Nghe lời này, Vân Yên khẽ lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Tứ Vương gia nói lời ấy sai rồi, không phải Tứ Vương gia nói thánh chỉ này mang đến đây cho tại hạ sao? Nếu vậy sao tại hạ phải trộm thánh chỉ chứ?"
"Ngươi..." Mộ Thanh Viễn nghẹn họng không nói được lời nào, nói như thế cũng không sai, nhưng nếu thánh chỉ bị trộm, người duy nhất được lợi là hắn.
Phía sau, Hạ Ca cùng Thu Diên liếc mắt nhìn nhau, thì ra công tử muốn làm như vậy, khó trách lại kêu những người khác rời đi, nếu không làm sao trộm được thánh chỉ, có điều, Thu Diên đột nhiên nhìn về phía cánh tay trái của Vân Yên, thậm chí có vết máu thấm ra ngoài.
Bầu không khí bên trong Linh Lung Các giờ phút này rất quỷ dị, một lát sau, Tiêu Tịnh dẫn người trở lại.
"Thế nào? Người đâu? Thánh chỉ đâu?" MỘ Thanh Viễn nhìn Tiêu Tịnh, khẽ quát.
Nghe vậy, Tiêu Tịnh vô thức cúi đầu, vừa rồi dẫn người đuổi theo nhưng trên đường cái không thấy bóng dáng người nọ, hắn dẫn người đi tìm xung quanh cũng không thu hoạch được gì, đành phải trở lại.
"Vương gia, người đã chạy! Thánh chỉ... cũng không thấy!" Tiêu Tịnh cúi đầu nói, hắn quỳ xuống, "Kính xin ngài trách tội."
Mộ Thanh Viễn hừ nhẹ, không thèm để ý đến Tiêu Tịnh, ánh mắt lần nữa nhìn sang bạch y công tử, cười lạnh nói: "Thất công tử, ngươi cho rằng như vậy là có thể cự hôn sao?"
Vân Yên khẽ cười, vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Cự hôn? Tứ Vương gia, công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-muu-tam-tieu-thu-nghich-thien/3433952/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.