"Ngươi nói cái gì?!" Kẻ ngu cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời này, Mộ Thanh Viễn tăng lực đạo trên tay giống như muốn bóp nát bả vai Vân Nguyệt, lửa giận trong mắt bùng lên, hắn tự nhủ đây không phải là thật, không phải thật!
Cảm nhận được lực đạo trên vai, Vân Nguyệt bị đau nói: "Tứ vương gia, người làm thần nữ đau."
Bên cạnh, Vân Mặc Thành xông thẳng vào, vừa đi vừa mắng: "Nghịch nữ này, mất hết mặt mũi Vân gia ta, nhìn xem ta có đánh chết nàng không."
"Lão gia, lão gia, không nên vọng động a." Liễu TỊnh Lâm chậm rãi đuổi theo, vẻ mặt xem kịch vui.
Mộ Thanh Viễn nhìn một màn này, chỉ cảm thấy trong lòng như có một vật gì đó rơi xuống, ánh mắt hắn đầy vẻ khó tin, cuối cùng biến thành một ngọn lửa, hắn nắm chặt hai nắm đấm, sao nàng có thể phụ hắn, sao có thể lừa hắn!
"Tứ vương gia, để ngài sợ hãi, aiz, nha đầu Yên Nhi kia từ nông thôn trở lại, mấy năm nay thiếu quản giáo cũng khó tránh khỏi làm ra những chuyện quá quắt, có điều lần này lại, lại làm ra chuyện như vậy... vô liêm sĩ..." Nói tới đây, Vân Nguyệt làm như không thể mở miệng nữa, nàng che mặt nhưng khóe miệng lại cong lên thành nụ cười âm độc, Vân Yên, lần này ngươi chết chắc rồi.
Nhìn cánh cửa đen nhánh trước mặt cùng bóng dáng Vân Mặc Thành vừa tiến vào trong, Mộ Thanh Viễn đẩy Vân Nguyệt ra, trong mắt thoáng qua một tia âm lệ, cười lạnh nói: "Hảo một cái Vân Tam tiểu thư, bổn vương muốn nhìn một chút nàng cẩu thả với nam nhân thế nào!" Nói xong, hắn đi thẳng vào trong phòng.
Khóe miệng Vân Nguyệt nhếch lên, đi theo, kịch hay sắp bắt đầu, ba nam nhân, một nữ nhân, cảnh tượng ướt át kiều diễm cỡ nào a.
Vừa tiến vào phòng, Vân Mặc Thành nhìn gian phòng đen kịt một mảnh, rống to: "Vân Yên, nghịch nữ này, mau ra đây cho ta! Hôm nay dù ta không cần cái mặt mo này cũng phải trừng trị ngươi cái đồ tán tận lương tâm này."
Nhưng mà lời nói của hắn như đá chìm vào đáy biển, trong phòng lặng im không một tiếng động, ngược lại, sau lưng hắn truyền đến tiếng bước chân.
Mộ Thanh Viễn đi tới, hắn nhìn gian phòng kia, cau mày nói với Vân Mặc Thành: "Hãy kêu người đốt đèn lên đi, trong phòng tối như vậy, không chừng Tam tiểu thư trốn ở đâu đó." Hắn nắm chặt hai nắm đấm, nàng đang ở bên trong sao? A, nếu không phải người áo đen kia nói cho hắn biết, sợ là hắn vẫn chẳng hay biết gì.
Vân Mặc Thành khẽ nghiêng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh trước cơn bão táp của Mộ Thanh Viễn, hắn nhướng mày, Tứ vương gia tức giận cái gì. Xem ra lời Liễu Tịnh Lâm nói là thật. Trong kế hoạch của hắn, Vân Nguyệt gả cho Tứ vương gia, tuyệt đối không thể để bất luận kẻ nào phá hư. Đã như vậy, hi sinh danh tiết của Vân Yên thì thế nào? Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước, uy nghiêm nói: "Người tới, thắp đèn lên."
Vân Nguyệt đi vào, nghe Vân Mặc Thành ra lệnh, trong lòng nàng hả hê, nhìn Mộ Thanh Viễn, thở dài nói: "Thật xin lỗi Tứ vương gia, để ngài chứng kiến chuyện gièm pha của Tướng phủ."
Gièm pha? Mộ Thanh Viễn nhìn về phía Vân Nguyệt, hừ lạnh một tiếng, đang chế nhạo hắn ngu xuẩn sao? Hắn vậy mà đặt tim mình vào một nữ nhân phóng đãng như thế, Vân Yên, hắn thật nhìn lầm nàng.
Hà Văn mang người tiến vào, không lâu sau trong phòng đã sáng trưng.
Nhưng sau đó, mọi người đều ngây ngẩn, trong phòng không có một bóng người, chăn đệm chỉnh tề, căn bản không có dấu vết có người ngủ lại.
"Không phải người nói bên trong có người sao?" Vân Mặc Thành đột nhiên nhìn về phía Vân Nguyệt, quát lên.
Nhìn một màn này, Vân Nguyệt sững sờ, sao trong phòng lại không có ai chứ? Lúc nãy nàng vào, vì trời quá tối nên cũng không thật sự nhìn thấy Vân Yên cùng ba người kia cá nước thân mật, nhưng đúng là Vân Yên trúng mị dược a, hơn nữa ba tên ăn xin kia cũng đã tới. Như vậy, Vân Yên làm sao có thể thoát khỏi tay ba tên kia, tất nhiên nàng phải thất thân, hơn nữa nghe nói dược tính của mị dược này rất mạnh, có thể kéo dài cả đêm, nhưng mà, ở đây không có ai, đã xảy ra chuyện gì?
"Cha, ta..." Vân Nguyệt muốn nói gì, nhưng bây giờ có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được, nàng suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ bọn họ biết chúng ta tới nên trốn trong tủ đi, đúng, nhất định là như vậy." Trong lòng nàng ôm một tia hi vọng, gấp giọng nói.
Mộ Thanh Viễn không nói gì, hắn đi vào quan sát trong phòng, nhìn thấy cái tủ cách đó không xa, hắn nhíu mày trực tiếp tiến lên, 'bùm' một tiếng mở ra, bên trong chỉ có chút quần áo. Hắn nghiêng đầu nhìn một lần nữa, thấy còn một cái tủ, hắn lại tới mở cái tủ ra, bên trong vẫn không có gì cả. Hắn mở hết tất cả tủ trong phòng ra, vẫn như cũ không có ai!
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Mộ Thanh Viễn cau mày nhìn Vân Nguyệt.
Vân Mặc Thành nhíu mày, liếc Vân Nguyệt, tức giận nói: "Không phải người nói Vân Yên ở cùng nam nhân sao?" Giờ phút này trong lòng hắn cực kì tức giận, nhị nữ nhi này đúng là quá ngu xuẩn, chuyện này mà cũng tính sai!
Vân Nguyệt hoàn toàn rối rắm, thế này là sao? Vân Yên đâu rồi? Còn có ba người ăn xin ở đâu? Theo lý mà nói, đã trúng mị dược, bọn họ không thể trốn thoát khỏi đây được, nhưng mà tất cả trước mắt là thế nào?
"Ta... ta thật thấy được." Vân Nguyệt khoa chân múa tay, hoảng hốt nói, nàng nghĩ nghĩ một chút, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: "Có lẽ, có lẽ bọn họ thừa dịp ta đi gọi người đã trốn đi, đúng, chính là như vậy."
Hít sâu một hơi, sắc mặt Mộ Thanh Viễn trầm xuống, nhìn Vân Nguyệt, lạnh lùng quát: "Đủ rồi, Vân Nhị tiểu thư, ngươi coi bổn vương là phế vật sao? Nếu bọn họ chạy trốn, bổn vương không nghe thấy sao? Bổn vương thật hoài nghi, ngươi thật sự nhìn thấy có người trong phòng không?" Không có ai, hắn cũng coi như yên tâm, Vân Yên không phản bội hắn!
"Tứ vương gia, ta... ta thật, thật sự nhìn thấy!" Vân Nguyệt giật mình, kéo tay Mộ Thanh Viễn, lớn tiếng nói.
Vân Mặc Thành nhìn lướt qua Vân Nguyệt, để nàng ở đây cũng chỉ thêm mất mặt, sợ là Tứ vương gia sẽ càng ghét nàng, hắn nhìn hạ nhân đứng một bên, trầm giọng nói: "Người tới, dẫn Nhị tiểu thư đi."
Mấy hạ nhân tiến lên, trực tiếp kéo Vân Nguyệt ra ngoài.
Vân Nguyệt giùng giằng nhưng không thoát được, trực tiếp bị dẫn đi, nhưng vẫn kêu la: "Cha, Tứ vương gia, các ngươi phải tin ta... ta thật sự nhìn thấy."
Liễu Tịnh Lâm bên cạnh khẽ vuốt ngực, nhìn gian phòng chỉnh tề ngăn nắp, chuyện này cũng quá quỷ dị rồi, rõ ràng đã sắp xếp xong xuôi.
"Tướng gia, lúc trước trong phòng tối đen, có thể Nguyệt Nhi nhìn nhầm rồi, nhưng... đêm hôm khuya khoắt, tại sao Tam tiểu thư không có ở đây? Nàng ra ngoài trễ như vậy, thật làm người ta liên tưởng..." Liễu Tịnh Lâm nhỏ giọng nói.
Bầu không khí vốn bình thản nháy mắt lại trở nên căng thẳng, sắc mặt Mộ Thanh Viễn ngày càng tối xuống.
Nghe lời này, Vân Mặc Thành liếc Liệu Tịnh Lâm một cái, trong mắt tràn đầy vẻ tìm tòi, bị hắn nhìn như vậy, Liễu Tịnh Lâm vô thức cúi đầu xuống, trong lòng nàng có dự cảm xấu.
Vân Mặc Thành thu hồi tầm mắt, nhìn Mộ Thanh Viễn, nói: "Tứ vương gia, chuyện này để ngài chê cười rồi, sắc trời cũng đã muộn, hạ thần vẫn nên phái người đưa ngài hồi cung nghỉ ngơi thôi."
Mộ Thanh Viễn vung tay ngắt lời Vân Mặc Thành, trầm giọng nói: "Bổn vương đã biết chuyện rồi, nếu không thể nhìn thấy Tam tiểu thư trở về phủ, bổn vương hồi cung cũng không yên lòng. Hôm nay bổn vương không thể không gặp Tam tiểu thư."
Nghe được lời của Mộ Thanh Viễn, trên mặt Liễu Tịnh Lâm có chút ý cười, coi như Tứ vương gia không chứng kiến Vân Yên tằng tịu với nam nhân thì thế nào, nàng cũng không thể giải thích chuyện đêm hôm khuya khoắc không ở trong phủ đi.
Vân Mặc Thành cũng không tiếp tục khuyên Mộ Thanh Viễn nữa, hắn vốn không hi vọng Vân Yên gả Mộ Thanh Viễn, có chuyện này cũng tốt.
"Đi lục soát toàn bộ Đông Uyển lại lần nữa, xem Tam tiểu thư có ở đây không, phái người tìm kiếm trong thành, nhất định phải tìm được Tam tiểu thư." Vân Mặc Thành nhìn Hà Văn, lạnh nhạt nói.
Hà Văn khẽ ngẩng đầu nhìn Mộ Thanh Viễn cùng Vân Mặc Thành, trong lòng thầm than, sợ là Tam tiểu thư hết đường chối cãi rồi.
Trên bãi đất trống.
Một bóng đen đứng im ở đó, vẫn giữ nguyên tư thế cũ nhìn về phía trước, hắn nhìn người khác cướp nàng đi trước mặt mình.
Người kia rốt cuộc là ai? Một thân bạch y từ trên trời giáng xuống tựa như thần tiên, quan trọng nhất là ánh mắt hắn cưng chiều nhìn nàng, bọn họ rất quen? Hơn nữa võ công của nam tử kia rất cao, không hề kém hắn, lúc đó hắn không ra tay là vì không có cơ hội, có điều, vì sao trong lòng hắn cảm thấy không cam lòng!
Không biết đã qua bao lâu, một bóng dáng màu tím đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn.
Tử Ảnh liếc nhìn nam tử trước mắt, không biết vì sao nàng mơ hồ cảm thấy hắn tức giận, không phải hắn đi cứu Vân Yên sao? Nàng đâu rồi?
"Đã xong, có điều chuyện này là Vân gia Nhị phu nhân cùng Nhị tiểu thư bày kế, hình như đặc biệt nhằm vào Vân Yên, ngay cả Mộ Thanh Viễn cũng đến, hình như muốn bắt gian Vân Yên." Tử Ảnh suy nghĩ một chút, nói.
Dạ Mị gật đầu, trong mắt thoáng hiện lãnh ý: "Mộ thanh Viễn cũng tới? Chuyện này là âm mưu của Nhị phu nhân cùng Nhị tiểu thư?"
Nghe vậy, Tử Ảnh biến sắc, nàng trấn định lại, nói: "Ta chỉ tra ra những thứ này."
Dạ Mị bỗng quay đầu nhìn Tử Ảnh, nói: "Vậy cứ tiếp tục tra xét đi, tốt nhất là không giấu giếm ta bất cứ điều gì." Nói xong, hắn trực tiếp lướt qua nàng, rời đi.
"Ta hiểu rõ." Thấy Dạ Mị không tiếp tục truy hỏi, Tử Ảnh hơi yên tâm, nha đầu kia cũng quá không hiểu chuyện rồi, nếu để hắn biết được chỉ sợ sẽ bóp chết nàng. Có điều, chuyện lần này cũng lớn, bây giờ Mộ Thanh Viễn vẫn còn ở Tướng phủ, Vân Yên nhảy vào hoàng hà cũng không rửa sạch.
Nhìn bóng dáng ngày càng xa, Tử Ảnh khẽ thở dài, khó thấy được hắn động lòng với một người, lại giống như sa vào vũng bùn không thể tự kiềm chế, chỉ sợ ngay cả hắn cũng không biết.
Bên ngoài một ngôi miếu đổ nát ở ngoại thành, một bóng trắng từ trên trời giáng xuống, dung nhan nam tử như ngọc, phong thái tuấn lãng, nhíu mày nhìn cô gái ngủ say trong ngực, quan sát bốn phía, hắn đi thẳng vào trong miếu.
Vừa vào trong, nam tử áo trắng đặt Vân Yên trên đống cỏ khô, hắn nâng tay nàng lên bắt mạch, nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, hắn không khỏi cau chặt mày, thở dài một tiếng, đỡ nàng lên, vận công chữa thương cho nàng. Cho đến khi gò má Vân Yên đầy mồ hôi, hắn thu tay lại, đỡ nàng nằm xuống đống cỏ, lấy một cái bình trong ngực ra, đổ ra một viên thuốc cho nàng nuốt vào.
Nhìn cánh tay máu tươi đầm đìa, ánh mắt nam tử trở nên băng hàn, hắn lắc đầu một cái, lại lấy ra một bình thuốc, đổ bột trắng lên miệng vết thương. Nhìn thấy cái áo đen khoác trên người Vân Yên, hắn trực tiếp xé một mảnh băng bó cho nàng. Nhìn bộ dáng say ngủ của nàng, vẻ mặt nam tử thẫn thờ, ánh mắt có chút mất hồn như đang nhớ lại chuyện cũ gì đó. Hắn nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng nàng, lại dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt nàng, trầm mặc một lát, hắn qua bên cạnh nhóm một đống lửa.
Bên ngoài trời cao đêm đen, trong miếu có thể nghe được âm thanh củi đốt, không biết qua bao lâu, Vân Yên dần có ý thức.
"Yên Nhi!" Là ai, là ai đang kêu nàng, nàng lắc lắc đầu, nắm lấy cỏ khô trên đất, nhìn vết thương trên cánh tay đã khép miệng, hai mắt mông lung, lông mày vẫn nhíu chặt, nàng nâng tay vỗ nhẹ đầu, không biết có phải nàng nằm mơ hay không, hình như nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, có điều trong đầu rất hỗn loạn. Nhìn xung quanh, cách đó không xa có dấu vết đốt lửa, bên kia có một tượng phật, nơi này là trong miếu? Nhìn vết thương được băng bó, nàng cười khổ. Nàng nhớ, lúc trước khi ngất đi, hắn đến rồi!
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên: "Ngươi tỉnh!" một bóng đen từ bên ngoài đi vào.
Nhìn người tới, ánh mắt Vân Yên phát rét, nàng nghi ngờ hỏi: "Làm sao ngươi biết chỗ này?"
Cơ Lãnh Tuyết đi vào ngồi bên cạnh Vân Yên, vẻ mặt nặng nề: "Nghe hắn nói, ngươi suýt mất mạng." Dứt lời, tựa như nghĩ tới điều gì, hắn lạnh giọng nói: "Có điều nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như còn "sống rất tốt."
"Hắn ở đâu?" Vân Yên không để ý câu nói kế tiếp của Cơ Lãnh Tuyết, nàng giật mình hỏi, lúc trước nàng cảm thấy mình sắp không qua nổi, tiêu hao quá nhiều nội lực, bệnh cũ phát tác, nàng căn bản không chống đỡ được. Trên đời này người có thể kéo nàng từ Quỷ môn quan trở về cũng chỉ có hắn.
Cơ Lãnh Tuyết liếc nhìn Vân Yên, nàng vẫn khẩn trương hắn như thế, nhìn ngoài cửa, lạnh nhạt nói: "Hắn đi rồi, hắn kêu ta tới đây chăm sóc ngươi."
Đi rồi sao? Vân Yên cúi thấp đầu, quả nhiên, hắn vẫn độc lai độc vãng như vậy, một thân trắng thuần xuyên qua trong đêm tối.
Thời điểm mới gặp nhau cũng là một đêm tối như vậy, nàng toàn thân đầy máu, hắn đứng cách đó không xa, khuôn mặt như tử thần, sắc mặt lại có chút do dự, nhìn nàng hỏi: "Ngươi tên gì?"
Hắn dạy nàng rất nhiều thứ nhưng nàng lại không biết giữa mình và hắn là quan hệ gì.
Thấy Vân Yên trầm mặc, Cơ Lãnh Tuyết bỗng quay đầu sang, nói: "Tình trạng thân thể hắn hình như không tốt."
Không tốt sao? Vân Yên ngẩng đầu nhìn Cơ Lãnh Tuyết, nàng thoáng thở dài, hắn chữa thương lại giải mị dược cho nàng, chắc hẳn là tốn không ít nội lực đi.
"Hắn có nói nguyên nhân hắn tới đây không?" Vân Yên đột nhiên hỏi.
Cơ Lãnh Tuyết lạnh nhạt nói: "Ta cũng không quen hắn đương nhiên hắn sẽ không nói cho ta biết."
Vân Yên thở dài, ngồi thẳng dậy, hắn nói hắn không phải người của đại lục này, dĩ nhiên không có gì vướng bận ở đây, vậy hắn tới đây chỉ sợ là vì nàng ở đây, đúng là vẫn để hắn hao hết tâm lực vì nàng.
"Đúng rồi, ngươi biết tình hình ở Tướng phủ bây giờ không? Lúc trước, ta bị Dạ Mị mang đi, chuyện sau đó ta không biết." Vân Yên chợt nói.
Nghe vậy, ánh mắt Cơ Lãnh Tuyết lạnh nhạt nhìn Vân Yên, trầm giọng nói: "Yên tâm, chuyện bên kia Dạ Mị đã giúp ngươi xử lý qua rồi, có điều tỷ tỷ ngươi đúng là hao tâm tốn sức muốn thanh danh của ngươi quét rác, ngay cả Tứ vương gia cũng mời đến."
Cái gì? Mộ Thanh Viễn tới? Vân Yên nhất thời biến sắc.
Thấy vẻ mặt biến hóa của Vân Yên, Cơ Lãnh Tuyết nhíu mày, giọng điệu tìm tòi: "Ngươi thật sự muốn gả cho Mộ Thanh Viễn sao?" Cuối cùng hắn vẫn hỏi vấn đề này.
Khóe miệng Vân Yên cong lên, nở nụ cười trào phúng: "Nếu như có thể, ngươi nghĩ ta muốn sao? Nhưng ta đã đồng ý với Dạ Mị, ta sẽ tuân thủ ước định với hắn." Nói xong, nàng đột nhiên nhìn bên ngoài, lạnh lùng nói: "Ta muốn báo thù! Vì báo thù, ta sẽ không ngại bất cứ thủ đoạn nào!"
Trầm ngâm một lát, Cơ Lãnh Tuyết nói: "Tỷ tỷ cùng di nương của ngươi nói ngươi cẩu thả với nam nhân, kết quả chụp hụt, hiện tại lục soát hết cả Tướng phủ cũng không tìm được ngươi, bây giờ trong thành cũng có người tìm rồi. Mộ Thanh Viễn vẫn còn ở Tướng phủ, hình như là muốn bắt gian tại trận."
Bắt gian tại trận? Là muốn tóm nàng cùng nam nhân cẩu thả sao? Xem ra tính đa nghi của Mộ Thanh Viễn lại nổi lên rồi, loại người như hắn có khi nào tin tưởng nàng? Có điều nàng cũng không thèm để ý.
"Lúc trước ta còn đang suy nghĩ là ai muốn hại ta, trong Tướng phủ có thù oán với ta cũng chỉ có mẹ con Liễu Tịnh Lâm, không ngờ thật sự là họ, mặc dù không biết làm sao các nàng mời được Mộ Thanh Viễn tới, cũng không biết các nàng hạ mị dược cho ta lúc nào, nhưng nếu bây giờ ta trở về, tất nhiên bọn họ sẽ hỏi ta đi đâu, hiện tại ta bị thương, trở về e là hết đường chối cãi, bọn họ đúng là ngoan độc." Nói tới đây, Vân Yên không khỏi cười khẽ.
Cỡ Lãnh Tuyết nhìn Vân Yên, nếu đúng như lời nàng nói, sao nàng còn ung dung như vậy? Nhưng mà cũng đúng, đã lúc nào hắn thấy nàng thất kinh đâu, chắc hẳn là nàng có đối sách rồi.
"Chưa tới 2 -3 canh giờ nữa là trời sáng, hiện tại trong thành đều là người của bọn họ, bên Bích Thủy ta đã phái người thông báo rồi, nàng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói." Cơ Lãnh Tuyết nhắc nhở.
Nghe hắn nhắc tới Bích Thủy, Vân Yên nói: "Rốt cuộc ngươi và Bích Thủy có chuyện gì? Còn chưa đến gặp nàng? Nàng tốn không ít tâm tư cho ngươi, quà tặng đầy cả một phòng."
"Ta nói rồi, chuyện của ta và nàng không cần ngươi quản." Trong mắt Cơ Lãnh Tuyết lóe lên một tia lãnh lệ, lạnh nhạt nói.
Vân Yên khẽ thở dài, mắt khép hờ, nói: "Ta chỉ lo lắng Bích Thủy, nha đầu kia quá mức đơn thuần. Lãnh Tuyết, ta không còn bao nhiêu thời gian."
"Chuyện đã đồng ý với ngươi, ta sẽ không quên. Vẫn nên nói tiếp theo ngươi định làm gì đi." Cơ Lãnh Tuyết cau mày nói.
Chuyện của bọn họ cũng chỉ có bọn họ có thể giải quyết, Vân Yên thu hồi suy nghĩ, nhìn Cơ Lãnh Tuyết nói: "Ngươi đưa ta đến một nơi."
"Nơi nào?" Cơ Lãnh Tuyết nghi ngờ hỏi.
Vân Yên cũng không trả lời hắn, nàng khoác áo choàng vào, nhếch miệng cười quỷ dị: "Không phải Liễu Tịnh Lâm cùng Vân Nguyệt muốn hại ta sao? Ngươi nói ta có nên ăn miếng trả miếng không?"
Mặc dù không hiểu ý tứ Vân Yên nhưng Cơ Lãnh Tuyết vẫn gật đầu.
Sáng sớm hôm sau.
Tối qua cửa Tướng phủ căn bản chưa từng đóng, mấy người giữ cửa đều tinh thần uể oải, Hà Văn đã sớm phụng lệnh đứng bên ngoài chờ, khi nào Vân Yên trở lại lập tức bẩm báo.
Lúc hắn đang dụi mắt, một thân ảnh màu tím nhạt cách đó không xa đang đi về hướng Tướng phủ, theo sau nàng còn có hai người, hình như đang nói gì đó, hắn mở to mắt, đây, đây không phải là Tam tiểu thư sao?
Nghĩ tới đây, Hà Văn lập tức chạy vào bẩm báo.
Trong đại sảnh, Mộ Thanh Viễn cùng Vân Mặc Thành ngồi ghế trên, cả đêm không ngủ, cũng không phải Vân Mặc Thành không muốn ngủ mà là Mộ Thanh Viễn quá mức kiên trì, nói nhất định phải tìm được Vân Yên, nhưng mà đã tìm cả đêm, trong kinh thành cũng đã tìm vài lần vẫn không thấy Vân Yên, hỏi nha hoàn của nàng thì cái gì cũng không biết.
Mộ Thanh Viễn ngồi trên ghế chủ tọa, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài đại sảnh, rốt cuộc nàng đã đi đâu? Thật sự cùng nam nhân khác gặp riêng sao?
Vân Mặc Thành chống đầu, may là hôm nay không cần lên triều, nếu không chuyện này e là truyền khắp nơi. Có điều, hắn không ngờ Mộ Thanh Viễn ngây ngốc ở đây lâu như vậy, nghĩ tới đây, sắc mặt hắn trầm xuống, Vân Yên này rốt cuộc đã dùng cách gì mà khiến Tứ vương gia coi trọng nàng như thế.
Đúng lúc này, Hà Văn chạy vào, mừng rỡ nói: "Lão gia, lão gia, Tam tiểu thư trở về."
"Trở về?" Mộ Thanh Viễn lên tiếng trước tiên, hắn đột nhiên đứng lên nhìn về phía Hà Văn.
Vân Mặc Thành cũng đứng lên, trầm giọng nói: "Ta thật muốn nhìn xem tối qua nghịch nữ này đã làm gì, hừ!" Hắn cũng không quan tâm đến Mộ Thanh Viễn, đi thẳng ra ngoài, Mộ Thanh Viễn cau mày đi theo.
VMT và MTV vừa đi không lâu, Liễu Tịnh Lâm và Vân Nguyệt đã tới, nhìn dáng vẻ tức giận của hai người phía trước, Liễu Tịnh Lâm cười âm hiểm: "Chúng ta cũng đi xem náo nhiệt một chút, lần này Vân Yên chết chắc."
Vân Nguyệt tươi cười đầy mặt, nàng gật đầu, kéo tay Liễu Tịnh Lâm cùng đi ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]