Trong Linh Lung Các nháy mắt trở nên yên tĩnh không một tiếng động, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Như Hà, bọn hắn cũng tò mò lý do Thất công tử không thích Chiêu Dương công chúa, không những được Hoàng thượng sủng ái, hơn nữa còn rất xinh đẹp, cũng được xưng là mỹ nữ ở kinh thành.
Như Hà có thâm ý khác nhìn Vân Yên, tự nhiên cười nói: "Nhìn Thất công tử so với nữ tử còn đẹp hơn, ta lăn lộn trong chốn phong nguyệt nhiều năm như vậy cũng biết một ít chuyện, nam tử lớn lên càng tuấn tú, sở thích càng không giống người khác, cho nên ta hoài nghi Thất công tử hắn... hảo nam phong (thích nam nhân)!" Ai bảo hắn được Lục Vương gia kính trọng vài phần đây? Nếu danh tiếng hảo nam phong truyền ra ngoài, uy nghiêm hoàng thất tất nhiên sẽ mất sạch, đến lúc đó sẽ đổ hết tội lên người Thất công tử này, để xem hắn còn dễ chịu không!
Nghe thế, Vân Yên sững sờ, nàng không biết mình là nữ tử? Nói như vậy, Mộ Cảnh Nam không nói cho nàng biết, không biết vì sao trong lòng Vân Yên có chút an ủi. Nàng nhìn Như Hà, trong lòng không khỏi cười lạnh, vậy mà nàng cũng nói được! Hảo nam phong?! Vân Yên đang muốn nói mở miệng, lại đột nhiên cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trong ngực, nhỏ giọng ho khan mấy cái.
"Ngươi mới hảo nam phong!" Thu Diên bất mãn nói, nàng quả thật là có ấn tượng sâu đậm với Như Hà, dù sao nữ tử đến Linh Lung Các gây chuyện chỉ có hai người, một là Chiêu Dương công chúa, một chính là nàng. Vừa rồi thấy nàng ta đi vào, vì thương thế của công tử nên nàng không nói gì, nhưng bây giờ nàng ta lại ngậm máu phun người như thế rõ ràng là muốn phá hoại danh dự công tử, làm sao có thể nhịn được.
"Nói như vậy, công tử của các ngươi sủng ái các ngươi?" Như Hà tươi cười nhìn Thu Diên, nam tử như Thất công tử làm sao có thể để ý mấy nha hoàn tỳ nữ này, hơn nữa bộ dáng tác phong của hắn chính phái, thân hình mỏng manh không giống như người thích gió trăng, vậy thì càng thêm không thể nào.
Nghe lời này, Thu Diên nổi giận, lớn tiếng nói: "Nói nhăng nói cuội cái gì đó? Công tử chúng ta làm sao có thể sủng ái chúng ta... nàng..." Vừa nói đến đây, nàng bụm miệng, trợn to hai mắt, suýt chút nữa lỡ lời rồi. Hạ Ca đứng phía sau cũng gấp gáp kéo nàng một cái, vẻ mặt nặng nề lắc đầu với Thu Diên, có mấy lời không thể nói ra.
"Vậy là Thu Diên cô nương cũng tự mình thừa nhận, Thất công tử, ngươi thật khiến người khác phải thay đổi cách nhìn a." Như Hà nhìn bạch y công tử, không biết vì sao nàng muốn bôi đen hắn, trên đời này làm sao có nam tử có thể sánh vai với Lục vương gia, huống chi người này còn được Lục Vương gia coi trọng.
Ngược lại, Mộ Thanh Viễn có chút do dự, hắn nhịn không được quan sát bạch y công tử trước mắt này. Thất công tử không quan tâm thiệt hơn, luôn luôn đạm mạc, mặc dù thân hình mỏng manh nhưng lại rất ngông nghênh, nghĩ vậy hắn tuyệt đối sẽ không giống lời Như Hà nói, đây là trực giác của hắn.
"Thất công tử, chuyện ngươi cưới hoàng muội của bổn vương là hoàng mệnh, hôm nay không có thánh chỉ, bổn vương có thể bị trách móc nặng nề nhưng ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được sao?" Mộ Thanh Viễn nhíu mày nói, chuyện hôm nay là tình thế bắt buộc, dù hắn bị phụ hoàng khiển trách thì thế nào? Nếu hôm nay Thất công tử không chịu đi vào khuôn khổ, vậy hắn sẽ phải... vĩnh tuyệt hậu hoạn!
Như Hà che miệng cười nói: "Coi như Thất công tử thích nam nhân cũng không sao, chắc là Chiêu Dương công chúa sẽ không ghen với nam tử, ngươi cưới Chiêu Dương công chúa không phải sẽ có được địa vị cùng danh tiếng sao? Giống như Tam tiểu thư nhà Vân thừa tướng, dù danh tiếng không chịu nổi, gả vào hoàng thất cũng là chính phi!" Nói tới đây, trong lòng nàng lại nhịn không được nổi giận, tại sao nữ nhân xấu như vậy lại có thể gả cho Lục Vương gia, nàng chính là muốn chửi bới, châm chọc Vân Yên!
Vân Yên cố nén đau, nàng đã cảm thấy có chất lỏng trên cánh tay từ từ chảy xuống, hơn nữa tâm mạch cũng hơi đau đớn, hôm qua bị nội thương nghiêm trọng như vậy, dù người nọ nội công thâm hậu cũng không thể hoàn toàn chữa khỏi cho nàng. Nghiêng đầu sang chỗ khác, nàng nhìn Mộ Thanh Viễn, nói: "Nếu tại hạ thật sự thích nam tử, Tứ Vương gia còn hi vọng ta cưới công chúa? Trước nay Hoàng thượng luôn sủng ái Chiêu Dương công chúa, ngươi cảm thấy nếu hắn biết chuyện này sẽ vui mừng sao?" Nói xong, nàng cười trào phúng, sau đó nhìn về phía Như Hà, nói, "Nếu cô nương không phải tới mua ngọc, kính xin ra ngoài!" Nói tới đây, vẻ mặt nàng thoáng qua tia lãnh ý.
Hạ Ca kinh ngạc nhìn Vân Yên, đây là lần đầu tiên công tử hạ lệnh đuổi khách tới Linh Lung Các, Vân Yên vẫn luôn nói với các nàng, người tới là khách, đây là đạo lý buôn bán, vì sao hôm nay lại như thế? Là bởi vì Như Hà vũ nhục nàng, hay bởi vì... Lục Vương gia!
Sắc mặt Mộ Thanh Viễn thay đổi, nhưng sau đó hắn vẫn cười nói: "Thất công tử cho là bổn vương sẽ tin chuyện ngươi hảo nam phong sao, hừ, tốt nhất ngươi không nên lấy cớ từ chối hôn sự này, hôm nay dù phải trói ngươi lại, bổn vương cũng phải mang ngươi vào cung."
Nghe lời này, trong lòng Vân Yên kinh ngạc, hắn còn muốn cho người trói nàng, nàng đánh giá bốn phía, chỉ bằng mấy thủ hạ hắn mang tới căn bản không làm gì được nàng, nhưng mà, hình như không nhìn thấy người nào đó, nàng không kịp nghĩ nhiều, đúng lúc này, 'đông đông đông' một hồi tiếng vang truyền đến, có rất nhiều người tới, Vân Yên đột nhiên nhìn ra phía ngoài cửa.
Một đại đội nhân mã dừng ở ngoài cửa Linh Lung Các, người cầm đầu là Tiêu Tịnh, hắn đi vào, vẻ mặt không biểu tình nhìn Vân Yên, vung kiếm trong tay, lạnh giọng nói: "Người tới, vây Linh Lung Các lại."
"Dạ!" Đám quan binh bên ngoài lĩnh mệnh, cả Linh Lung Các bị bao vây giọt nước không lọt.
Nhìn Tiêu Tịnh, trong lòng Vân Yên trầm xuống, hắn đi ra khi nào, sao nàng không chú ý tới? Nàng quay đầu nhìn Mộ Thanh Viễn, khó trách hắn tính trước kĩ càng như vậy, hoàn toàn không báo trước hắn đã áp dụng kế hoạch của mình rồi, nghĩ tới đây, nàng chỉ cảm thấy trong cơ thể khí huyết cuồn cuộn, trái tim càng thêm khó chịu, bây giờ nàng lại thành cá trong chậu.
Hạ Ca cùng Thu Diên chạy lại, Hạ Ca kéo tay Vân Yên, vẻ mặt tức giận nhìn Mộ Thanh Viễn, nhỏ giọng nói: "Công tử, ngài đi trước, cùng lắm thì chúng ta không cần Linh Lung Các ở kinh thành này nữa, chúng ta cũng không thiếu chút tiền này. Nhưng mà, một ngày nào đó, chúng ta nhất định phải trả mối nhục ngày hôm nay!"
"Đúng vậy a, công tử, nhóm hoàng tử hoàng tôn trước nay đều tự cho là đúng, không phục tùng, bọn họ sẽ bức bách, ta đã sớm chịu đủ cái đế đô này rồi." Thu Diên cũng nói theo, kinh thành có cái gì tốt, nhiều quy củ, lòng người hiểm ác, nếu là ở Tương thành, có ai dám vô lễ với các nàng như vậy, mọi người tôn trọng họ còn không kịp đấy.
Nghe vậy, mặt mày Vân Yên càng lạnh lẽo, ban đầu xây dựng Linh Lung Các ở kinh thành là để khi nàng trở lại có thể dễ dàng làm việc, dù sao nơi này chính là một điểm liên lạc, lần này thù còn chưa báo, cứ bỏ nơi này thì có chút đáng tiếc. Nhưng bây giờ muốn đi sợ là không còn kịp rồi, lúc này bệnh của nàng lại muốn phát tác.
Nghĩ kĩ lại một chút, vừa rồi đánh nhau với Tiêu Tịnh, nàng vận dụng nội lực, hôm qua vòn bị thương nặng, hiện tại thân thể làm sao chịu nổi, Vân Yên bỗng nhiên ngồi xổm xuống đất, mồ hôi trên trán dần rịn ra, máu tươi trên cánh tay càng chảy nhiều hơn.
"Công tử..." Thu Diên cùng Hạ Ca thấy thế, kêu lên một tiếng, vội vàng ngồi xổm xuống chuẩn bị đỡ Vân Yên, lại bị nàng quát khẽ: "Các ngươi đi mau!"
"Công tử, sao chúng ta có thể đi được?! Muốn đi thì cùng đi!" Thu Diên nhỏ giọng khóc, mỗi lần công tử phát bệnh làm các nàng sợ hãi.
Như Hà cười nói: "Nhìn dáng vẻ của Thất công tử, lần này cũng không muốn nghe theo lời Tứ Vương gia, Chiêu Dương công chúa mỹ lệ hào phóng, cưới về cùng không mất mát gì." Nói xong, nàng cười một tiếng, trận náo nhiệt này nàng xem xong rồi, sợ là Thất công tử này không thể không cưới Chiêu Dương công chúa, vậy đối với nàng cũng tốt, nàng chuẩn bị xoay người rời đi.
Mộ Thanh Viễn liếc nhìn bạch y công tử trên đất, mặc dù trong lòng tò mò tại sao hắn lại bị như vậy, nhưng vẫn mở miệng nói: "Người tới, dẫn người đi."
Nhìn những quan binh đang đi tới, Thu Diên cùng Hạ Ca vội vàng ngăn cản nhưng các nàng sức lực đơn bạc căn bản không thể cản nổi, đột nhiên một bóng người từ bên ngoài vọt vào, đá văng những quan binh kia, trực tiếp ôm bạch y công tử vào lòng.
"Lục Vương gia..." Như Hà há hốc miệng, trên mặt thoáng qua một tia mừng rỡ, không ngờ lại gặp hắn ở đây, nhưng mà, nhìn hắn ôm nam tử kia, sắc mặt nàng nháy mắt cứng đờ, chẳng lẽ là thật? Lục Vương gia cùng Thất công tử... Không, không thể nào.
Hạ Ca cùng Thu Diên liếc nhau một cái, đứng tại chỗ bất động, mặc dù lần trước ở Linh Lung Các, bọn họ không có ấn tượng tốt với Lục Vương gia, nhưng hình như ấn tượng của Bích Thủy đối với hắn không tệ lắm, có lẽ hắn tới, chuyện này còn có đường sống.
Trong Linh Lung Các, ánh mắt mọi người đều tập trung vào hai nam tử gắn bó cận kề, hoặc sợ hãi than, hoặc cau mày, hoặc nhìn ngắm.
Mộ Cảnh Nam nhìn người trong ngực, gương mặt tuấn dật nở nụ cười tà mị: "Bổn vương tới chậm, đã khiến Thất nhi chịu khổ rồi!"
Nhìn người tới, khuôn mặt tái nhợt của Vân Yên hiện lên sự kinh ngạc, tại sao hắn lại ở đây, hắn không bồi Tuyết Sương cô cô vào cung sao? Hơn nữa, cái gì Thất nhi? Hắn dùng từ mập mờ như vậy làm gì! Hiện tại nàng đang mặc y phục nam tử! Ặc, nghĩ tới đây, Vân Yên bất giác có chút ảo não, coi như nàng mặc y phục nữ tử hắn cũng không thể gọi nàng như thế.
Mộ Thanh Viễn nhìn người tới, không vui nói: "Lục đệ, ngươi đang làm gì vậy? Còn không buông Thất công tử ra, hắn sắp thành phò mã của Chiêu Dương rồi."
Nghe vậy, khóe miệng Mộ Cảnh Nam cong lên, hài hước nói: "Bổn vương làm gì chẳng lẽ Tứ ca còn chưa nhìn ra sao? Bổn vương thích nam nhân, sao có thể cưới nữ nhân khác được?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]