một người sao? Bây giờ đã biết ta là ai chưa?"
"Thất công tử!" Mộ Dương Thiên nhìn về phía Vân Yên, cười lạnh nói, "Tốt, trẫm vốn dĩ đang tìm ngươi, ngươi lại tự mình đến cửa."
Vân Yên nhìn Mộ Dương Thiên, lạnh nhạt nói: "Hoàng thượng đang nói chuyện tứ hôn sao? Hôm nay ta đến cũng là để nói rõ chuyện này, tại hạ chỉ là một thứ dân nho nhỏ làm sao xứng được với Chiêu Dương công chúa? Đa tạ Hoàng thượng ưu ái."
"Hừ, ngươi rõ ràng đang nói nữ nhi trẫm không xứng với ngươi!" Mộ Dương Thiên lạnh lùng nhìn Vân Yên trước mặt, nói, hắn muốn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của mình sao?
Vân Yên khẽ lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Hoàng thượng có điều không biết, trong mắt ta không có gì xứng hay không xứng, chỉ có thích hay không thích, tại hạ nhàn tản đã quen, không thích hợp với cuộc sống quá mức gò bó. Huống chi, tại hạ không hề biết gì về Chiêu Dương công chúa, cũng không muốn biết gì cả."
"Xem ra ngươi thật sự muốn kháng chỉ? Ngươi nên biết hậu quả!" Mộ Dương Thiên cau mày, lạnh giọng quát. Quan sát người áo đen trước mắt, mặc dù không nhìn thấy dung mạo hắn, nhưng nhờ ánh nến, hắn có thể loáng thoáng nhìn thấy đôi mắt linh động của hắn.
Vân Yên nhìn Mộ Dương Thiên, hắn thẹn quá thành giận như vậy là thật sự để ý hạnh phúc của nữ nhi mình sao? Hay là vì quyền thế?
"Hoàng thượng, ngài còn nhớ chuyện dưới chân núi Thương Sơn?"
Nghe vậy, Mộ Dương Thiên ngây ngẩn cả người, nhìn người áo đen trước mắt, giọng nói khó tin: "Là ngươi?" Người biết hắn đi qua núi Thương Sơn không nhiều lắm, trừ người kia.
Vân Yên giơ tay lên kéo khăn che mặt xuống lộ ra dung nhan trắng nõn hoàn mỹ. Ánh mắt đầy lãnh ý nhìn Mộ Dương Thiên.
"Là ngươi! Thì ra ngươi chính là Thất công tử." Mộ Dương Thiên kinh ngạc, năm đó hắn từng du ngoạn qua núi Thương Sơn, trên đường gặp được nguy hiểm, cũng may trong thời khắc mấu chốt, một bạch y công tử xuất hiện cứu hắn thoát nạn, mặc dù vị công tử kia thân hình gầy yếu, trẻ tuổi nhưng võ công rất cao, hắn vốn có ý muốn dẫn hắn về làm quan nhưng bị hắn cự tuyệt.
"Hoàng thượng, là ta, ngài không nhìn lầm, ta là Thất công tử." Vân Yên cười nhạt nói, "Thật không ngờ tại hạ sẽ gặp mặt Hoàng thượng trong tình huống này."
Nhìn nam tử trước mắt, trong lòng Mộ Dương Thiên thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cũng trở nên hiền hòa, hắn thở dài nói: "Nếu sớm biết là ngươi, trẫm đã không cần phải tốn công tốn sức rồi, nói vậy, Chiêu Dương gả cho ngươi cũng là chuyện tốt." Trong lòng hắn vốn cũng không muốn tán thành chuyện này lắm, dù sao hắn cũng không biết gì về Thất công tử này, hiện tại thì biết rồi.
Vân Yên lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Hoàng thượng, vừa rồi tại hạ đã nói rõ ràng rồi, tại hạ và công chúa không thích hợp, huống chi mục đích Hoàng thượng hi vọng tại hạ cưới công chúa không phải vì tài lực của Linh Lung Các sao? Nếu đã vậy, tại hạ cùng Hoàng thượng làm một cuộc giao dịch, thế nào? Cần gì phải kéo cả hôn sự công chúa vào đây?"
Nghe vậy Mộ Dương Thiên chau mày, trầm ngâm một lát, hắn lạnh giọng nói: "Làm giao dịch? Ngươi cảm thấy trẫm sẽ làm giao dịch với ngươi?"
Vân Yên nhìn Mộ Dương Thiên, giọng điệu tràn đầy giễu cợt: "Nếu đã là giao dịch đương nhiên sẽ bình đẳng, Hoàng thượng có được thứ mình muốn, tại hạ cũng có được thứ mình cần. Hoàng thượng muốn giải quyết nỗi khổ của nạn dân biên cương, tại hạ có thể làm được, bạc, lương thực đều không phải là vấn đề. Nhưng mà tại hạ có một yêu cầu, Hoàng thượng không được dùng phương thức tứ hôn để bức bách những thương hộ kia."
"Cho dù ngươi đã cứu trẫm, nhưng ngươi cảm thấy mình có thể nói chuyện với trẫm như vậy sao?" Mộ Dương Thiên phẫn nộ quát.
Vân Yên khẽ cười, nhíu mày nói: "Tại hạ đã nói đây là giao dịch, hơn nữa trong lòng Hoàng thượng biết rõ tài lực của Linh Lung Các, nếu không thì sao ngài có thể gả ái nữ của mình cho một người chưa từng gặp mặt?"
"Nếu trẫm không đồng ý?" Thái độ Mộ Dương Thiên nháy mắt lại bình thường lại, lạnh nhạt nói.
Vân Yên thu hồi nụ cười, nhìn Mộ Dương Thiên, lạnh nhạt nói: "Hoàng thượng có tin không, trong một đêm ta có thể tiêu hủy toàn bộ lương thực của Đông Việt quốc, hoặc là... vận chuyển sang Nam Nghiêu!"
Vân Yên lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Tại hạ chỉ nói là nếu, sao Hoàng thượng lại khẳng định rồi."
Dường như nghe thấy động tĩnh bên trong, một đội nhân mã bên ngoài chạy tới, một người trong đó nói: "Hoàng thượng, có phải bên trong xảy ra chuyện gì không?"
Nghe vậy, trong lòng Vân Yên trầm xuống, mấy thị vệ kia cũng khá nhanh nhạy a, nàng cười nhạt nói: "Xem ra cứu binh của Hoàng thượng tới rồi."
Mộ Dương Thiên cười lạnh, nói: "Chỉ cần bắt được ngươi, còn sợ ngươi không nghe lời trẫm sao?" Nói xong, hắn nhìn hướng ngoài cửa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]