"Thật sự có người này sao? Ta cũng chỉ nghe nói qua, khắp nơi trên phố đều có tin đồn về hắn, nhưng ta chưa từng nghe ai nói là đã gặp hắn đâu."
. . .
Bên trong Tịch Dương Các, phía dưới bình phong thúy trúc, một cô gái áo đỏ nghiêng người dựa trên giường êm, có lẽ ngủ đã lâu, trong mắt nàng vẫn còn tia mỏi mệt, vẻ mặt có vẻ không kiên nhẫn, đột nhiên hướng ra ngoài hô: "Liên Nhi, đi vào."
Âm thanh bên ngoài nhất thời biến mất, một cô gái gầy yếu đi vào, hành lễ với cô gái trên giường, nhỏ giọng nói: "Cô nương, ngài có gì phân phó?"
Như Hà khẽ nâng tách trà trên bàn, nhấp một ngụm, môi đỏ mọng khẽ nhếch, đôi mắt phong tình vạn chủng nhìn về phía Liên Nhi: "Các ngươi vừa rồi ở ngoài cửa nói gì đó?"
Liên Nhi cúi đầu không dám nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ, nô tỳ không nói gì."
"Không nói gì? A, vậy để ta đoán một chút xem xảy ra chuyện gì..." Đặt tách trà vào khay, lụa mỏng che đậy thân thể càng tăng thêm tư thái quyến rũ, nàng cười nói: "Có phải là chuyện có liên quan đến Tam tiểu thư Vân Yên của Tướng phủ không?"
Liên Nhi khẽ ngẩng đầu, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng lại cúi đầu, nói: "Không, không phải..."
"Không phải liên quan đến Vân Yên?! Làm sao có thể!" Như Hà lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm Liên Nhi, nói.
Có lẽ vì khí thế nàng quá kinh người, Liên Nhi vô thức lui về phía sau một bước, nàng cúi đầu thấp hơn, thanh âm run rẩy: "Thật sự không liên quan đến Tam tiểu thư Tướng phủ, là Linh Lung Các, nô tỳ nghe nói Hoàng thượng gả Chiêu Dương công chúa cho Thất công tử của Linh Lung Các."
Nghe vậy, Như Hà nhướng mày, gả? Chiêu Dương công chúa cùng Thất công tử? Chuyện này có chút ngoài dự liệu của nàng. Nhớ tới ngày đó trước cửa Linh Lung Các, dáng vẻ Chiêu Dương công chúa nhìn Thất công tử lúc ấy, quả thật có khả năng này. Có điều, sao bên Tướng phủ lại không có động tĩnh gì chứ, trúng 'tam thiên hoan', coi như Vân Yên là trinh tiết liệt nữ cũng sẽ trở nên giống những nữ nhân trong thanh lâu.
"Thất công tử ở Linh Lung các?" Như Hà nhìn Liên Nhi, hỏi tiếp, nàng chỉ biết Thất công tử này trước giờ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nàng cũng chỉ gặp qua một lần, truyền thuyết về Thất công tử lạnh lùng, cường đại như thế, hắn sẽ ngoan ngoãn tiếp nhận thánh chỉ sao?
Liên Nhi suy nghĩ một chút, nói: "Hình như Thất công tử cũng không có ở Linh Lung Các, thời điểm nô tỳ trở về bên ngoài Linh Lung Các đầy ắp người vây quanh xem náo nhiệt."
Như Hà đứng dậy, nhìn về phía trước, trong mắt thoáng hiện lên tia âm lãnh, khẽ cười nói: "Nói vậy, ta cũng muốn đi xem náo nhiệt." Trong thiên hạ đều là vương thổ, coi như Thất công tử tài năng thông thiên thì thế nào, thật muốn biết Thất công tử này sẽ tiếp nhận mỹ nhân điêu ngoa hay đối nghịch với hoàng thất, nhưng mặc kệ thế nào, đối với nàng đều là trăm lợi mà không hại, không biết vì sao, sự hiện hữu của hắn khiến nàng có chút lo lắng. Ngày đó ở Linh Lung các, Lục vương gia nhu tình đối với Thất công tử như thế, mặc dù hắn là nam tử nhưng nàng vẫn có chút ghen ghét!
Như Hà bay thẳng ra ngoài, phía sau Liên Nhi co ro đứng đó nhìn nàng rời đi, không nhịn được nhìn cánh tay mình, khắp nơi đều là vết ứ đỏ.
Linh Lung Các.
Bên ngoài đã sớm tụ tập rất nhiều người, có thể nói là ồn ào huyên náo, ai cũng nhướng đầu lên nhìn ngó, muốn biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Bên trong, nam tử một thân áo bào vàng nhạt ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt tươi cười thản nhiên. Tiêu Tịnh cầm thánh chỉ đứng sau lưng.
Cách đó không xa, Thu Diên cùng Hạ Ca nhìn Mộ Thanh Viễn, Tứ vương gia này nhiều lần đến Linh Lung Các, lần nào đến cũng không có chuyện gì tốt, hắn quấn lấy Linh Lung Các làm gì?
"Tứ Vương gia, Thất công tử không có ở đây, người cứ ngồi đây làm chúng ta khó buôn bán, mời ngươi trở về đi." Thu Diên rốt cuộc cũng không nhịn được, tiến lên nói. Hạ Ca phía sau cũng không ngăn cản, dĩ nhiên cũng đồng ý chuyện này, cực kì bất mãn với Mộ Thanh Viễn.
Nhìn Thu Diên, Mộ Thanh Viễn nói: "Thu Diên cô nương nói vậy là sai rồi, bổn vương đến tuyên chỉ cho Thất công tử, đương nhiên phải ở đây chờ hắn mới được."
"Cái gì mà thánh chỉ, rõ ràng là ngươi cố ý, công tử chúng ta sẽ không cưới Chiêu Dương công chúa, ngươi thu hồi tính toán lại đi." Thu Diên nhìn chằm chằm Mộ Thanh Viễn, lúc trước Thất công tử cự tuyệt không muốn quy thuận hắn, hắn liền ba lần bốn lượt tới đây, còn an bài người giám thị xung quanh Linh Lung Các, thật đáng xấu hổ.
Tiêu Tịnh sau lưng quát lớn: "Càn rỡ, dám vô lễ với Tứ Vương gia."
"Tránh sang một bên, ta đang nói chuyện với vương gia của các ngươi, cũng không nói chuyện với ngươi." Thu Diên trừng mắt Tiêu Tịnh, rồi lại nhìn Mộ Thanh Viễn, "Tứ vương gia ngươi rất biết dùng âm mưu quỷ kế nhưng mà ta nói cho ngươi biết, cho dù công tử ở đây, hắn cũng sẽ không đồng ý."
"Còn dám vô lễ với Tứ Vương gia, người tới, chặn miệng nàng ta lại." Tiêu Tịnh lại quát lên, mấy thị vệ phía sau tiến lên kéo Thu Diên lại.
Hạ Ca thấy thế liền nóng nảy, chuẩn bị giúp Thu Diên, lại bị một thị vệ cản lại.
Mộ Thanh Viễn khẽ cười, nhìn về phía Thu Diên nói: "Thất công tử là người thông minh, hắn chắc hẳn hiểu một đạo lý, một thứ dân dù có nhiều tài lực hơn nữa thì thế nào? Nếu hắn trở thành phò mã của Đông Việt quốc, có bổn vương trợ giúp, sau này mặc kệ hắn ở thương đạo hay trên triều đình đều thuận buồm xuôi gió."
"A, không có sự trợ giúp của ngươi, sợ rằng công tử chúng ta..." Thu Diên giãy giụa cánh tay bị lôi kéo, muốn phản bác.
Đúng lúc này. đám người dạt ra thành một lối đi ở giữa, một bạch y công tử đột nhiên xuất hiện, tướng mạo hắn tuấn tú, khí chất thanh nhã.
"Không phải Tứ vương gia tới tuyên chỉ sao? Vì sao đối với người của ta lại vô lễ như vậy?" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của bạch y công tử đột nhiên vang lên, hắn xuất hiện trước mắt mọi người.
Nghe thanh âm này, thu Diên vội vàng dùng sức hất tay hai thị vệ ra, nàng xoay người lại, mừng rỡ nói: "Công tử, ngài đã tới."
Vân Yên khẽ mỉm cười với Thu Diên, gật đầu ý bảo đã biết.
Thu Diên chạy tới đỡ cánh tay Vân Yên, nhưng lúc này, Vân Yên lại rụt tay lại, nên nàng chụp hụt.
Nhìn vẻ mặt Vân Yên thoáng qua tia đau đớn khó phát hiện, nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng buông tay, cắn răng nói: "Công tử, ngài tới làm gì?" Nếu công tử không đến có lẽ sẽ phải hao tổn một phen, nhưng vẫn không đến nỗi sẽ phải cưới cái Chiêu Dương công chúa đó.
Vân Yên khẽ lắc đầu, quay lại nhìn Mộ Thanh Viễn, trong mắt hắn mang theo sự đắc ý, hắn nghĩ nàng không dám kháng chỉ sao? Nàng cười khẽ một tiếng, nói: "Để có được hôn sự này chắc hẳn Tứ Vương gia đã tốn không ít công sức đi."
Mộ Thanh Viễn nhìn bạch y công tử trước mặt, không tự chủ đứng lên, hắn giống như thần tiên hạ phàm, vĩnh viễn không nhiễm trần thế, mặc dù đã là lần thứ ba gặp mặt nhưng từ đầu đến cuối hắn đều không nhìn thấu nam tử này, không thể không thừa nhận, khi đứng chung với hắn, mình đều mất đi ánh sáng, tựa như hắn mới là Vương gia chứ không phải mình.
Mộ Thanh Viễn cười nhạt nói: "Từ lần đầu tiên bổn vương gặp Thất công tử đã cảm thấy hữu duyên, nếu chúng ta có thể trở thành người một nhà, đây chính là hỉ sự không riêng đối với bổn vương, mà đối với ngươi cũng vậy."
Chuyện tốt sao? Ngay từ đầu mục đích của hắn chưa từng thay đổi, vẫn muốn lôi kéo nàng, khiến nàng trở thành trợ lực phía sau hắn, thứ hắn muốn là tiền tài, hắn không chỉ muốn giải quyết tình hình khẩn cấp hiện nay mà còn muốn nắm giữ tài chính của cả Đông Việt quốc này. Không phải nàng tự đại mà cho tới bây giờ nàng chưa từng để quốc khố Đông Việt vào mắt. Mấy năm nay nàng ẩn giấu hành tung không chỉ vì che giấu thân phận mà còn không muốn liên lụy phiền hà, không ngờ cuối cùng vẫn không thoát được.
"Tại hạ chỉ là một thứ dân, thân phận ti tiện, làm sao có thể xứng với công chúa hoàng thất tôn quý? E là Tứ Vương gia và Hoàng thượng đã quá đề cao tại hạ rồi, nếu như công chúa thật sự gả cho tại hạ, sợ là sẽ phải chịu uất ức." Vân Yên nhàn nhạt nói.
Mộ Thanh Viễn khẽ lắc đầu, tiến lên phía trước, nhìn bạch y công tử, cười nói: "Thất công tử có điều không biết, hoàng muội của bổn vương đối với ngươi rất chung tình a, ba ngày hai lần chạy tới Linh Lung Các, huống chi, Thất công tử là nhân tài như vậy, sao lại không xứng với hoàng muội được."
Mộ Chiêu Dương ba ngày hai lần tới Linh Lung Các? Nghe vậy, Vân Yên vô thức nhìn về phía Thu Diên, Thu Diên thấy Vân Yên nhìn về phía mình, biết nàng đang nghĩ gì, đành phải gật đầu.
Vân Yên liếc nhìn Thu Diên một cái, quay đầu lại, sao nàng lại không chú ý tới chuyện này chứ? Mộ Chiêu Dương đúng là làm cho người ta không thể hiểu nổi, nàng nhìn về phía Mộ Thanh Viễn, nói vậy, không có cách nào cự tuyệt được rồi, nhưng mà, nếu hắn quyết định chủ ý khiến nàng cưới Mộ Chiêu Dương, đương nhiên sẽ không để nàng thoát dễ dàng. Vậy cũng chỉ còn một cách...
"Nếu như bản công tử nói, bản công tử không muốn tiếp chỉ thì sao?" Vân Yên khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Mộ Thanh Viễn.
Nghe vậy, nụ cười của Mộ Thanh Viễn nháy mắt cứng ngắc, hắn nhìn Vân Yên, sắc mặt thay đổi liên tục, bỗng nhiên cười nói: "Thất công tử nói đùa sao, thánh chỉ đã hạ rồi, ngươi nên hiểu hậu quả nếu kháng chỉ." Nói đến phần sau, thanh âm hắn trở nên bén nhọn.
Vân Yên cười nhạt, không để ý đến hắn, đi thẳng ra trước cửa, nhìn người vây xem náo nhiệt bên ngoài, cười nói: "Các vị không cần tụ tập ở cửa Linh Lung Các, vừa rồi các ngươi nghe lầm, không có thánh chỉ gì nói bản công tử phải cưới Chiêu Dương công chúa, huống chi, bản công tử có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Tứ Vương gia, nếu như các ngươi ở đây có thể sẽ bị dính líu."
Nghe lời này, mọi người hai mặt nhìn nhau, trong đám người lập tức có tiếng nghị luận: "Thánh chỉ làm sao có thể nhầm, nói như vậy... chính là hắn không muốn kết hôn với công chúa, đầu óc hắn có phải chảy hỏng rồi hay không."
"Đúng vậy a, hơn nữa còn là Tứ Vương gia tuyên chỉ, hắn như thế là không muốn sống nữa sao?"
"Đúng vậy, chúng ta đi mau đi, Linh Lung Các này sợ là phải gặp xui xẻo rồi."
Lời vừa nói ra, những người vây quanh xem náo nhiệt đồng loạt giải tán, cả Linh Lung Các lập tức trở nên vắng lặng. Vân Yên nhìn con đường rộng mở phía trước, khóe môi không khỏi cong lên.
Phía sau, Hạ Ca đi tới, nhỏ giọng nói với Vân Yên: "Công tử, ngài nói vậy sợ là người trong thành sẽ lập tức truyền đi chuyện của công chúa Chiêu Dương, có thể gặp phiền toái hay không?"
Vân Yên khẽ mỉm cười, nhìn Hạ Ca nói: "Phiền toái? Ngươi không phát hiện tất cả mọi người đi rồi sao?" Ai cũng không muốn bị phiền toái cho nên họ tránh còn không kịp, đường xá vốn chật chội, bây giờ mọi người đã đi hết, không phải rộng rãi rồi sao?
Vân Yên nhìn Mộ Thanh Viễn, hắn làm sao còn giữ được vẻ mặt đắc ý, hiện tại sắc mặt đã sớm xanh mét, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
"Nhìn bộ dạng Tứ Vương gia hình như cũng không vui vẻ gì, có điều tại hạ chỉ nói thật lòng thôi, bởi vì tại hạ còn chưa thấy qua thánh chỉ, càng không nghe ngươi đọc thánh chỉ. Cho nên dĩ nhiên là hủy bỏ chuyện cưới công chúa, nếu không thì không phải sẽ bại hoại thanh danh công chúa sao?" Vân Yên khẽ cười nói, ánh mắt lóe lên lãnh ý.
Mộ Thanh Viễn nắm chặt hai nắm đấm, chợt nhìn trên bàn, thánh chỉ rõ ràng ở đây, chỉ cần hắn tuyên đọc là được, nhưng đúng lúc này, một bóng người bỗng dưng xuất hiện trước mặt hắn, hắn đột nhiên nhìn về phía bạch y công tử, bắt gặp ánh mắt quỷ quyệt của hắn, Tiêu Tịnh sau lưng cũng cảnh giác nhìn Thất công tử, sợ hắn động thủ.
Mộ Thanh Viễn nhíu mày, trong lòng nghi ngờ, Thất công tử muốn làm gì? Muốn giết hắn? Không, hắn không dám! Đang trong lúc hắn chần chờ, một nam nhân mặc áo choàng đột nhiên vọt vào, tốc độ nhanh như điện, nhanh chóng cầm thánh chỉ màu vàng trên bàn chạy ra ngoài, đi như gió.
"Người nào?!" Mộ Thanh Viễn hét lớn một tiếng, nhìn trên bàn đã rỗng tuếch, thậm chí còn có người dám trộm đồ trước mặt hắn, hơn nữa còn trộm thánh chỉ! Lửa giận trong lòng bốc lên, hắn quát Tiêu Tịnh: "Còn không mau đuổi theo!"
Mệnh lệnh vừa hạ, thị vệ trong phòng đều theo Tiêu Tịnh ra ngoài, chỉ còn lại hai thị về bên người Mộ Thanh Viễn, bảo vệ an toàn cho hắn.
Nhìn nam tử trước mặt, sắc mặt hắn rốt cuộc phải thay đổi rồi, khóe miệng Vân Yên khẽ nhếch, nhàn nhạt nói: "May mà vừa rồi không có gì nguy hiểm, không ngờ lại có thích khách xuất hiện, Tứ Vương gia không sao chứ?" Nói xong, nàng tự động lui về sau hai bước, tay trái vô thức nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, có lẽ là động tác vừa rồi quá mạnh, tác động đến vết thương trên cánh tay trái, sợ là miệng vết thương lại rách ra rồi.
Mộ Thanh Viễn nổi giận đùng đùng nhìn nam nhân thanh nhã trước mặt này, hắn cố ý sao? Hắn nhíu mày, trầm giọng nói: "Thất công tử, ngươi thật to gan, ngươi cũng biết đã phạm tội gì sao? Trộm thánh chỉ, đây là tội lớn diệt môn!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]