"Ngươi nói cái gì?!" Kẻ ngu cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời này, Mộ Thanh Viễn tăng lực đạo trên tay giống như muốn bóp nát bả vai Vân Nguyệt, lửa giận trong mắt bùng lên, hắn tự nhủ đây không phải là thật, không phải thật!
Cảm nhận được lực đạo trên vai, Vân Nguyệt bị đau nói: "Tứ vương gia, người làm thần nữ đau."
Bên cạnh, Vân Mặc Thành xông thẳng vào, vừa đi vừa mắng: "Nghịch nữ này, mất hết mặt mũi Vân gia ta, nhìn xem ta có đánh chết nàng không."
"Lão gia, lão gia, không nên vọng động a." Liễu TỊnh Lâm chậm rãi đuổi theo, vẻ mặt xem kịch vui.
Mộ Thanh Viễn nhìn một màn này, chỉ cảm thấy trong lòng như có một vật gì đó rơi xuống, ánh mắt hắn đầy vẻ khó tin, cuối cùng biến thành một ngọn lửa, hắn nắm chặt hai nắm đấm, sao nàng có thể phụ hắn, sao có thể lừa hắn!
"Tứ vương gia, để ngài sợ hãi, aiz, nha đầu Yên Nhi kia từ nông thôn trở lại, mấy năm nay thiếu quản giáo cũng khó tránh khỏi làm ra những chuyện quá quắt, có điều lần này lại, lại làm ra chuyện như vậy... vô liêm sĩ..." Nói tới đây, Vân Nguyệt làm như không thể mở miệng nữa, nàng che mặt nhưng khóe miệng lại cong lên thành nụ cười âm độc, Vân Yên, lần này ngươi chết chắc rồi.
Nhìn cánh cửa đen nhánh trước mặt cùng bóng dáng Vân Mặc Thành vừa tiến vào trong, Mộ Thanh Viễn đẩy Vân Nguyệt ra, trong mắt thoáng qua một tia âm lệ, cười lạnh nói: "Hảo một cái Vân Tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-muu-tam-tieu-thu-nghich-thien/3433943/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.